Dưới con mắt quan sát của Lý Hỏa Vượng, sau khi trưởng công chúa ở phía xa nói gì đó với người trụ trì, các thị vệ phía sau họ lần lượt tiến về phía trước, đuổi tất cả những người hành hương chưa rời đi, và thậm chí còn bao vây toàn bộ ngôi đền đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Sau đó, Hoàng Thái hậu và trưởng công chúa cùng với các thái giám và cung nữ vây quanh, tiến vào trong đền, họ đi hết một quãng đường mà không dừng lại.
Cuối cùng, họ bước lên cầu thang bằng đá và đến bên trên ngôi tháp ở trung tâm của ngôi đền, thành kính quỳ trên tấm đệm cói, bày tỏ lòng tôn kính đối với vị Bồ tát được xây dựng trên núi.
Mà vị bồ tát khổng lồ đó chỉ nhìn mà không lộ ra chút biểu cảm nào.
"Cha…họ đang làm gì vậy?"
Lý Tuế chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, không thể hiểu được hành vi này.
"Họ đang bái phụng Bồ tát, có lẽ là đang cầu xin Bồ tát khoan dung cho tội lỗi của mình, cũng đúng, giúp con trai của mình gϊếŧ một người con trai khác của mình, có lẽ bất kể họ là ai, đều sẽ cảm thấy bất an trong lòng."
Lý Hỏa Vượng thầm giải thích với Lý Tuế, dáng vẻ Lý Hỏa Vượng rất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn không có ý định ra tay, vẫn dừng ở đó như một cục đá.
Huy động nhân lực chạy đến một nơi thật xa như vậy, họ không thể chỉ bái lạy đơn giản như vậy rồi kết thúc luôn, họ chắc chắn sẽ ở lại ngôi đền này.
"Tang…tang."
Cùng với âm thanh của tiếng chuông, các hòa thượng của chùa lấy tháp cao làm trung tâm, ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu tụng kinh. Trong cảnh tượng trang nghiêm này, mặt trời đi ngang qua trước mặt vị Bồ tát và cuối cùng hạ xuống từ từ phía sau lưng hắn.
Đến canh ba ban đêm, Lý Hỏa Vượng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Lý Tuế dùng xúc tu màu đen quấn quanh xà nhà, treo ngược Lý Hỏa Vượng đã ẩn thân lên rồi chậm rãi đi về phía chỗ ở của họ.
Lý Hỏa Vượng di chuyển rất chậm, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, hiện tại xung quanh nơi ở của hai nữ nhân đó đang có rất nhiều mai phục.
Suốt một canh giờ chỉ di chuyển chậm chạp trong sự lo lắng thấp thỏm, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng vượt qua được trạm gác ngầm bên ngoài và đến gần hai thiện phòng cao cấp.
Mặc dù trời đã về khuya nhưng vẫn có rất nhiều thái giám và cung nữ túc trực xung quanh thiện phòng.
"Lý Tuế, lát nữa sau khi vào, ngươi phải nhớ, chúng ta vào bên trái trước rồi vào bên phải, sau khi gϊếŧ xong, phải rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không được ham chiến."
Sau khi dặn dò xong, Lý Hỏa Vượng cắn chặt hàm răng, giơ tay phải lên, từ từ cầm vào chuôi kiếm.
Ngay khi hắn đang định ra tay thì một tiếng "cạch" vang lên, một thiện phòng bên trái đột nhiên mở cửa ra, vài cung nữ cường tráng mang theo một tiểu hòa thượng trọc đầu quấn chăn đi về phía bên kia của thiện phòng.
"Đứng lại, đã giờ nào rồi, ngươi định làm gì?"
Một lão thái giám mặt bôi đầy sương trắng đi ra, đứng ở trước mặt cung nữ.
"Công công, công chúa nói ban ngày thấy thái hậu bái phật xong tinh thần có chút mệt mỏi, nên muốn tỏ lòng thành kính hiếu thảo."
---
Lão thái giám đứng trước cửa thiện phòng, nghe cung nữ nói vậy, hắn mới nhẹ gật đầu.
"Vậy sao, các ngươi đứng chờ ở đây, đợi gia đi bẩm báo với Thái hậu rồi nói sau."
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa thiện phòng ra một khe hở nhỏ, sau đó chui vào.
Một lúc sau, hắn dẫn theo hai hòa thượng dáng vẻ anh tuấn, trang phục chỉnh tề bước ra khỏi phòng.
"Ừm, đưa vào đi, thái hậu đang chờ đấy."
"Cha, họ đang làm gì vậy?"
Câu hỏi của Lý Tuế khiến Lý Hỏa Vượng không nói nên lời, dưới ánh nhìn của một vị Bồ Tát to lớn như vậy trên đỉnh đầu, vậy mà họ lại có thể ngang nhiên trắng trợn làm ra chuyện như vậy, trong lòng họ lẽ nào không có một chút kính sợ nào sao?
Sau cùng Lý Hỏa Vượng cũng không giải thích gì với Lý Tuế, chậm rãi mò mẫm đi qua bên kia.
Khi đi dọc theo xà nhà đi vào phòng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một cảnh tượng dâʍ ɭσạи mà hắn chưa từng thấy ở Chính Đức Tự, khóe mắt hắn khẽ giật giật.
Vậy mà vừa rồi hắn còn cảm thấy bà ta hẳn là thấy hổ thẹn vì phải đối phó với con trai ruột của mình, một nữ nhân dâʍ ɭσạи như vậy sao có thể có chút hổ thẹn trong lòng được.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, hai chân Lý Hỏa Vượng đạp mạnh lên tường, tung người lên, nhảy về phía chiếc giường lớn.
Vì sợ Hoàng Thái Hậu trong đám người kia trốn thoát, Lý Hỏa Vượng lơ lửng giữa không trung không chút do dự móc xuống mắt trái của mình và bóp chặt nó trong tay.
Một luồng sáng kỳ lạ lập tức bao trùm mọi thứ trên giường, khiến động tác của mọi người đều dừng lại, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng giơ cao thanh kiếm trong tay, thanh Tủy Cốt Kiếm chém xuống một nhát thật mạnh.
Đưa mắt nhìn vết nứt trong lịch sử của Đại Tề sắp xé Hoàng Thái Hậu Đại Lương thành hai nửa, cả chiếc giường to lớn đột nhiên bị một trượng kéo sang trái, trong gang tấc tránh được đòn tấn công của Lý Hỏa Vượng.
Cơ hội chớp mắt là qua, Lý Hỏa Vượng làm sao có thể từ bỏ, hắn há miệng ra, nhổ một cái răng ở hàm sau về phía Hoàng Thái Hậu đang lăn lộn.
Khi một bóng người hiện ra từ trong bóng tối chặn ngay trước mặt Hoàng Thái Hậu, vẫy Thủy Tú màu trắng trong tay để chặn chiếc răng hàm, bàn tay bị đứt lìa của Lý Hỏa Vượng đã đâm xuyên qua vùng bụng của bà ta với tốc độ rất nhanh và xuyên qua ngực của Hoàng Thái Hậu.