Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834: Vương Vĩ

Chương 834: Vương Vĩ Chương 834: Vương Vĩ

"Câm miệng cho ta, nghe thấy không! Cho dù cơ bắp của ta bị teo đi, muốn lấy mạng của ngươi vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay!"

Khi cảm thấy cơ thể Dịch Đông Lai đang run rẩy và sự sợ hãi trong mắt hắn ta, Lý Hỏa Vượng mới từ từ buông hắn ta ra.

"Là thật hay giả, ta tự có phán đoán! Trong khoảng thời gian một hai năm này, ta cần dốc hết toàn lực để giải quyết mọi chuyện bên đó, vì vậy đừng tới làm phiền ta, khi mọi thứ ổn định trở lại, bệnh của ta tự nhiên sẽ được chữa khỏi!"

Lý Hỏa Vượng lảo đảo lùi lại, giọng nói thấp xuống, ném miếng sắt trong tay đi.

Dịch Đông Lai vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Lý Hỏa Vượng, ngươi phải hiểu rằng với trạng thái tinh thần của ngươi, cho dù theo logic của ngươi rằng hai thế giới này đều là thật, thì ngươi cũng bị bệnh tâm thần! Dù ở thế giới nào, có bệnh tất nhiên phải chữa bệnh!"

"Ta không bị bệnh."

"Ầm" một tiếng, cửa đột ngột bị đẩy ra, một đám những y tá lo lắng xông vào.

Dịch Đông Lai lấy tay che cổ, vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn ta nói.

"Vả lại, nếu ngươi cho rằng hai thế giới là có thật, vậy tại sao ngươi lại sợ sự tiếp xúc giữa hai thế giới? Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?"

Lý Hỏa Vượng bị những y tá vây quanh, co quắp ngồi trên ghế đẩu, đầu hơi nghiêng lên, dửng dưng nhìn hắn.

Các y tá lại lao lên và vây chặt Lý Hỏa Vượng trong vòng vây chặt chẽ, hai bộ quần áo trói buộc đã lâu không mặc lại được mặc lên trên cơ thể gầy trơ xương của Lý Hỏa Vượng.

Những người này như đang khiêng con lợn Tết, tám người khiêng một mình hắn trở lại phòng bệnh.

"Hình ảnh phản chiếu của ta ở thế giới này ở bên kia đã bị ai bắt rồi vậy? Xem ra những người Đại Tề này không hề lấy mạng của ta, Lý Tuế không sao chứ?"

Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm.

"Lý Hỏa Vượng! Lý Hỏa Vượng! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi! Ta biết ngay ngươi ở đây mà!"

Một giọng nói mừng rỡ khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn phòng bệnh bên trái.

Nguồn phát ra âm thanh là một bệnh nhân nam tóc tai bù xù nằm úp sấp trên hàng rào sắt, hai tay hắn mừng rỡ nắm lấy hàng rào trên cửa, nhảy tới nhảy lui ở đó.

"Người này là ai? Ngươi có biết hắn ta không? Tại sao hắn lại biết tên của ngươi?"

Dịch Đông Lai đang đi cùng với hắn, cất tiếng hỏi.

Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông, sau vài giây xác định, hắn nói:

"Người đàn ông này là Vương Vĩ, thân phận của hắn... hình như trước đây hắn là bác sĩ điều trị của ta, mánh khóe mà ban nãy ngươi vừa sử dụng hắn cũng từng dùng với ta, lại nói, tại sao hắn ta lại bị điên?"

"Cái gì? Ngươi nói gì vậy?!"

Dịch Đông Lai là một người luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra sốc như vậy.

"Lý Hỏa Vượng, lại đây! Ta có chuyện muốn nói với ngươi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

Vương Vĩ sốt ruột nhảy dựng đứng lên trong phòng bệnh, nhìn Lý Hỏa Vượng trên hành lang dần dần rời đi.

"Hộc!"

Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển.

Khi nhìn thấy xà nhà dính đầy bụi trên đầu, Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng quay lại rồi.

Trước khi tu chân thành công, hắn vẫn nên ở lại đây thì hơn, dù sao ở bệnh viện bên kia cũng không có nguy hiểm gì.

"Shít!"

Một cơn đau nhói ở bụng khiến Lý Hỏa Vượng cúi gằm mặt.

Hắn phát hiện Lý Tuế đang kéo bụng mình, quấn một ít màn thầu từ xúc tu của hắn và nhét nó vào bên trong.

Lý Hỏa Vượng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng xét theo mức độ lớn lên của dạ dày thì chắc chắn đã qua một thời gian khá dài rồi.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, hắn phát hiện đây là một phòng ốc đổ nát, Lý Hỏa Vượng hỏi Lý Tuế.

"Tuế Tuế, chúng ta đang ở đâu? Đại Lương hay Đại Tề?"

"Cha, ngươi tỉnh rồi, cái gì mà Đại Lương Đại Tề?"

Lý Hỏa Vượng cũng không hỏi hắn nữa, mà quay sang định hỏi Gia Cát Uyên ở bên cạnh, nhưng Gia Cát Uyên đã lên tiếng nói trước.

"Lý huynh, ngươi đang ở Đại Tề."

Lý Hỏa Vượng gật đầu, đang giãy dụa muốn đứng lên, hắn đột nhiên hoa mắt chóng mặt, thế giới đảo lộn, nếu không có Lý Tuế chống đỡ, suýt chút nữa hắn đã ngã xuống đất.

Đã nghĩ ngơi lâu như vậy nhưng tình hình vẫn nghiêm trọng thế này, xem ra con đường giúp Gia Cát Uyên thành thực thể còn lâu lắm mới thực hiện được.

Lắc đầu thật mạnh, Lý Hỏa Vượng đã cảm thấy khá hơn một chút, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhanh chóng hỏi Gia Cát Uyên.

"Gia Cát huynh, vừa rồi có người nào đã tiếp cận ta vậy? Còn cho ta ăn thứ gì đó?"

"Cha, là ta đấy, ta đút cha ăn màn thầu, cha không ăn còn hất cái bánh đi, vậy nên ta mới nhét cái màn thầu vào bụng của cha."

Nghe được lời nói ấm ức của Lý Tuế, lòng Lý Hỏa Vượng mềm ra, hắn vươn tay ôm nhẹ nó vào lòng.

"Ta xin lỗi, ta không cố ý, nhưng khi ở đó, ta không biết ở nơi này rốt cuộc là người tốt hay người xấu đang tiếp xúc với ta."

Xúc tu của Lý Tuế làm nũng quấn lấy Lý Hỏa Vượng.

Sau khi xoa dịu Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng lại nhìn Gia Cát Uyên.

"Gia Cát huynh, ngươi xong việc chưa? Có cần ta làm lại lần nữa không?"

Nhìn thấy phản ứng của Lý Hỏa Vượng mạnh như vậy, Gia Cát Uyên sao có thể yêu cầu Lý Hỏa Vượng thử lại lần nữa.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0