Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 847 - Chương 847: Không Biết Không Có Tội

Chương 847: Không Biết Không Có Tội Chương 847: Không Biết Không Có Tội

“Đầu tiên, đã tìm ra vị trí của Đầu Tử, tiếp theo mình nên tìm một số người trợ giúp có thể đối phó được với Đầu Tử, hơn nữa bọn họ nhất định phải đánh thắng được người của Đầu Tử.”

“Lựa chọn đầu tiên chính là Ti Thiên Giám, kẻ có địa vị cao nhất ở Giám Thiên Ti. Nhưng mà ta nói ta có thể biết chân thân của Đầu Tử ở đâu thì hắn sẽ tin ta sao?”

Đúng rồi, còn có quốc sư lúc đó cùng với người giao thủ với bốn tên giả tạo kia, về cơ bản thì những người này đều đã từng đυ.ng chạm với tên Đầu Tử kia.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ đến vấn đề này, một vệt màu trắng xẹt qua trước mặt hắn.

“Thứ gì vậy!”

Ngay khi hắn nắm chặt đuôi kiếm theo bản năng quay đầu nhìn về phía vệt màu trắng kia, hắn phát hiện nó chính là cây quạt mà hắn vừa mới ném vào trong nước! Hơn nữa cây quạt kia đã được mở ra hoàn toàn đối diện với mình!!

----

Cả người hắn ngâm ở trong đầm nước lạnh thấu xương nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng càng lạnh hơn. Vì hắn lúc này đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, phía trên cây quạt ghi chép lại bí mật của Ti Mệnh, chỉ cần thấy thì sẽ gặp phải nguy hiểm.

Khi Lý Hỏa Vượng nhận ra cây quạt xếp màu trắng của Gia Cát Uyên đang ở trước mặt mình, hắn lập tức nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn liếc nhìn hàng chữ đầu tiên ở phía trên cây quạt đang tan ra trong nước “Đại Ti Mệnh, không hướng về cũng không tiến lên, Ti Mệnh chi đàn, nhi lai tòng chi, diệc như chi”

“Đại Ti Mệnh? Đó là cái gì? Không được, mau quên đi! Mau quên đi!”

Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm điên cuồng kêu gào trong lòng.

Lý Hỏa Vượng rút từng cây châm dài từ trong túi hình cụ ra rồi cắm từng cây vào trong kẽ móng tay của mình. Cái gọi là tay đứt ruột xót, nỗi đau đớn bén nhọn khiến cho Lý Hỏa Vượng không thể quan tâm đến những thứ khác nữa. Hắn lần nữa giãy giụa từ trong nước bò ra, nằm ở bên trong hang hốt hoảng thở hổn hển.

Hít một hơi thật sâu, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, hắn nhìn Gia Cát Uyên ở bên cạnh nói:

“Gia Cát huynh, ta vừa rồi có thấy một hàng chữ viết trên cây quạt.”

Gia Cát Uyên không nhịn được trợn to hai mắt:

“Thật sao?”

Nhưng sau đó vẻ mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

“Không nên nhìn mới phải, nếu thật sự thấy thì thân thể của ngươi sẽ bị nhiễm nhân quả của bọn họ, nhưng tại sao bây giờ cơ thể của ngươi lại không có bất kỳ thay đổi nào?”

“Không có ư?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng xuất hiện hy vọng:

“Có lẽ, có lẽ nó liên quan đến việc ta không hoàn toàn hiểu được chữ trên đó? Chữ của ngươi viết rất nho nhã, ta xem không hiểu.”

Nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Gia Cát Uyên biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái nói:

"Không sao không sao, trước đây tiểu sinh còn định khuyên Lý huynh phải đọc nhiều sách thánh hiền hơn, không nghĩ tới chuyện này...chuyện này...khụ, lại giúp Lý huynh một kiếp. Xem không hiểu thì dĩ nhiên sẽ không bị dính nhân quả.

Nghe đến đây, trái tim lơ lửng của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn cảm thấy vui mừng vì mình không hiểu những cổ văn này.

Nhưng sau khi vui mừng qua đi, Lý Hỏa Vượng lại nhớ ra ba chữ đầu tiên. Cho dù hắn không hiểu Đại Ti Mệnh thì cũng có thể hiểu đây là một tên gọi hoặc là danh xưng.

“Đại Ti Mệnh? Ti Mệnh? Có một chữ đại, chẳng lẽ Đại Ti Mệnh này còn lợi hại hơn các loại Ti Mệnh của Tam Hủy sao?”

“Ti Mệnh đã lợi hại như vậy rồi thì rốt cuộc Đại Ti Mệnh là sự tồn tại như thế nào nữa chứ?”

Lý Hỏa Vượng cố gắng tưởng tượng nhưng cũng không thể tưởng tượng được. Thành thật mà nói, hiện tại ngũ quan của hắn không có dung hợp lại một chỗ, ngay cả Tam Hủy ở trong đầu cũng không thể tưởng tượng nổi thì càng không cần nói gì đến Đại Ti Mệnh kia. Lý Hỏa Vượng dường như cảm nhận được trong lúc vô tình bản thân mình đã hiểu được một vài thứ khủng khϊếp.

“Đại Ti Mệnh, không hướng tới cũng không tiến lên?”

Lý Hỏa Vượng vừa định suy nghĩ lời nói tiếp theo, trong lòng lập tức cảnh giác:

“Không được nghĩ! Không dễ dàng gì mà tránh thoát được một kiếp, không thể tự đâm đầu vào được!”

Lúc này móng tay của Lý Hỏa Vượng dùng sức rút châm dài trong kẽ móng tay, cảm giác đau đớn dữ dội kia khiến hắn lập tức dời đi sự chú ý.

Lý Hỏa Vượng nhịn đau nói với Gia Cát Uyên:

"Xem ra đời này của ta vẫn nên tránh xa những kiến thức liên quan đến cổ văn mới được.”

“Lý huynh, cổ văn gì?”

Lý Hỏa Vượng lắc đầu không giải thích gì. Hắn dẫn theo Lý Tuế lần nữa đi vào trong nước.

Không thể phạm một sai lầm đến lần thứ hai được, sau khi chắc chắn không thấy cây quạt kia nữa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới bơi đi.

Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng mới từ dưới hố trời bò lên. Khi hắn định giơ thanh Cốt Kiếm trở về Đại Lương thì nghe thấy giọng của Lý Tuế:

“Cha..ngươi mau nhìn kìa..đó là cái gì vậy?”

Nghe được câu hỏi của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn theo hướng xúc tu của hắn chỉ. Hắn phát hiện có ba làn khói đen chậm rãi bay lên từ chân trời phía xa.

Lý Hỏa Vượng không biết đó là gì, nhưng Thu Cật Bão đang ôm chặt con trai mình ở bên cạnh lại biết, trong ánh mắt nàng đầy sợ hãi nói:

"Đó là khói báo động, chuẩn bị có chiến tranh rồi. Đương gia à, đừng đi đánh giặc được không, đánh giặc sẽ chết người đó. Ta sợ lắm.”

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0