Tiên Đạo Vô Minh

Chương 12 - Yên Lĩnh Sơn

Suy nghĩ một hồi lâu, thì hắn thu dọn lại mọi thứ. Hướng cánh cửa phía trước đi ra ngoài.

Sau khi trả tiền xong, hắn liền đi một mạch ra khỏi thành An Lam.

Bản thân tiến về phía bắc mà đi, dù không biết là tới nơi đâu nhưng hắn vẫn mong muốn một nơi tốt để yên ổn tu hành.

Tại mấy canh giờ sau, Tiêu Dao chợt dừng lại. Trước mặt hắn lúc này là một ngọn núi cao chót vót, đỉnh ngọn còn bị các đám mây tầng tầng lớp lớp che phủ.

Chợt lúc này bên trong khu rừng đi ra, một nhân trung niên thân hình to lớn đằng sau vác một gánh cúi.

Vừa nhìn thấy Tiêu Dao đứng trước mặt. Người trung niên liền chậm lại bước tới:"Thiếu niên đừng nên vào nơi đây, bên trong đầy rẫy thú dữ...."

Tiêu Dao nghe được lời nhắc nhỡ liền quay người cảm tạ:"Đa tạ đại thúc cảnh báo"

Nói xong hắn vẫn quả quyết đi vào. Nhưng trước khi đi, hắn quay lưng lại bắn ra một đạo quang vô ảnh vào người trung niên.

Đây cũng coi như là quà cảm tạ đã nhắc nhỡ hắn.

Sau khi tiến vào, hắn cũng không có đi sâu hơn bên trong. Mà tại mép bìa rừng chọn làm nơi sinh sống.

Tiêu Dao lựa chọn một cái khu đất trống rộng rãi làm nơi định cự. Sau đó hắn đầu tiên là bắt tay vào việc lấy gỗ.

Đây cũng như là một bài luyện tập thể lực...

Hắn trên tay biến ra cái rìu sắc bình thường, nằm chặt lại dùng lực mạnh mẽ vung mạnh vào cây.

Cộc cộc cộc

Mấy nhát rìu liên tiếp bổ xuống, cái thân cây lớn cũng chốc lát ngã xuống.

Tiếp theo sau đó hắn lại xoay người tìm đến cây khác mà bổ rìu.

Cộc....

Một hồi lâu sau các khúc cây quanh đây đều bị hắn chặt ra.

"Tiếp theo chính là..." Cả người hắn lúc này mồ hôi chảy xuống, thấm vào trong áo. Nhưng bản thân vẫn không dừng lại, tiếp tục làm việc.

Lúc trước Tiêu Dao cũng rất chặt vật với cách làm nhà. Nhưng sau một lúc miệt mài học hỏi, cộng với tìm người chỉ dẫn, hắn cũng biết được một chút...

Thời gian thấm thoát mấy tuần sau.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, có một thiếu niên ngồi xếp bằng dưới sàn tu luyện.

Ầm

Một thanh âm lớn vang lên, thiếu niên dần mở mắt ra. Sắc mặt vô cùng điềm tĩnh, tay trái hắn giơ lên nắm lại, bắt đầu cảm nhận.

"Vậy mà đột phá bước vào tầng mười ba rồi"

Thiêu niên này không ai khác chính là Tiêu Dao. Hắn không vội vang đứng dậy, mà nhắm mắt lại tiếp tục vận chuyển công pháp Âm Dương Lưu Chuyển để cũng cố căn cơ.

Thời gian mấy canh giờ nữa qua đi, Tiêu Dao mới chậm rãi dừng lại. Bên trong khí hải hiện giờ của hắn, số chân khí chứa được có khả năng đã nhiều hơn tụ khí tầng mười bốn rồi!

Tiêu Dao từ từ đứng dậy, đi ra bên ngoài hít thở một chút không khí trong lành.

Vừa bước ra, một người trung niên trước mặt liền đi tới:"Tiểu Tiêu Dao, xem ta mang gì đến cho cháu nè"

Người trung niên trước mắt hắn tên là Đại Cường, chính là người vác củi từng gặp trước đây.

Người này vô cùng tốt bụng, còn giúp hắn một tay xây dựng căn nhà gỗ nhỏ này.

Nói chuyện một hồi lâu mới biết, người này có một cậu con trai tầm tuổi với Tiêu Dao, chỉ là sau đó đột nhiên lặng tâm mất tích không rõ.

Mà nhìn thấy Tiêu Dao hắn lại nhớ đến con trai Đại Lâm của mình, vì vậy đối xử với Tiêu Dao rất tốt.

Mà Tiêu Dao trong lúc nói chuyện với người trung niên cũng biết được ngọn núi này gọi là Yên Lĩnh Sơn....

"Đạ tạ Đại thúc" Tiêu Dao khách khí chắp tay đa tạ.

Dù sao tại kiếp này những người hắn quen biết rất ít, mà vị trước mặt đối xử với hắn vô cùng tốt.

Một lúc sau Đại Cường trung nhân cũng rời đi, giờ phút này Tiêu Dao lần nữa tụ khí vào bàn tay. Đồng thời sau đó nhẹ nhàng quơ một cái giữa không trung...

Một cái bàn tay năng lượng khổng lồ từ trong tay hắn bắn ra, mạnh mẽ hướng phía trước bay tới. Mọi thứ nó đi qua dù là cây cối, bụi cỏ..., đều bị quét sạch.

Ngay khi thấy sức công phá khủng khiếp này Tiêu Dao cũng hết sức kinh ngạc:"Không nghĩ tới mạnh như vậy! Lần sao không thể tùy tiện nữa..."

Hắn chưa dừng lại mà đi đến cái cây to lớn, thân cây chắc khỏe.

Tiêu Dao lần này không dùng chân khí, chỉ dùng thuần sức mạnh, vận dùng Bất Hoại Chân Công một quyền dứt khoát tung ra.

Xoạt!

Quyền vừa ra liền dễ dàng đấm xuyên qua thân cây to trước mặt.

"Nhục thân bây giờ lại mạnh hơn chút rồi. Nhưng cũng chỉ được thế, chưa thể tiến vào tầng hai công pháp"

Luyện thêm một lúc, bụng hắn bắt đầu kêu ực ực.

Tiêu Dao sau đó nhanh tay lấy ra mấy cái bánh người trung niên đưa lúc nãy, ăn như hổ đói.

Ăn xong hắn vẫn chưa thỏa mãn mà đi chuẩn bị, để vào sâu bên trong một chút tìm thức ăn.

Vừa mới đi tám đến chín trăm mét, thì Tiêu Dao phát hiện ra một cái hồ lớn.

Lại gần thì thấy nước hộ rất trong xanh. Hắn thử phóng ra thần thức cảm nhận, thì phát hiện bản thân có thể kéo dài đến năm mươi mét nhiều hơn lúc trước gấp mấy lần.

Một hồi lâu quan sát, Hắn cũng chỉ thấy mấy con cá nhỏ không đủ nhét kẻ răng. Chợt lúc này....

Sâu bên dưới một đôi mắt đỏ thẳm mở ra, uy áp không biết từ đâu tuôn ra làm thân thức run rẫy tự động thu lại.

"Đây... đây là yêu thú cấp bốn!!!"

Tiêu Dao không dám chậm trễ, bản thân lập tức triển ra độn thuật, thân ảnh hắn biến mất trong chớp mắt.

Tại năm trăm mét phía xa xa, Tiêu Dao đột nhiên thở mạnh, sao đó lần nữa triển khai Độn thuật trở về khu nhà nhỏ.

Một hồi lâu sau không thấy yêu thú kia đuổi theo, hắn mới bình tĩnh lại thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Phù xém nữa là chết...Đúng rồi không ngờ mới đột phá, phạm vi đột thuật cũng tăng lên mấy lần

Không biết những cái kia như nào, nếu có cơ hội phải thử mới được"

Hắn hiện giờ tự nhủ không tới cái hồ lớn kia nữa, mà tìm một đường khác để đi.

Nhưng trước hết là phải hồi phục lại chân khí cái đã.

Từ trong tay Tiêu Dao biến ra một viên Phục Linh Đan, sau đó đi vào nhà nuốt vào, ngồi xuồng bắt đầu khôi phục.

Nữa canh giờ trôi qua, Tiêu Dao đã hồi phục lại hoàn toàn chân khí. Vẫn như cũ hắn đi vào sâu trong rừng tìm kiếm thức ăn, chỉ là lần này cẩn thận hơn chút...

Tới khoảng trăm mét, hắn lần này phát hiện ra một cái con yêu hổ đang thưởng thức thịt của một con linh dương.

Nếu phóng ra thần thức lần nữa, hắn có thể biết con yêu thú hổ trước mặt cấp bật gì. Nhưng nếu làm vậy, đối phương cũng sẽ phát biện ra chỗ của mình.

"Làm sao đây? Hay liều một phen!" Đấu tranh suy nghĩ, hắn vẫn là lặng lẽ chờ cơ hội.

Đây có lẽ cũng có thể coi như một bài tập thực chiến với khả năng kiên nhẫn.

Con yêu hỏi kia lúc ăn xong liền ngủ ngay tại chỗ. Chờ được cơ hội, hắn từ xa tụ lại Lưỡi Thiềm Thuật tấn công.

Phốc!

Lưỡi liềm năng lượng từ phía xa, đột nhiên bắn nhanh đến con yêu hổ đang nằm. Vừa trúng vào người nó liền phát ra một thanh âm.

Tiếp theo đó là một tiếng gào thét. Tưởng trừng đã xong nhưng không phải, con yêu hổ kia vừa trúng đòn đột nhiên đứng dậy. Đôi mắt sắc nhọn hướng lên cảnh giác, sát khí xung quanh cũng tỏa ra...

Trên miệng yêu hổ đột nhiên ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng, hướng một phía bắn ra.

Bùm!

Quả cầu đó bay nhanh đến va chạm vào cái cây, thì đột nhiên phát sáng, sau đó cả Khu vực xung quanh liền nổ tung.

Cũng may là Tiêu Dao đã nhanh chống dùng Lưu Thiên Bộ né tránh ra chỗ khác.

Nhưng cũng từ năng lượng khí tức kia tỏa ra, hắn đồng thời biết được yêu thú trước mặt vậy mà lại là yêu thú cấp hai, tương đương với tầng mười sáu mười lăm tụ khí.

Đây cũng tốt, hắn lúc này mặc dù chưa tự tin có thể dễ dàng đánh thắng, nhưng cũng không đến nỗi sẽ thua thê thảm.

Tiêu Dao không ngần ngại xông lên trước mặt, sau đó phóng ra vô số phi kiếm, khống chế chúng bắn nhanh về yêu hổ.

Vừa nhìn thấy Tiêu Dao con yêu thú liền điên cuồng chạy tới. Đồng thời những thanh kiếm kia đang bay nhanh tới, đều bị nó một trảo hắt tung.

Tuy nhiên vẫn có vài thanh thoát khỏi trảo vuốt sắc bén kia, mà xẹt qua da nó.

Yêu hô gào thét điên cuồng, sau đó lại như không để ý mà lao đến Tiêu Dao điên cuồng.

Hắn cũng không lùi bước, mà thi triển bộ pháp. Trong chớp mắt liền xuất hiện bên trái yêu hổ.

Không do dự một quyền mạnh mẽ xuất ra.

Ập

Yêu hổ chưa kịp phản ứng liền bay ra xa, thân thể đập mạnh xuống đất.

Grao!!!

Nó hét lên một tiếng sau đó tiếp tục đứng dậy, một trảo vùng ra.

Phụt!

Tiêu Dao nhanh chống phóng ra cự thuẫn chóng đỡ, tuy nhiên vì lực quá mạnh vẫn làm hắn văng ra đập vào cái cây. Bản thân còn phun ra mấy ngụm máu...

"Mạnh quá!" Hắn không khỏi cảm thán. Nhưng sau đó nhanh chống đứng dạy, hai tay tụ hỏa cầu bắn liên tiếp...

Ầm ầm ầm ầm....

Những quả hỏa cầu bắn nhanh tới đều bị yêu hổ dùng tộc độ né tránh được, mặt đất lúc này lõm vô số chỗ...

Yêu hổ không buôn tha mà một mạch chạy đến. Đột nhiên trong tức khắc cả người hắn biến mất tâm tích.

Cùng lúc này hắn nhìn hoa cả mắt, không hiểu tại sao lại không thấy thì....

Từ bên cạnh một trào mạnh mẽ vung ra.

Tiêu Dao không kịp chống đỡ, cả người bị một trảo đánh bật.

Cả thân thể như bị xé rách, làm hắn từ dưới đập xuống làm lõm một lỗ rất lớn.

Cũng may hắn có luyện thể, nếu không đòn vừa này đã bị xé ra làm hai. Nhưng hắn lúc này cũng chỉ là hơi khá, cơ thể xuất hiện một vết thương lớn máu không rỉ....

Bình Luận (0)
Comment