Tiên Đạo Vô Minh

Chương 13 - Trúc Cơ (1)

"Mình quá khinh thường rồi, lần sau quyết không chơi ngu nữa..." Tiêu Dao cố gắng chống đỡ, từ từ đứng dậy. Một tay ôm vết thương, một tay cầm đoản kiếm, nhìn hướng con yêu hổ mà nhỏ giọng.

Lúc này yêu thú gầm gừ một tiếng, sao đó lần nữa hướng chỗ Tiêu Dao chạy nhanh tới. Từ trên miệng của nó vừa chạy, lại còn ngưng tụ ra quả cầu.

Bùm!

Không chút do dự quả cầu trên miệng yêu hổ bắn tới, Tiêu Dao lúc này cắn chặt răng chịu đựng cơn đau, triển khai bộ pháp Lưu Thiên tránh né.

Hắn hiện tại cả cơ thể đều đau đớn nhức mỏi, chân khí lại sắp cạn kiệt, phỏng trừng mấy chốc là bỏ mạng. Cái dáng vẻ tự tin lúc trước đồng thời biến mất, mà bây giờ lại lộ ra vẻ tức giận cùng sợ hãi.

Tức giận chính là vì không thể đánh thắng nó, bị nó đánh ngược lại nhừ tử. Sợ hãi hiển nhiên chính là biết bản thân đánh không lại, sắp bị làm thức ăn.

"Khó lắm mới sống lại không thể chết như này được" Cùng lúc này Tiêu Dao nắm chặt thanh kiếm, nhớ lại kiếp trước thất bại của bản thân, ngọn lửa bên trong lần nữa rực cháy ùn ùn.

Không để phí thời gian, hắn dùng bộ pháp chạy tới gần con hổ muốn sống mái với nó. Vừa chạy đến Tiêu Dao điên tiết bắn ra liên tiếp hỏa cầu. Đồng thời phóng ra hết các loại vũ khí dùng Ngự Vật Thuật khống chế lao tới.

Nhiều đòn tấn công liên tiếp phi đến, tránh trước một lần không thể tránh được nhiều lần.

Ầm ầm ầm, xoạt....

Liên tiếp mấy tiếng nổ lớn, cùng với đó là thanh âm cắt qua da xé qua thịt vang lên.

"Grào" một tiếng lớn, những đòn tấn công đó làm cho yêu hổ đau đớn gào thét. Nó lúc này, cũng đã sức cùng lực kiệt.

Ngay khi cả hai tới gần, Tiêu Dao xà xuống mặt đất trượt phía dưới người yêu hổ.

Nhân cơ hội lúc này, hắn cầm đoản kiếm đâm lên, theo quán tính đường trượt dài, phía bên dưới bùng yêu hổ liền bị mổ ra.

Tiếp sao đó là một cảnh tượng hết sức man rợ, một đống nội tạng máu thịt bên trong yêu hổ đều bị lòi ra hết.

Ngay sau đó cả người hắn gần như hết sức mà ngã xuống vô lực, mơ hồ nói:"Thắng rồi mà vẫn sẽ chết ư?!! Cơ thể đau quá!" Tiếp theo liền ngất đi.

Thời gian lặng lẽ trôi, mặt trời hạ xuống mặt trăng lộ lên, thay nhau luân chuyển.

Bên trên bãi đất rộng, tại trong ngôi nhà nhỏ. Nằm trên giường là một thiếu niên cả người thương tích băng bó khắp nơi, bên cạnh là nhân trung niên họ Đại.

Đột nhiên ngón tay thiếu niên chớp khẽ động, tiếp thêm lúc lâu. Một đôi mắt dần mở, nhìn qua xung quanh.

Tiêu Dao sau khi bừng tỉnh, vốn muốn cử động ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích cả người hắn liền bị một cơn đau nhức ấp tới, làm hiện tại chỉ có thể nằm yên.

Lúc này từ nên cạnh nam trung niên lộ ra vẻ vui mừng:"Cháu tỉnh rồi à, đúng là làm người khác lo lắng. Cố gắng nghỉ dưỡng thương cho tốt"

Tiêu Dao mặt dù cơ thể không cử động được, nhưng vẫn nói được:"Đại thúc, cháu nằm đây bao lâu rồi?" Hắn chậm rãi, giọng điệu yếu ớt hỏi.

"A đừng lo mới có một ngày rưỡi thôi. Được rồi chú đi lấy chút nước cho cháu uống" Nói xong, nhân trung niên liền quay người đi đến cái kệ lấy ra một ly nước. Sau đó lại đến chỗ Tiêu Dao nhẹ nhàng đặt hắn ngồi dậy, dựa vào cài tường...

"Này từ từ thôi không cần gấp, nếu muốn cứ kêu thêm" Nhìn thấy Tiêu Dao uống như chết khát mấy ngày hắn vội vàng dặn dò.

Một lúc sau, nam trung niên kia liền rời đi cho hắn nghỉ ngơi.

Tiêu Dao lúc này có thể lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của cái gọi là tình người này...

Sau đó hắn thử vận chuyển Âm Dương Lưu Chuyển công, xem thử làm vậy có hồi phục nhanh hơn chút không.

Vừa vận công pháp liền có mấy tia năng lượng ấm áp xuất hiện, đang từ từ chảy vào trong cơ thể hắn, đi qua mọi ngóc ngách phân tán đến toàn thân.

Mấy ngày sau, hắn cũng miễn cưỡng coi là hồi phục bình thường, chỉ là không thể tùy tiện chạy nhảy hay sử dụng sức mạnh quá lớn.

Những ngày hắn bị trọng thương đều là người trung niên này ra tay cứu giúp hắn, Tiêu Dao cũng từng nói sự thật rằng hắn vốn là tu tiên giả muốn truyền tiên pháp, nhưng lại bị từ chối.

Hết cách cũng chỉ để lại một tầng linh lực bảo hộ, cộng với đưa một ít đan dược giúp Đại Cường sống được tới trăm tuổi, không bị bệnh...

Lúc không thể cử động nhiều, hắn cũng chỉ có thể nghiên cứu về Dịch Dung Quyết với cái đỉnh thần bí.

Một tháng sau đó Tiêu Dao cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục, hơn nữa hắn còn thành công lĩnh ngộ Dịch Dung Quyết...

Như thường lệ, hắn sau khi bình phục thì ngày ngày như một đều luyện tập sức mạnh, hắn đồng thời cũng luyện đến Hỏa Cầu Thuật tầng hai, gọi là hỏa hình!

Nhìn trong bí tịch thì, tầng thứ hai này vô cùng phức tạp, cái gì mà cảm ngộ chân nguyên thích ứng phù văn sau đó lại tưởng tưởng hỏa khí hóa hình thành vật gì đó tấn công.

...

Thời gian chầm chậm trôi đi, hai năm đã qua. Tiêu Dao lúc này cũng đã ở ngưỡng tầng mười sáu đỉnh tụ khí.

"Phải làm sau để trúc cơ đây? Hay là như bình thường đều luyện tập tự sẽ đột phá...

Không không vậy quá đơn giản, làm gì có chuyện như thế" Suy nghĩ một hồi lâu hắn vẫn là quyết định đến tìm xem mua một ít sách nào đó nghiên cứu thử.

Lúc trước tưởng rằng có tài nguyên sẽ dễ dàng đến kim đan cảnh, nhưng giờ nghĩ lại đúng là bản thân có chút ảo tưởng...

Hắn không lòng vòng phóng ra một cái cự phi kiếm, sau đó liền đi lời ngự khí bay đi.

Tại phía trên cao những cơn gió cứ vù vù bên tai hắn phà thẳng vào mặt...

Lại nói tốc độ hiện giờ của hắn có thể nói là vô cùng nhanh, chưa tới một khắc đã đến An Lam Thành.

Nhìn cái tòa thành trước mặt, hắn có chút gợi nhớ lại năm xưa, bước vào bên trong mọi thứ trước mắt gần như không thay đổi...

Tiêu Dao sau đó hướng Vạn Bảo Các đi tới.

Chốc lát tới nơi hắn vội bước vào, vẫn như cũ mọi thứ không hề thay đổi. Tiêu Dao đi đến chỗ quầy một người trung niên đang đứng.

Sau đó chấp tay chào:"Xin chào Vạn Thúc"

Người trung niên kia có chút bắt ngờ quay ra nhìn tên trước mặt, sau đó có chút biến sắc:"Hà hà thì ta là tiểu tử Tiêu Dao ngươi. Lâu ngày chưa gặp mặt, không ngờ người lại cao lên không ít"

"Thế nào đến Vạn Bảo Các này để mua thứ gì nào?"

"Bẩm Vạn Thúc, tiểu tử đã dừng lại tại nữa bước trúc cơ lâu này. Hôm nay đến đây là muốn mua từ chỗ ngài một quyển sách hay phương pháp về đột phá bình cảnh trúc cơ" Tiêu Dao cũng biết không giấu diếm được, vội cuối đầy chắp tay thành thật nói.

"Đột phá trúc cơ?" Nghe tới đây hắn kinh ngạc thốt lên.

Mới có mấy năm vậy mà tiểu tử trước mặt đã từ tầng mười hai đến nữa bước trúc cơ!

Chỉ là Vạn Thiên không nghĩ ra với thế lực của hắn tại sao lại không biết cách trúc cơ? Hay tên này thật sự không có thể lực.

Nghĩ tới đây hắn vội xua xua tay, không thể nào a! Một tên tán tu làm sao có thể dựa vào sức mình tới đây, chưa kể tài nguyên, thiên phú...

Vạn Thiên lúc này có chút bất ngờ, nhưng sau đó suy đoán rằng là được gia tộc ném ra ngoài để lịch luyện...

"Quả thật chỗ ta có tâm đắc về cách trúc cơ. Chỉ là khà khà không rẻ a!" Vạn Thiên lúc này sắc mặt bình thản nói một chút, sau đó lại ngập ngừng lộ ra nụ cười.

"Tiền bối ngài còn nhớ tấm lệnh bài này không" Vừa nói Tiêu Dao trong người lấy ra một tấm thiết lệnh nhỏ đặt trước mắt Vạn Thiên.

Nhìn thấy lệnh bài này Vạn Thiên liền nhăn nhó, sau đó lại thở dài một cái:"Đây đây... thôi được rồi giảm nữa giá, đưa ba ngàn năm trăm linh thạch đây! Haiz"

Tiêu Dao sắc mặt lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó liền trong tay biến ra túi linh thạch đưa cho nhân trung niên. Hắn cũng không sợ đối phương sẽ quỵt, nên không chần chừ đưa trước cho Vạn Thiên.

Vạn Thiên cũng không nói lời nào, liền đưa một quyển sách cho Tiêu Dao.

Có được thứ mình muốn, hắn liền quay người rời đi. Nhưng trước khi đi không quên lấy lại lệnh bài giảm giá a!

Bình Luận (0)
Comment