Tiên Đạo Vô Minh

Chương 15 - Dị Tượng

Tiêu Dao xử lý xong không vội về nhà mà đi khắp mọi nơi. Sau đó lại vào Yên Lĩnh Sơn, bên trong một hang động tu luyện...

Như vậy sẽ đỡ bị liên lụy nhân trung niên, chỉ chờ một thời gian. Tiêu Dao sẽ lần nữa quay lại sống yên ổn tu luyện như bình thường.

Bên trong hang động, hắn chợt nhớ đến cái gì đó, sắc mặt đại biến lộ ra nụ cười gian xảo:" Khà khà, sém tí nữa thì quên mất chuyện cấm chế"

Tiêu Dao phóng ra thần thức xâm nhập vào bên trong nhẫn, đến một tầng kết giới cấm chế. Sau đó liền một đòn mạnh mẽ phóng ra khí lực, phá vỡ xiềng xích cấm chế.

Bên trong tầng thứ hai, số tài nguyên trong đây làm hắn nhìn đến ngu người tại chỗ.

"Đây đây phù lục, đan dược, tiên thảo, sách bí tịch, vũ khí..." Nhìn đến hàng dài một đống thứ hắn không khỏi cả kinh. Nào ngờ lại giàu kinh khủng như vậy....

Nhưng trước hết hắn vẫn là chọn một bộ pháp thuật tấn công phù hợp a!

Ý niệm vừa động, trước mắt hắn lúc này xuất hiện không ít bí tịch võ kỹ tấn công, nào là: Hoàng Thiên Kiếm, Lưu Dương Thần Công, Lôi Tích, Thủy Hành Nhất Chỉ, Cự Thiên....

Suy tư một hồi Tiêu Dao liền lấy quyển Lôi Tích làm chính!

Còn về vũ khí thì hắn cũng chỉ là tùy ý chọn đại. Dù sao vũ khí cùng lắm chỉ là vật ngoài thân, không thể nào mãi mê dựa ngoại lực chống lại kẻ mạnh, chỉ có trong chờ vào bản thân thôi...

Hiểu được quy luật này, Tiêu Dao ngồi lại lặt ra cuốn bí tịch gọi là Lôi Tích đọc qua.

Mấy canh giờ sau hắn cũng nắm được một chút. Cái gọi là Lôi Tích chính là mượn lực lôi đình tích tụ trong cơ thể, chuyển hóa thành năng lượng của bản thân mà tùy ý sử dụng.

Điều đâu tiên để lĩnh ngộ được công pháp chính là bị điện giật, mà nhìn ra bên ngoài bây giờ một đám mây đen còn chẳng có nói chi đến bị xét đánh.

Loay hoay một lát, trong đầu Tiêu Dao chợt lóe lên một ý nghĩ có chút táo bạo. Đó chính là dùng lôi phù tự giật chính mình...

Nhưng như vậy rất nguy hiểm, lôi phù dùng chính là để diệt sát bây giờ lại dùng lên bản thân a!!!

Đấu tranh một hồi hắn vẫn là liều thử một lần:"Ta không vào địa ngục thì ai vào!"

An ủi bản thân một chút, hắn liền lấy ra tấm lôi phù điều khiển lên trên không trung cách xa ra một chút...

Sau đó truyền ít linh lực vào, đồng thời bắt linh quyết.

Xẹt xẹt!!

Từ trong tấm lôi phù mấy tia lôi đình bắt đầu chớp động, tiếng xé gió vang lên. Theo sau chính là bắn tới Tiêu Dao.

Hắn lúc này cắn răng chịu đựng, cả cơ thể bị tê liệt không nhúc nhích nổi, dù chỉ một chút.

Da thịt hắn hiện giờ đối với dòng điện đang chạy vào không hề dám phân tâm, mà bắt đầu thực hiện khẩu quyết dùng linh lực làm vật dẫn giữ lại một ít lôi điện. Dù chỉ là một tia lôi lực cực nhỏ, liền sẽ thành công...

Một lúc sau hắn liền trở lại như cũ, Tiêu Dao cũng ngồi xuống khôi phục lại linh lực lẫn dưỡng thương cơ thể.

Mấy canh giờ sau Tiêu Dao lần nữa cảm nhận biến hóa trong cơ thể. Sắc mặt đột nhiên nhíu lại:"Quả nhiên không phải chỉ dùng một lần là thành công. Nhưng cứ như vậy mà mất đi một tấm Lôi phù a!"

Hiện tại lôi phù trong người hắn cũng chỉ có mấy chục tờ nếu không thành công nữa, sợ là mất trắng hoặc là chưa thành công đã bị giật cho chết...

Quả nhiên lần sau phải tìm mấy vị có lôi thuật tính pháp lực, giao lưu một chút.

Mấy ngày sau đó Tiêu Dao ở trong động này chuyên tâm nghiên cứu công pháp và pháp bảo, không thì sẽ là chuyên tâm tu luyện củng cố căn cơ.

Nếu đói thì hắn sẽ ra bên ngoài săn ít yêu thú trở về ăn, tuy nhiên đạt đến cảnh giới này Tiêu Dao có thể dựa vào linh lực kiềm hãm cơn đói đến hơn một hoặc hai tháng a...

Bước ra khỏi hang động, hắn liền chậm rãi đi về căn nhà gỗ. Vừa trở về, nam trung niên kia đã có mặt tại trước nhà vui vẻ nói:"A tiểu Tiêu Dao cháu trở về rồi à?"

Hắn cũng vội chạy đến, sau đó giả vờ nói:"A tay Đại thúc? Thúc đây là bị làm sao vậy..." Tiêu Dao lộ ra sắc mặt ngạc nhiên, chỉ đến cánh tay phải hỏi.

"À không sao, ta chỉ là bị té chút thôi. Không cần lo lắng" Nhân trung niên họ Đại gượng cười nói.

"Sao thúc không lấy đan dược cháu cho?..." Tiêu Dao lúc này mới thắc mắt hỏi.

"A cài này ta để bên trong..." Nhìn thấy sắc mặt này của nhân trung niên.

Tiêu Dao cũng đoán được vài phần lý do mấy tên tu sĩ kia ra tay với Đại Lúc. Hiển nhiên là do hắn hại....

Từ trong nhẫn Tiêu Dao lấy ra một viên đan dược, đồng thời đưa cho Đại Cường.

Viên đan này tên là Hoàng Linh Đan, đối với tu sĩ có thể trị thương ngoài, đồng thời năng cao chút linh lực. Còn với phàm nhân chính là tiên dược có thể khôi phục vết thương, không lo bệnh tật sống đến trăm tuổi....

Mấy ngày sau đó hắn vẫn ngoan ngoãn ở trong căn nhà gỗ, nghiên cứu về cái cỗ đỉnh đồng thời cố gắng lĩnh ngộ một pháp thuật khác gọi là Phong Nhận!

Phong Nhận như tên, chính là dùng phong thuộc tính kết hợp linh lực ngưng tụ ra hàng loạt phi đao, sao đó khống chế phóng tới....

Cũng may trong cơ thể hắn đã có sẵn thuộc tính phong, nên chuyện lĩnh ngộ cũng không có cái gì đặc biệt phức tạp, nhưng cũng vì vậy uy lực tấn công chắc chắn sẽ không mạnh bằng Lôi Tích.

Đột nhiên lúc này cả bầu trời biến đổi, xuất hiện cuồng phong, tại một khu vực trong phạm vi trăm dặm, không gian bắt đầu vỡ nứt. Địa trấn cũng rung chuyển mọi thứ....

Tiêu Dao bên trong ngôi nhà cũng cảm nhận được rung chấn vô cùng dữ dội, phía dưới mặt đất không ngừng lung lay.

Cảm nhận được chuyện không hay, hắn liền thu lại tất cả mọi thứ vào nhẫn chữ vật. Vừa đi ra bên ngoài thì sắc mặt khỏi lộ ra vẻ kinh hãi...

Cả bầu trời bị pha nhiễm màu tử lam, tiếp theo là vô số ưng điểu vồ cánh bay nhanh đi. Đồng dạng có rất nhiều tu sĩ phi hành bay vào đối ngược với hướng đi của ưng điểu....

Thấy qua cảnh tượng này hắn biết chắc chắn là nơi này có cái gì đó không ổn. Khong chút do dự, phóng một đạo hỏa cầu thiêu cháy ngôi nhà, sau đó vội đến chỗ nhân trung niên họ Đại...

Tiêu Dao không dám chậm trễ phóng ra phi kiếm, cưỡi lên phi thẳng đến nhà của nhân trung niên, cách đó không xa.

Tới nơi hắn không chút ngại ngùng mà phá cửa, đi vào thì thấy nhân trung niên cùng với một người phụ nữ đang núp dưới bàn trốn tránh.

Không nghĩ tới Đại thúc còn có một người vợ. Không nhiều lời hắn liền phóng ra một cái pháp khí, có hình dạng như nấp trà...

"Đại thúc, đại nương. Không còn nhiều thời gian nữa mau cùng cháu bay rời khỏi nơi đây..."

Sau một lúc giải thích, hắn liền cùng hai người đi tới nấp trà bên ngoài sân.

Tiêu Dao sao đó niệm quyết truyền linh lực vào, nấp trà liền trong chớp mắt phóng to gấp vạn lần....

Tiếp theo ba người liền bước lên. Tiêu Dao đồng thời niệm Ngự Phong Quyết, nắp trà lập tức bay lên không trung. Sau đó lại trực tiếp phóng nhanh đi...

Vì để không nguy hại với áp lực, Tiêu Dao không quên phóng ra một kết giới linh lực che chắn hai người.

"Cảm ơn cháu tiểu Tiêu Dao, có điều chúng ta nên đi nơi nào?" Đại Thúc cùng đại nương ngồi bên dưới, nhìn thiếu niên đứng trước mặt lo lắng hỏi.

"Thúc không cần lo, cháu sẽ đưa hai người đến nơi không bị ảnh hưởng bởi dị tượng này..." Tiêu Dao không dám quay đầu, mà trực tiếp nói.

Mấy ngày liên tiếp sau đó Tiêu Dao không dám không phí thời gian dù chỉ một chút, mà liên tục bay đi. Mỗi khi bản thân gần hết linh lực, hắn sẽ ngay lập tức ăn phục linh đan để hồi phục lại.

Dù Tiêu Dao chống chọi được nhưng hai người kia thì không. Họ sắc mặt lúc này vô cùng xanh xao, môi có chút khô rát....

Thấy qua cảnh này, hắn cũng đồng thời hạ xuống đến một tòa tiểu thành nhỏ, dừng lại...

Khoảng cách lúc này cũng đã đủ xa rồi, vì vậy Tiêu Dao cùng hai người quyết định dừng chân tại đây.

Mấy tháng sau đó khi đã ổn định lại, hai người cũng đã có một ngồi nhà công ăn việc làm, không sợ thiếu thốn thức ăn...

Tiêu Dao mới yên tâm rời đi, nhưng trước khi đi, Tiêu Dao đã cho Đại Nương uống một viên Hoàng Linh Đan,....

Bên ngoài sân nhà, nằm trong một tòa tiểu thành.

Đứng trên sân là thiếu niên niên Tiêu Dao: "Đại thúc đại nương, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại"

Nói xong hắn phóng ra một cái phi kiếm, định phóng đi thì được hai người đưa cho bánh tự làm để ăn đỡ đói...

Dù có chút không nỡ, nhưng hắn vẫn là nhảy lên phi kiếm, phóng nhanh đi.

Tiêu Dao hiện tại cũng không biết bản thân nên đi nơi nào, nhưng hắn cũng cảm thấy bản thân có hơi đen a!

Tìm được nơi nào tốt thì nơi đó liền gặp chuyện không thể ở...

Đi được một lúc hắn mới nhớ lại dị tượng lúc trước: "Nơi đó chắc chắn là có bảo bối xuất thế, nên mới kéo nhiều như vậy. Haiz bỏ đi cũng không đến lượt mình..."

Lảm nhảm một lúc hắn liền xua xua tay, sau đó tiếp tục tập trung phi kiếm bay đi tìm một nơi tốt để sinh sống.

Bay tới một tòa thành lớn hắn liền hạ xuống, dừng chân trước cửa thành trì.

Bình Luận (0)
Comment