Tiên Đạo Vô Minh

Chương 18 - Hàn Trưởng Lão!

Mấy ngày sau, tại một thị trấn nhỏ.

Bên trong căn phòng gỗ được trang trí hết sức đơn sơ, ngồi trên cái giường nhỏ là thiếu niên Tiêu Dao đang tĩnh tâm tu luyện công pháp.

Một khắc sau hắn chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt điềm tĩnh thiết nghĩ là trong quá trình tu luyện, rèn luyện luôn tâm tính vững chắc khó bị lung lay.

"Công pháp tu luyện vậy mà vẫn chưa đạt được tầng thứ hai..." Tiêu Dao mở miệng than thở một chút.

Cùng lúc này bên ngoài một tiếng gõ cửa:"Cốc cốc cốc" Vang lên. Theo sau là lời nói,

"Hàn tiếng bối, chúng ta đã chuẩn bị xong chỉ chờ ngài tiếp tục xuất phát"

Vừa nghe lời này hắn nhíu mày một cái, sau đó lại nhanh chóng giãn ra.

Tiếp theo liền đứng dậy đi ra ngoài tiến đến quầy:" Đa tạ ông chủ, đây là tiền thuê phòng. Còn thừa cứ giữ" Tiêu Dao một bên móc ra một thỏi bạc lớn đưa cho chủ quầy, bình tĩnh nói.

Dù sao thì thứ này đối với Tiêu Dao cũng không có giúp ít được gì, giữ lại chỉ thêm nặng tay chân.

Cầm trên tay thỏi bạc lớn, sắc mặt chủ quầy vui vẻ. Nhìn nhìn kỹ đám người trước mặt, không ngờ rằng họ ăn mặt giản dị khiêm tốn lại mang nhiều tiền như vậy. Hắn cười lên một cái sao đó vẫy vẫy tay:"Đạ tạ quý khách, chúc mọi người lên đường thuận lời"

Đám người Tiêu Dao trả tiền xong liền đi đi, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa đi được vài đoạn liền xuất bị một đám thân hình to cao, lớn khỏe mình xăm đầy chỗ khuôn mặt lại càng là dữ tợn...

"Tiểu huynh đệ thiết nghĩ các người cầm tiền cũng mệt nhỉ, không bằng đưa cho chúng ta xài dùm..." Một tên mặt thẹo đi lên, dữ tợn nói.

Nghe tới lời này Tiêu Dao chẳng lộ ra biểu hiện gì mà né ra chỗ khác bước tiếp, nhưng hắn không hết quay đầu lại nói một câu:"Cút đi, nói nhiều chết đi được"

Dứt lời một tên liền cảm thấy bị sỉ nhục, cầm lên tay cây đao lớn hung hăng hướng đến Tiêu Dao:" Chà chà gan lớn nhỉ, chúng ta đổi ý rồi, thêm ba vị mỹ nhân đằng sau với lập tức dập đầu tạ lỗi....." Hắn vừa nhìn đến mấy nữ nhân kia, sắc mặt trở nên tà dê nói.

"Các người xử đi, à để lại một tên" Tiêu Dao cũng không quay đầu chỉ lạnh lùng nói vài câu.

Đám đệ tử Thanh Minh liền hiểu ý, tạo ra một cái kết giới nhỏ ngăn cách che dấu với ngoài kia. Sau đó bọn lại lộ ra nụ cười kỳ lạ, đồng loạt ra tay....

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, van xin tha mạng phát ra...

Một lát sau đám người kia thu lại lá chắn, thì hiện ra chỉ còn sót lại đúng một tên cả người đầy máu, khóc thét không ngừng cúi đầu xin tha. Những tên kia thì không thấy đâu chỉ để lại dưới đất vài dấu cháy đen...

"Tiên trưởng tha mạng, đại tiên tha mạng. Ta sẽ...sẽ...sẽ khai hết mà!!" Tên còn sống duy nhất, liền chạy đến ôm đùi Tiêu Dao mếu máo nói.

Tiêu Dao lúc này không để ý, chỉ nghĩ lại cảnh tượng lúc trước bản thân đúng là ngầu!!!

Hồi thần lại thì thấy, sắc mặt vẫn có chút ngạc nhiên sau đó mới bình tĩnh lại nhìn tên trước mặt:" Được rồi cho người một cơ hội, các người bình thường đã làm những chuyện ác độc gì và còn có đồng bọn không?" Vừa nói, hắn liền đặt tay lên trán:

"Ta vừa thiết lập cấm chế, nếu nói dối nữa lời cơ thể người sẽ lập tức bị nổ tung!"

Nghe thấy lời này hắn liền hoảng sợ mà khai hết mọi chuyện...

Một khắc sau Tiêu Dao đột nhiên nhăn mày một cái, sau đó không chút do dự phóng ra hỏa cầu thiêu cháy hắn ngay tại chỗ.

"Đám súc sinh đó, không ngờ lại tàn bạo độc ác như vậy...." Mấy tên đệ tử Thanh Minh Tông bên cạnh, nghe kể xong cũng sôi máu mà mắng...

Xử lý xong đám người Tiêu Dao cũng không chần chứ, mà lập tức thả ra pháp khí ngự lên, rồi phóng nhanh đi.

Mấy canh giờ sau gần đến tông môn, thì có một lớp sương mù dày đặc che lại không thấy lối vào.

Hắn vốn định muốn bay cao lên để qua nhưng bị mọi người ngắn lại, giải thích một hồi mới biết đây là đại trận hộ tông khó có thể bị xâm nhập.

Chờ đến khi Hàn Như Mộng kia, trên tay biến ra lệnh bại. Sau đó nàng niềm thủ ấn truyền linh lực vào, thì chính giữa một cái lỗ thủng to hơn mấy trượng hiện ra.

Từ lỗ thủng đó không có bất kỳ sương mù vân vụ nào bao bên trong.

Tiêu Dao cũng không dám làm liều, chỉ là luôn đi theo sau thiếu nữ bạch y...

Khi đã bước vào bên trong, Tiêu Dao quay lại thì bất ngờ cái lỗ thủng kia đã lạnh lặn lại...

Mà đằng trước mắt hắn, một cảnh tượng hùng vĩ hiện lên. Có vô số các tòa núi lớn nhỏ cao cao trùng điệp hiểm trở, nhiều đến không đếm xuể mà xung quanh còn có mấy cái đám vân vụ mờ mờ ảo. Hơn hết là vô số các đệ tử đang cưỡi lên pháp khí bay qua bay lại làm chống cả mặt, đây là cảnh tưởng Tiêu Dao thường thấy bên trong tiểu thuyết truyện tranh hoặc phim ảnh, nào ngờ bây giờ lại hiện rõ mồn một trước mắt...

"Tiền bối... tiền bối" Hàn Như Mộng sau khi thấy Tiêu Dao đang ngơ ngác, liền lên tiếng nhỏ giọng nhắc...

Nghe được ai đó gọi tên mình hắn mới định thần lại, sau đó quay qua:"À ừ tiếp theo làm thế nào đây"

"Mời tiền bối cùng ta với các vị đồng môn đến Thanh Phong Điện báo cáo, những chuyện xảy ra. Còn nữa thông báo ngài muốn gia nhập tông môn..." Nàng nhìn hai bên sau đó nhỏ giọng giải thích.

Tiếp theo sáu người liền tiếp tục ngự khí, băng qua mấy ngọn núi lớn nhỏ, bay trên mấy tòa thành đến một cái đỉnh núi cao cao, bên trên lại có một tòa đại điện lớn xây dựng.

Mấy người dần dần hạ xuống, từ trong đó một nữ tử xinh đẹp, thoạt nhìn hai mươi, có làn da mịn màng trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp. Nàng được gọi là Liễu Thanh.

Liễu Thanh vừa thấy Hàn Như Mộng, liền đi tới lo lắng hỏi thăm "Tiểu Mộng con đã hoàn thành nhiệm vụ chưa, có bị thương không, còn nữa vị này là..." Sau đó nàng lại nhìn đến nam nhân tuấn tú trước mặt, không rõ hỏi.

Hàn Như Mộng sau đó tiến đến nữ tử xinh đẹp kia, cung kính cuối chào. Sau đó lại vui vẻ kể lại những chuyện từng gặp qua...

Một lúc sau...

Khi đã hiểu được mọi chuyện, Liễu Thanh chỉ vui vẻ cười nói. Đầu tiên là kêu đám đệ tử trở về nghỉ ngơi. Tiếp theo lại dẫn Tiêu Dao đi:

"Ồ thì ra là vậy, thế phải đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ. Hàn đạo hữu yên tâm ta sẽ sắp xếp cho ngài gia nhập. Tiếp theo lại cùng ta đến trưởng môn đi..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dù chỉ là mới gặp nhưng hai người lại như đã thân nói chuyện rất hợp...

Tiêu Dao ngoài mặt là vậy nhưng lại luôn thăm dò, hắn không ngờ đối phương lại cao hơn mình. Như vậy chắn là thuật dịch dung cũng đã bị lộ a!

Nhưng Liễu Thanh này cũng không có nói hắn là đổi diện vào đây là có mục đích gì!!!

Bay được một lúc thì hai người đứng lại tại đỉnh núi cao nhất, vừa hạ xuống thì trước mắt hắn là một cái nhà lớn, bên trên khắc rõ chỉ ba chữ: Trưởng Môn Điện.

Liễu Thanh dẫn theo Tiêu Dao tiến vào, vừa bước vào thì hắn lại thấy trước mặt là một nhân trung niên đang ngồi thản nhiên thưởng thức trà.

Người trung niên đó, đột nhiên mở to đôi mắt sau đó liền ngạc nhiên:"Ồ... Thì ra người Hàn Nguyên!"

Nghe đến đây sắc mặt Tiêu Dao đại biến, hết sức bắt ngờ. Không biết tại sao tên trung niên này, lại biết cái tên giả mà mình nói cho đám người La Nguyên!!!

Liễu Thanh một bên thấy vậy liền nói:"Thì ra là ngài đã biết. Đây là Hàn đạo hữu muốn được gia nhập Thanh Minh Tông..."

Nàng tiếp theo liền nói tốt cho Tiêu Dao vài câu trước mặt trưởng môn nhân. Lúc trước nghe lời của đệ tử, hàn đạo hữu này cho tiểu Mộng không ít đồ...

Tên trưởng môn vừa nói liền gật gật đầu, sau đó liền lấy ra lệnh bài ném cho Tiêu Dao:"Được rồi ta đã biết. Hàn Nguyên trưởng lão mừng ngài gia nhập. Đây là một số thứ cầm lấy xây một động phủ cố gắng tu luyện..."

Tiếp theo hắn lại trong tay phóng ra một cái trận kỳ phòng hộ, một túi trữ vật chứa tài nguyên tu luyện. Cùng với đó là đưa một bảo khí dò tìm tạo ra hang động gọi là Truy Tìm Khí..

"Đúng rồi Liễu trưởng lão người ra ngoài một lát, ta cần nói với Hàn trưởng lão một chút"

Nghe thế Liễu Thanh lập tức cuối đầu thi lễ, sau đó liền rời đi.

Còn về Tiêu Dao lúc này có chút hoảng sợ, không biết từ lúc nào cánh tay bỏ sau lưng đã cầm một tấm bảo phù có khắc hoa văn kỳ lạ, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thấy hành động này của Tiêu Dao, tên trung niên liền cười khẩy một cái sau đó liền nói:"Người ngạc nhiên không? Muốn hỏi ta tại sao biết người?..."

Sau một hồi trấn định, Tiêu Dao liền ôm quyền:" Bẩm trưởng môn, không biết là tại sao ngài lại giữ ta. Còn về cái kia...có ngạc nhiên nhưng ta cũng không muốn biết tại sao ngài biết..."

Hắn cũng không khách khí liền thẳng thắn hỏi lý dó kêu bản thân hắn lại.

Nghe được câu trả lời này trưởng môn liền bật cười:"Ha ha quả nhiên thú vị, được rồi ta giữ người lại chỉ là muốn xem qua một chút thôi. Giờ thì đi đi"

Hắn cũng không dám chậm trễ, thi lễ cuối chào sau đó nhanh chống thu lại bảo phù. Một mạch bước chân rời đi....

Bình Luận (0)
Comment