Tiên Đạo Vô Minh

Chương 20 - Không Thể Truyền Tống

"Bẩm trưởng lão chuyện là như vầy..." Cái tên chủ quầy lập tức cuối đầu chạy tới bẩm báo.

La Nguyên cũng thở dài một hơi:" Haiz Lâm sư đệ lần này quả thực là ngươi làm sai rồi mau bồi thường cho hắn đi"

Lâm Hóa Nguyên mặt dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo, từ túi trữ vật lấy ra mấy miếng linh thạch, ném cho tên kia.

Theo như hắn nói thì cái chén cỗ kia hắn tìm được bán với giá mười linh thạch, Lâm Hóa Nguyên lúc này chợt đi ngang qua, sau đó liền cầm lên chê bai nhưng cũng vô tình làm rớt bể...

"Hả còn thiếu hai miếng?" Chủ quầy vừa cầm lên tay cái linh thạch, đem một chút liền ngạc nhiên thốt.

"Sao còn chưa đủ!!" La Nguyên hướng đến tên đó, trợn mặt lạnh giọng nói.

"Đủ...đủ rồi, đa tạ trưởng lão phân xử" Tên chủ quầy sau đó liền chắp tay lại, cười cười cảm tạ.

Những người hóng chuyện cũng bắt đầu tản ra ai làm việc nấy, Tiêu Dao cũng vậy hắn tiếp theo liền quay người rời đi.

Dù sao bản thân Tiêu Dao cùng với đám người kia cũng không có cái gì gọi là giao tình sâu nặng, chỉ là mối quan hệ trao đổi...

Sau đó hắn tiếp tục tham qua, đi đến từng quầy mua thêm một ít đồ nữa dùng.

Cùng lúc này từ đằng trước một thanh mềm mại vang lên:" Hàn đạo hữu!..." Lời nói này là từ một thiếu nữ phát ra.

Tiêu Dao quay đầu nhìn lại liền cả kinh, đây chẳng phải là nữ nhân tên Liễu Thanh.

Sau khi chạy đến nàng vội chào hỏi, sau đó trong tay phóng ra một cái trang phục đưa cho Tiêu Dao:"Hàn đạo hữu, à không Hàn trưởng lão. Đây gọi là Bạch Lam bào của ngươi. Có chức năng kháng lữa cùng với...., vốn dĩ sau một ngày ta sẽ đi tới đưa đạo hữu trang phục. Nhưng nào ngờ Hàn đạo hữu lại bế quan một tháng không ra ngoài..."

Tiêu Dao sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng vội ôm quyền cảm tạ nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Sau đó thu lại bộ trang phục dành cho trưởng lão vào.

Trong lòng Tiêu Dao cười khổ một tiếng, thầm nói:"Ây da đến nhanh một chút là đỡ phải tiêu tốn linh thạch rồi. Haiz cũng là lỗi của mình bỏ đi..."

Hắn thở phào một cái sau đó lại nhìn Liễu Thanh trước mặt hỏi:"Liễu trưởng lão nếu ngài đã giao xong đồ, hai ta cũng cáo biệt đây" Nói xong Tiêu Dao liền chắp tay lại.

Nghe thấy Tiêu Dao muốn rời đi Liễu Thanh có chút ngạc nhiên, dù gì bản thân nàng cũng là một đại mỹ nữ có tiếng!

Nào ngờ hiện tại lại bị nam nhân trước mặt này, cự tuyệt bắt chuyện muốn rời đi...

Liễu Thanh sau khi hồi lại tinh thân liền giơ tay kêu lai:"Hàn trưởng lão xin dừng bước!"

Tiêu Dao cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại kêu mình dừng bước.

Tiếp đó hắn cũng quay qua bình tĩnh hỏi:"Ồ Liễu trưởng lão có chuyện gì sao"

"A...ùm...có chuyện chỉ là..." Liễu Thanh vừa thấy Tiêu Dao quay lại hỏi liền ngại ngùng ấp a ấp úng.

Chờ một lúc vẫn thấy Liễu Thanh này lắp bắp trả lời, Tiêu Dao liền có chút mất kiên nhẫn:"Nếu Liễu trưởng lão không muốn nói vậy tại hạ cáo lui"

"Chuyện này quả thực ở đây không thích hợp, có thể đến một nơi yên tĩnh khác nói không" Trên đôi má nàng đột nhiên đỏ ửng, nhẹ giọng nói.

Tiêu Dao cũng không từ chối:"Được thôi"

Sau đó hai người liền bắt đầu đi đến một nơi nào đó, do Liễu Thanh dẫn đường.

Đến một cánh rừng xa xa nàng chợt dừng bước, Tiêu Dao cũng đồng dạng đứng lại.

Tiếp theo Liễu Thanh liền phóng ra một cái lá chắn cách âm, tiếp theo liền ngại ngùng hỏi:"Hàn trưởng lão, lúc trước có nghe tiểu Mộng nói qua: rằng người hào phóng nhẹ nhàng liền tặng cho nàng ta, một viên Dung Nhân Đan. Không biết lúc này có còn không??..."

Vừa đến đây hắn mới hiểu ra, cũng đúng về vấn đề này ai lại muốn cho nhiều người khác biết chứ!

"Đương nhiên là có, chỉ là không nhiều"

"Vậy Hàn trưởng lão có thể bán cho ta một ít không?"

Tiêu Dao lúc này liền cười thầm một tiếng, hiện giờ hắn có nhiều hơn chục viên đan dược Dung nhân, bản thân cũng không cần dùng nhiều đến vậy:" Đương nhiên! Chỉ là...."

Nói tới hắn liền giơ lên một ngón tay, trên miệng định hô ra:"M..."

"Hả một trăm linh thạch một viên! Như vậy có phải ít quá không!!?" Liễu Thanh thấy hắn giơ ngón tay liền hiểu ý, ngạc nhiên thốt.

"What!!? Một trăm linh thạch? Hơn nữa còn rẻ?! " Hắn không khỏi thốt lên. Ban đầu Tiêu Dao vốn định nói mười viên linh thạch, nào ngờ cái này lại đắt như vậy a!

Ầy bảo sao nàng ta cũng với đám đệ tử kia lại kinh ngạc như vậy...

"Được rồi ta cũng không lấy người lỗ, đây là một trăm linh thạch cùng với một cây linh thảo giúp tăng cường khí huyết" Dứt lời Liễu Thanh vỗ vào cái túi bên hông. Trong tay lập tức hiện ra một túi linh thạch, cùng với một cái nhanh cây thảo nhỏ.

Tiêu Dao thất thần một hơi sau đó liền bừng tĩnh nhận lấy, trên tay cũng hiện ra một viên đan dược nhỏ bằng một đốt ngón tay, toàn thân viên đan là một màu hồng thỉnh thoảng lại tản ra hương thơm nhè nhẹ:"Đây của người, đa tạ" Nói xong hắn liền cầm lấy linh thạch thu lại linh thảo...

Liễu Thanh cũng biến ra một cái hộp gỗ bỏ viên đan vào bên trong:"Đa tạ, nếu có thêm hãy bán cho ta" Nói xong nàng liền cáo biệt, ngự khí phóng thẳng đi.

Tiêu Dao cũng đồng thời quay về động phủ, đi đến một góc nhỏ trồng xuống mấy gốc thảo dược.

Hắn dù sao cũng khá rảnh, việc trồng linh thảo này, nghe nói bán được không ít tiền. Chỉ là việc trồng trọt chăm sống linh thảo Tiêu Dao lại không có chút kinh nghiệm nào, bây giờ cũng chỉ có thể miễn đọc sách thêm kiến thức.

Mấy ngày sau đó hắn có chút chán nản, thời gian sinh trưởng cũng lâu quá. Đột nhiên trong đầu Tiêu Dao một tia sáng lóe lên.

Hắn sau đó liền nhanh chống lấy cự đỉnh, sao đó lại chờ đợi nó ấn ra kim quang! Chỉ là...

Không như ý muốn, một chút động tĩnh từ cái đỉnh cũng không diễn ra. Làm cho sắc mặt mong chờ của hắn biến thành thất vọng.

"Bỏ đi, phải rồi sao lại quên mất! Mình đến đây để mượn truyện tống trận rời đi mà"

Tiêu Dao sao đó liền không chần chừ, phóng ra phi kiếm bay vụt đi.

Tiến thẳng đến một cái lầu các lớn, bên trên có khắc ba chữ Tàng Thư Điện, hắn liền hạ xuống. Sau đó lại tiếp tục bước vào.

Ở trước canh cửa là một lão gia gia đang ngồi cầm một quyền sách úp vào mặt để ngủ.

Vừa đến gần lão giả Tiêu Dao liền cuối đầu cung kính:" Xin chào tiền bối!"

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, bảy tám phần mấy lão giả tàn kinh các hay quét sân đều là cao thủ mạnh mẽ. Dù biết có phải hay không nhưng có thì tốt, không phải thì cũng chẳng mất gì.

"Người nói đi, muốn vào đây tìm gì, dựa vài hai chữ ‛Tiền Bối’ này ta có thể tư vấn một ít" Lão giả kia cũng không có ý định nhìn mặt Tiêu Dao, chỉ là bình tĩnh nói quyển sách trên mặt cũng rung chuyển không ngừng.

"Vậy thì tốt quá, không biết tiền bối là làm thế nào để sử dụng truyện tống, đến một trong hai nước Việt Nam" Tiêu Dao cuối đầu ôm quyền, thành thật hỏi.

"Ây dô tiểu tử muốn đến đó e là không dễ đâu. Nếu muốn dùng truyền tống trước hết là phải có công lao lớn, hoặc là tông môn nguy hiểm mức độ tuyệt diệt. Hai là muốn qua hai nơi đó phải có lệnh bại cấm chế đặc biệt, để trong lúc dịch chuyển không gian, không bị nhiễu loạn mà tới nơi xa lạ nguy hiểm" Lão giả vừa nghe thấy Tiêu Dao nhắc đến liền kinh ngạc mà bật dậy, cười cười nói.

"Vậy không biết tiền bối có cách nào để lập được đại công, cùng với làm sao để có lệnh bài đặc biệt kia" Tiêu Dao vừa nghe những điều kiện kia, có chút gấp gáp hỏi thêm.

"Ha ha tiểu tử muốn trốn khỏi tông môn là bị trừng phạt đó!! Chuyện này coi như ta chưa nghe thấy. Nếu muốn biết cách thì tự mà mầy mò đi. Nhưng ta khuyên người không nên đi, những quốc gia kia tùy thời cũng sẽ bị ma đạo các thế lực xâm chiếm..." Lão giả khô khan giải thích, sau trợn tròn mắt sát khí tỏa ra nói.

Tiếp theo Tiêu Dao cũng không hỏi về vấn đề này nữa mà, mà nói đến cái khác. Biết được một ít thông tin, hắn liền hướng lầu các tiến vào.

Theo như lời kể, lầu các này tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng lại có các khu vực riêng biệt. Càng lên cao thứ trên đó càng quan trọng, hiện giờ Tiêu Dao cũng chỉ có thể tiến đến tầng hai của lầu các không thể cao hơn.

Bước đến trên lầu hai, hắn cũng nhìn thấy có không ít đệ tử trên tay mỗi người đều cầm quyển sách, bí tịch im lặng mà đọc.

Tiêu Dao tiến đến khu vực thứ ba, sau đó lại vươn tay ra lấy một quyển sách, bên trên đó có ghi là: Tâm đắc trồng linh thảo.

Tiếp theo hắn lại đi đến khu thứ nhất chọn đến cái kệ phía dưới, lấy ra một quyển bí tịch bên trên là ghi lại, những điều căn biết về tu hành...

Quyển sách này thoạt nhìn là vô cùng dày, trọng lượng cũng không nhẹ đâu.

Bình Luận (0)
Comment