Tiên Đạo Vô Minh

Chương 22 - Phòng Ngự Võ Kỹ

Trên chiến hạm, bên trong một căn phòng nhỏ là một người đang ngồi xếp bằng trên cái ván gỗ.

Hắn không ai khác là Tiêu Dao đang ngôi tĩnh tâm tu luyện công pháp.

Thời gian khởi hành chỉ mới có mấy canh giờ, đường đến nơi con rất xa, vì vậy hắn có thể thư thả luyện công.

Cùng lúc này từ phía xa xa, đằng sau cánh cửa một tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc cốc"

Đôi đồng tử hắn chậm rãi mở ra, sau đó co lại nhưng nhanh chóng giãn ra: "Ai đó" Tiêu Dao chợt suy nghĩ một lúc, rồi hét nói to.

Đằng sau cánh cửa âm thanh vang vọng lại:" Bẩm Hàn trưởng lão, sư tổ nói cho mời gặp ngài"

Từ âm thanh có thể phán đoán là một nữ tử a!

Sau khi vừa nghe lời này, hắn liền ngạc nhiên, nhưng sau đó lại đứng dậy hướng cánh cửa đi tới.

Két...

Mở cửa ra quả nhiên như hắn dự liệu, là một nữ tử khá xinh đẹp, Tiêu Dao sau đó hướng mắt về đối phương lạnh giọng nói:"Được rồi đi thôi"

Tiếp đó hai người liền quay đầu, đi đến mũi thuyền...

Một lúc sau, khi đến nơi thì trước mắt là hai vị sư tổ và còn có hai người Liễu Thanh và La Nguyên đang đứng thảo luận về vấn đề gì đó.

Tới gần Tiêu Dao chắp tay thi lễ một cái, sau đó liền nghi hoặc hỏi:"Sư tổ! không biết hai ngài gọi vãn bối ra là có chuyện gì gấp gáp...? "

Nhân trung niên lúc này chợt nhìn Tiêu Dao một lượt, gật nhẹ một cái, sau đó lại nghiêm giọng hướng ba người nói:"Ba người các ngươi nghe cho rõ đây! Trong đại hội giao lưu này, chúng ta phải đối đầu là Huyền Minh Tông. Trong đó sẽ tổ chức hai giải thi đấu:

Một là cuộc thi dành cho các để tử, hai chính là dành cho trưởng lão các ngươi..."

"Hả còn có thì đấu dành cho trưởng lão!!" Tiêu Dao vừa nghe liền kinh ngạc, không phải chỉ là dẫn đệ tử đi thôi sao, bây giờ lại là bản thân cũng tham gia!!!

Ngay sau đó nhân trung niên lại nói tiếp:" Hừ! Sỡ dĩ chọn các người chính là vì nhìn ra thiên phú..., theo quy định thì trưởng lão phải từ hai mươi ba đến hai mươi lăm tuổi trở xuống. Mà hiện tại trong tông môn cũng chưa tới bảy người, những tên kia đều đã đi làm nhiệm vụ hết chỉ còn lại các người..."

Nói tới đây hắn liền ngừng lại, cùng lúc này nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh cất giọng nói:"Yên tâm nếu các người thắng được trận đấu sẽ có giải thưởng, hơn nữa hai người bọn ta cũng sẽ ban thưởng thêm nếu làm tốt. Thế nào không lỗ chứ!?"

Ba người đứng trước mặt cũng chỉ có thể gật đầu nghe lời, không có phản bác gì.

Nói xong ba người liền lần nữa rời đi, trở về phòng mình.

Sau khi trở về hắn liền tiến đến một gốc ngồi xuống tại chỗ, tiếp theo lại tạo ra một lá chặn ngăn cách với bên ngoài, kèm theo là một cái trận pháp thô sơ. Mặc dù biết vẫn có thể bị mấy sư tổ kết đan kia nghe thấy, nhưng làm vậy Tiêu Dao sẽ an tâm hơn vài phần.

Tiếp Theo Tiêu Dao liền phóng ra thần thức xâm nhập vào bên trong nhân trữ vật, mày mò cái gì đó...

Hiện tại hắn thật sự không biết nên làm gì, mấy cái pháp thuật như tấn công tốc độ đều có đủ, Tiêu Dao thiếu nhất bây giờ chính là một cái phòng hộ giữ mạng.

Dù cho có nhục thân mạnh mẽ, cũng không thể bằng được với mấy cái võ kỹ chuyên phòng ngự được, quả thực trong nhẫn nhìn rõ cũng có thể thấy được mấy cái pháp khí hộ thân. Nhưng như vậy sẽ khiến bản thân luôn dựa dẫm vào ngoại lực...

Trong tinh thần thế giới, hắn vừa ra một ý niệm thì từ trong đó xuất hiện ra mấy cái bí tịch lơ lững trên không trung, bên cạnh còn có mấy cái hộ thuẫn pháp khí...

Vừa nhìn mấy thứ trước mặt, hắn liền quan sát đánh giá một chút.

Sau một lúc thì chọn lấy một thứ, chỉ là cái mà hắn chọn có chút khác biệt: Không phải là loại bí tịch khi trên sách, mà lại là một cái cuộn tre, bên trên không có bất cứ cái gì.

Dưa theo mấy cái tình tiết thông thường, thì Tiêu Dao phỏng đoán đây là một cái tuyệt thế công pháp hay gì đó đại loại, đây cũng là lý do hắn lại chọn thứ này.

Sau khi chọn xong thứ mình muốn, Tiêu Dao liền thu lại trong tay, sau đó đi ra khỏi không gian tinh thần bên trong nhẫn.

Bước ra ngoài hắn cầm trên tay quyển trục làm bằng tre. Tiếp theo liền truyền thần thức vào thăm dò một chút.

Quả nhiên giống như hắn nghĩ!!!

Mở mắt lần nữa thì Tiêu Dao phát hiện bản thân đang đứng trong một không gian đen mịt, không có bất cứ thứ gì:

"Biết ngay! nhưng mà... sao lại tối vậy nhỉ, không nhìn rõ cái gì hết" Tiêu Dao sau khi thấy khung cảnh trước mắt thay đổi liền vui mừng mà dựng nhảy lên, nhưng sau đó lại phát hiện bản thân chả nhìn thấy gì.

Hắn lúc này giơ lên bàn tay phải, sau đó ánh mắt ngưng trọng: Phập một tiếng, trên bàn tay hiện lên một ngọn lửa.

Vốn tưởng có thể dựa vào ánh sáng nhìn thấy gì đó, thì ngọn lửa trên tay đột nhiên vụt tắt. Bản thân Tiêu Dao cũng bị bay ra khỏi đây...

Lúc nhìn lại lần nữa, thì khung cảnh trước mặt đã trở lại như cũ.

"Hả!!! Trò gì vậy, không phải đang ở bên trong sao!!?" Tiêu Dao quay đầu nhìn xung quanh tứ phía, sau đó thì ngơ ngác mà tự thốt lên.

Hắn lần nữa cầm lên lại quyển trục làm tre, sau đó thì ngắm nghía một lúc thì truyền linh lực vào, thử xem cách này có phản ứng hay gì không.

Thời gian dần trôi qua, quyển trục từ nãy tới giờ dù một chút phản ứng cũng chẳng có, làm cho Tiêu Dao càng thêm thất vọng.

Không bỏ cuộc hắn sau đó lại biến ra một một con dao nhỏ vô cùng sắc bén, tiếp theo thì dứt khoát rạch một đường nhỏ trên đầu ngón tay. Trải qua mấy lần đau đớn cơ thể hắn đối với cái loại tổn thương nho nhỏ này đã cảm thấy hết sức bình thường.

Nói là bình thường nhưng vẫn đau, làm cho hắn nhăn mặt một cái!!!

Tiêu Dao giơ ngón tay đến trên quyển trục, lặt ngược lại. Chỉ thấy từng giọt máu tươi màu đỏ thẳm chầm chậm rơi xuống...

Đột nhiên kim quang từ quyển trục chợt lóe sáng bất thường, theo bản năng Tiêu Dao nhắm híp chặt đôi mắt lại. Lúc mở ra thì khung cảnh lần nữa trở về cái không gian kia.

Chỉ là lúc này khác với trước kia, từ trên không trung vô số kim văn ký tự khắc rõ mồn một trước mặt Tiêu Dao. Ngoài ra bên cạnh còn có vẽ lại mấy cái hành động kỳ lạ.

Nhìn thấy cảnh này hắn có chút kinh ngạc, kèm theo đó là vui vẻ:"Hay lắm vậy mới phải!"

Vui mừng một lát, Tiêu Dao liền nghiên cứu một lát cố học thuộc hết đám kim văn kia. Theo hắn đoán đây phỏng trừng chính là pháp quyết, còn mấy hành động kia chính là mô phóng lại tư thế...

Mấy canh giờ sau, Tiêu Dao chậm rãi mở mắt ra lần nữa biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ thất vọng:"Ầy quên mất mình không hiểu thì sao mà vận dụng!"

"Còn mấy tư thế trên đây nữa! Có nên mô phỏng lại thử không ta?" Hắn nhìn lên mấy cái tư thế kỳ quặc kia, thì tự lảm nhảm.

Một lúc sau thì hắn cũng quyết định làm thử, nhưng sau đó thì cũng chẳng có gì xảy ra. Đành thất vọng thu lại cuốn trục, đi ra khỏi không gian này...

Trở về thực tại Tiêu Dao có chút thất vọng nhìn quyển trục tre trên tay, sau đó cũng thu lại vài bên trong. Đồng thời hắn lại lấy ra một quyển bí tịch võ kỹ hệ phòng thủ khác.

"Hộ Linh Cương!" Tiêu Dao cầm trên tay một quyển bí tịch mới, chậm rãi đọc tên được khắc ra ngoài bìa. Sau đó lại lặt từng trang đọc qua hết thảy mọi thứ.

Mấy canh giờ sau hắn cũng nắm được đại khái trong đó, theo như trong đây thì cần phải vận dụng khẩu quyết kết hợp với linh lực, sau đó lại thêm thuộc tính bản thân vào. Như vậy mỗi khi thi triển, xung quanh cơ thể sẽ dùng linh lực ngưng tụ ra áo giáp cứng cáp mạnh mẽ...

Đây chính là một cái võ kỹ phòng ngự Huyền giai hạ Phẩm!

Hắn tiếp theo liền đứng dậy, bắt đầu thực hiện khẩu quyết theo đó dung hợp với linh lực bao bọc ra toàn thân...

Đột nhiên khi Tiêu Dao phóng ra linh lực bên ngoài, chưa kịp bao bọc đã bị tiêu tán sạch!

Hắn nhăn mày lại một cái, sau đó lại bình tĩnh tâm tình. Tiếp tục luyện tập...

Một canh giờ....

"Ha ha hình như gần được rồi"

Ba canh giờ sau...

"Sắp rồi chỉ còn một chút nữa thôi"

....

Hai ngày sau...

"A nắm được rồi! Bí quyết chính là năng lượng dao động cùng với thao túng linh lực" Tiêu Dao lúc này người đầy mồ hồi, hai mắt quầng thâm, mệt mỏi khó nói.

Sau khi đã nắm được bí quyết, hắn lần nữa ngồi xuống nuốt vào một viên Phục Linh Đan.

Lúc bản thân Tiêu Dao đã hồi phục đầy đủ linh lực, hắn lần nữa tập trung cảm ngộ võ kỹ.

Tại bên trong đại não của Tiêu Dao lúc này chợt nhìn thấy lại khẩu quyết đang luyện, tiếp theo đó lại tự động thôi diễn ra các tư thế, cùng với cảnh tượng bản thân luyện thành công pháp.

Hắn lần nữa mở mắt ra, tinh thần cũng đột nhiên thay đổi. Tiêu Dao chợt hít một luồng khí lạnh. Sau đó thì đứng dậy, triển khai công pháp.

Vừa vận chuyển, toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện một dòng chất lỏng màu xanh dương đang không ngừng chạy quanh cơ thể.

Tiếp sau đó ánh mắt hắn ngưng trọng, trên miệng hô một tiếng:

"Ngưng!"

Dòng chất lỏng đó đột nhiên sát nhập vào thân thể, hình thành một cái giáp màu xanh. Thoạt nhìn bề ngoài cỏ vẻ rất dễ chạm vào...

Bình Luận (0)
Comment