Tiên Đạo Vô Minh

Chương 23 - Huyền Minh Tông

Tâm trang Tiêu Dao đang lúc vui sướng thì, bạch một tiếng, cái linh giáp mới ngưng tụ liền tiêu tán đi.

"Hả không phải là được rồi sao! Bây giờ lại biến mất?" Tiêu Dao nhìn nhìn quanh thân không còn thấy chút linh lực nào, liền ngờ ngác tự lảm nhảm.

"Không được phải thử lần nữa" Ánh mắt hắn lần nữa ngưng trọng, định triển khai võ kỹ thì bất chợt một thanh âm phát ra.

"Các người! Tới nơi rồi, mau ra đi"

Thanh âm này không biết là dùng thần thông gì, nhưng lại có thể bay thẳng vào não Tiêu Dao. Làm cho dù không muốn nghe cũng phải biết...

Hắn sau đó cũng vội vàng thu lại trận pháp và vài thứ, sau đó thì mở cửa đi ra tiến đến mũi tàu.

Đến nơi thì đã có sẵn năm sáu người tụ tập, đang đứng nhìn về phía dưới.

Hắn đồng dạng cũng thấy tò mò liền tới gần nhìn xuống, rõ ràng bên dưới là một cái sơn cốc lớn. Xung quanh là vô số hẻm núi bao bọc, mà nhìn kỹ vào chỉ thấy mờ mờ ảo ảo một cái tòa đại điện lớn to đùng.

Chiến hạm sau đó cũng chậm rãi đáp xuống một cái sân lớn, tiếp theo nhân trung niên cũng quay qua nhìn mọi người một cái:"Được rồi xuống hết"

Dứt lời hắn phất tay một cái, từ bên mép thuyền hạ xuống một cái bậc thang dài.

Những người kia cũng nghe lời mà từ từ hướng bậc thang đi xuống. Tiêu Dao cũng đi theo sau đó, chỉ là vừa đến hắn có một loại cảm xúc hồi hộp lo lắng..., rất khó miêu tả.

Xuống tới nơi trước mắt Tiêu Dao lúc này là một cái sân rộng lớn, chính giữa trung tâm còn có một vòng tròn được vẽ lên, đường kính khoảng trừng trăm mét.

Phía đối diện xa xa có không ít các vị đệ tử của Huyền Minh tông, bọn họ thân mặc lục bào nhìn đến đám người Tiêu Dao thì trên khuôn mặt hầm hầm...

Cùng lúc này có ba ngươi từ phía trong đại điện bay ra hướng thẳng đến con tàu lớn. Đồng dạng hai vị sư tổ Thanh Minh cũng bay lên, tiến đến chỗ đối phương.

Vừa nhìn thấy năm người đang lơ lững trên không hắn có chút kinh ngạc, không lẽ đến cảnh giới đó có thể đạp không bay đi!!?

Ngay sau đó đám đệ tử mặc lục bào phía bên kia, bắt đầu hướng đến chỗ đám người Tiêu Dao đi tới.

"Tưởng ai, đây không phải chính là mấy vị đồng đạo của Thanh Minh tông sao? Lúc trước thua trận, nên bây giờ đến đây gỡ gạc a.

Nhưng mà hình như năm nay vẫn chỉ là đám yếu đuối các người thôi. Ha ha!!"

Một tên thiếu niên mặt trắng tay cầm thiết phiến bước lên trước, chỉ trở về phía đám đệ tử Thanh Minh khinh thường nói. Người này tên gọi là Lục Nam.

Tiêu Dao đứng một bên thấy tên kia chỉ thẳng mặt mình có chút ngứa mắt, hắn sau đó phóng ra thần thức thăm do thì thấy tên kia chỉ mới tầng mười lăm Tụ Khí!

Hắn không khỏi nhếch lên, nhỏ giọng chẹp chẹp nói:" Tưởng gì ghê gớm thì ra là mới có Tụ Khí cảnh"

Một tên đệ tử Thanh Minh Tông khi bị sĩ nhục như vậy liền bước ra, tức giận nói:" Hừ Lục Nam tên khốn, các người chỉ giỏi mấy chiêu trò đánh lén, nếu không chúng ta há lại thua. Bây giờ lại đứng đây nói to như vậy!!!"

Thiên niên tên Lục Nam sau khi nghe thấy lời của đối phương liền bật cười, sau đó sắc mặt đại biến lạnh giọng đáp:"Ha ha thật là buồn cười, tông ta tấn công chuyên dụng chính là ám sát, chế độc!!! Sao lại có thể nói là đánh lén! Nếu không phục người có dám cùng ta so chiêu không?"

Đám đệ tử lúc Huyền Minh tông phía sau, cũng đồng loạt cười to bàn tán xôn xao:

"Ha ha đánh không lại thì đổ lỗi..."

"Nói yếu ớt vô dụng lại tức giận..."

"Haha"

....

Liên tiếp sau đó là vô số lời chế nhạo, khinh miệt.

Ngay lúc này tên đệ tử Thanh Minh kia nắm chặt đấm tay, hết sức giận dữ. Chuẩn bị chạy lên đánh tên thiếu niên mặt trắng trước mắt, thì liền bị một bàn tay từ đằng sau đặt lên vai ngăn lại.

Hắn theo đó quay ra xem thử là ai, thì thấy vậy mà lại là vị La trưởng lão!

"Bình tĩnh, bọn chúng đang muốn chọc giận người đó. Từ từ lên lôi đài rồi đánh, không được ra tay ở đây"

Tiêu Dao thấy qua hết thảy chuyện nãy giờ, cũng không để tâm lắm dù sao mục đích gia nhập tông môn của hắn chính là trốn tránh đám ma đạo, bây giờ bản thân cũng không chạy thoát khỏi tông được, chỉ có thể miễn cưỡng ở đây sống bình an...

Ngược lại là La Nguyên, sau khi chứng kiến cảnh này trong lòng quả thức có tức giận chỉ là hắn đã kiềm nén, sau đó thì bình tĩnh lại.

Tiếp theo đó là giơ tay ra, đặt lên vai khuyên giải thiếu niên trước mặt, sắp bị cơn giận che mờ lý trí.

"Vâng! Đệ tử đã nhớ..." Thiếu niên sau đó cũng nhanh chống lấy lại bình tĩnh, tiếp theo hắn liền chắp tay quay lại, mở miệng nói.

Thấy qua cái tình cảnh này Lục Nam liền kinh ngạc nhìn đến trên người La Nguyên.

"Sao nào các người đều hèn nhát như vậy? Đến khiếu chiến cũng không dám nhận!" Hắn lần nữa vênh lên bộ mặt thiếu đòn chỉ thẳng La Nguyên.

Tiêu Dao đứng một bên liền cả kinh, tiếp theo liền nhìn qua La Nguyên xem phản ứng của hắn.

Chỉ là La Nguyên hắn không có động thủ chạy lên đánh đối phương gì, mà là trừng mắt thả ra một cái uy áp cảnh giới...

Tại phía đối diện.

Đột nhiên lúc này không hiểu có chuyện gì đám người Huyền Minh tông lập tức quỳ rạp xuống, hai tay hết sức chống xuống đất giống như có tản đá nặng ngàn cân đè lên vai....

"Dô ~ các người quỳ lạy chúng ta làm gì thế!" Tiêu Dao đứng một bên cười hả hê, bắt đầu mỉa mai. Mặc dù hắn đúng thật không quan tâm tông môn bị sỉ nhục, chỉ là thấy tên kia nhìn rất thiếu đòn...

Cái cảm giác áp lực đè nén lên người này, làm cho đám người đệ tử Huyền Minh, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ không thể ngẩng cao đầu chứ đừng nói mở miệng nói chuyện. Trong đó tên Lục Nam kia có vẻ là mệt mỏi nhất...

"Haizz được rồi dừng tay đi" Từ trên cao một người trung niên mặt bộ áo màu nâu, râu ria rậm rạp thở dài một hời, sau đó liền mở miệng nói.

"Ha ha Thanh Minh đạo hữu thấy thế nào, đệ tử tông ta cũng được chứ!" Vị nhân trung niên sư tổ Thanh Minh cười lớn một trận sau đó nhìn nhìn đối phương vui vẻ nói.

"Hừ! Bổn tông đúng là thiên tài nhiều không đếm xuể a!!" Một trung niên đầu bóng loáng cắn răng cau mày, thốt ra vài lời.

"Còn không nhanh dừng lại!" Tên trung niên áo nâu khẩn trưởng nhắc nhở.

Thấy cái cảnh này vị sư tổ kia của Thanh Minh tông liền cười hắc hắc, sau đó truyền âm cho La Nguyên:"Hà hà tiểu tử người làm tốt lắm, nhưng cũng nên dừng lại rồi"

Phía bên dưới sắc mặt La Nguyên có chút kinh ngạc, không nghĩ sư tổ lại dùng thần thông truyền âm cho mình. Tiếp theo hắn cũng không vội vã mà chậm rãi thu lại uy áp.

Đám đệ tử Huyền Minh kia sau một lúc thì cảm thấy cả người đã nhẹ lại, không còn cái cảm giác nặng nề kia nữa.

Thiếu niên Lục Nam lần nữa nhìn về phía La Nguyên một chút, tâm tình cùng với sắc mặt đã vô cùng sợ hãi không còn dám làm bất cứ cái gì gọi là khiêu khích nữa.

Một lúc lâu sau hai vị sư tổ của hai nhà liền đồng loạt trở về chỗ đám đệ tử mình.

Nhân trung niên mặc áo bạch kim cùng với nữ nhân xinh đẹp áo vàng đáp xuống chỗ đám người Tiêu Dao đứng, sau đó thì bắt đầu nói: "Nghe đây một canh giờ nữa sẽ tổ chức trận đấu tại đây. Vừa nãy như đã thấy, các người phải đánh cho hết sức khiến đối phương không được đứng dậy được nữa!

Nhưng nếu thấy đánh không lại thì cũng không được miễn cưỡng, lập tức chịu thua. Đến lúc đó bọn ta sẽ ngay tức khắc ra tay ngăn lại..."

Căn dặn một hồi, đám người liền ngồi lại nghĩ ngơi. Trong đó có người thì xếp bằng tu luyện, người khác thì hoạt động xương cốt...

Thời gian nhanh chống trôi qua đi, một canh giờ sau.

"Đến giờ rồi" Từ phía xa xa một thanh âm vang lên, tuy không qua lớn, nhưng lại không biết vì sao mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Tiêu Dao đồng dạng về phía đối diện, thì thấy một vị tiền bối đang bay lên cao. Sau đó thì hắn kết ra loại thủ ấn kỳ lạ, tiếp theo chỉ thấy....

Kịch kịch....

Một tiếng động lớn liên tiếp phát ra, cùng lúc này tại cái vòng tròn được vẽ ở giữa trung tâm. Đột nhiên nâng cao lên vài thước, sau đó lại không ngừng xoay chuyển, những bức tường cũng được dựng lên tạo thành một cái đấu võ đài.

Bình Luận (0)
Comment