Tiên Đạo Vô Minh

Chương 26 - Giao Lưu (3)

"Ta đã nói hết, bây giờ mỗi đội cử ra một người lên bốc thăm. Bên trong hộp ngọc là hai cái thẻ, một đỏ một đen. Người bóc trúng đỏ sẽ được quyền khiêu chiến bất kỳ đồi thủ nào!!!" Vừa nói trung niên áo bạch kim liền phóng ra một hộp ngọc sau đó đặt lên không trung, chở đợi người đến bốc thăm.

Phía bên dưới võ đài, đám người Tiêu Dao thảo luận được một lúc thì hắn liền hắn nói:" La huynh hay là huynh lên đi..."

Vừa nói hắn liền đánh mắt với Liễu Thanh ra hiệu, nàng theo đó cũng phản ứng, gật gật đầu đáp:"Đúng đúng! Trong chúng ta, La trưởng lão là người có tu vi cao nhất. Không bằng để ngài lên đó..."

La Nguyên vừa nghe liền thở dài một hơi, sau đó nhất trí nói:"Haiz được rồi, để cho ta lên vậy"

Một lúc sau hai bên đều bắt đầu bước lên đài, tiến đến hộp ngọc đang lơ lững.

Phía đối diện của La Nguyên là một nam tử mặc áo đỏ, sắc mặt hắn có chút anh tuấn...

La Nguyên lần lượt cho tay vào hộp gỗ lấy ra một cái tấm thẻ hình thù đặc biệt, đồng dạng nam tử áo đỏ cũng giống vậy.

Sau đó La Nguyên lại truyền linh lực vào, từ mặt trước tấm thẻ hiện lên con số màu đen, ngay lập tức sắc mặt hắn biến đổi trở nên thất vọng buồn bã.

Nam tử áo đỏ đứng đối diện, vừa thấy màu đen trên tấm thẻ kia, hắn cũng không chút do dự mà rót linh lực vào. Quả nhiên như dự liệu, cái bản thân đang cầm chính là màu đỏ!

"Được rồi, Ngươi! chọn khiêu chiến đối thủ trước. Nếu thắng có thể tùy chọn tiếp tục khiêu chiến hoặc là đổi người khác..." Tiếp theo đó trung niên áo bạch kim, sắc mặt lạnh như băng chỉ thẳng phía nam tử áo đỏ mạnh mẽ nói.

Hắn vừa nghe lời này của trung niên liền cung linh chấp nhận, sau đó hai tay dâng tấm thẻ màu đỏ lại.

Tên đó tiếp theo lại bắt đầu quan sát kỹ càng La Nguyên ở trước mặt, sau đó lại quay xuống nhìn về phía hai người.

Tiêu Dao đứng tại một bên không có chút biểu hiện gì, chỉ là chán nản nhìn ngó xung quanh tựa hồ là đang nghĩ gì đó. Ngược lại với hắn là Liễu Thanh, nàng lúc này hồi hộp không thôi, cầu mong là không chọn bản thân...

Suy nghĩ một lúc hắn liền hướng mắt đến Tiêu Dao, ngón trỏ chỉ thắng, giọng điệu có vẻ là vô cùng tự tin:"Người ta khiếu chiến chính là ngươi!!!"

Nghe lời này mọi người đều bất ngờ hướng mắt về thiếu niên tuấn tú ở dưới sàn đấu, đang đứng cạnh một nữ nhân xinh đẹp.

Từ hồi tới đây Tiêu Dai rất ít khi làm điều gì bị chú ý, cảm giác như hắn vô cùng mờ nhạt...

Tiêu Dao vừa nghe đến tên nam tử áo đỏ trên kia muốn khiêu chiến mình, sắc mặt hắn liền đại biến:"Hả! Không phải chứ, sao lại là ta!!?" Hắn cũng tự hỏi tại sao lại là bản thân.

"Này tên kia là trưởng lão thật ư, sao nhìn lại trắng trẻo anh tuấn thế kia..."

"Đúng vậy đúng vậy, đảm bảo là một tên công tử dựa vào thế gia cắn đan dược để nâng cao cảnh giới đây mà!!"

"Nhưng hắn quả thực rất là đẹp trai a..."

.....

Liên tiếp sau đó là những lời bàn tán xôn xao của các đệ tử Huyền Minh...

Tại trên sàn đấu, trung niên áo bạch kim vừa nghe liền cho gọi Tiêu Dao đi lên.

Tiêu Dao sau đó cũng từng bước tiến lên võ đài, sau đó lại nhìn đến đối thủ lần này một chút.

"Tại hạ Huyền Minh Tông, biệt hiệu Hạo Long. Vừa mới tấn thăng trúc cơ xin chỉ giáo" Nam tử áo đỏ vừa thấy Tiêu Dao liền lộ ra nụ cười, sau đó nói.

"Ta gọi là Hàn Nguyên, trưởng lão Thanh Minh Tông, trúc cơ cũng không lâu mấy" Tiêu Dao hướng mắt một cái, sau đó cũng tự giới thiệu bản thân.

Trung niên áo bạch kim, ngay sau đó liền cho bắt đầu:

"Được rồi đừng lằng nhằng nữa. Bắt đầu!" Dứt lời hắn liền bay lên không trung, sau đó lại thả ra một cái kết giới bao quanh võ đài. Như vậy sẽ tránh bị ảnh hưởng đến đệ tử một chút.

Nghe được lời của trung niên, Tiêu Dao ngay tức khắc triển ra bộ pháp Lưu Thiên, trong chớp mắt liền đứng ở trước đối phương. Sau đó tụ lại linh lực vào tay trái, một quyền mạnh mẽ tiếp theo liền tung ra.

Ầm

Hạo Thiên chưa kịp phản ứng đã bị ăn trọn một quyền uy lực của Tiêu Dao, làm cho bản thân bị bay ra. Thân thể đập vào cái kết giới, trên miệng đồng thời phun ra ngụm máu.

"Phụt"

Cùng lúc này tại bên dưới mọi người đều há hốc mồm mà kinh ngạc, lúc trước còn cho rằng hắn là tên yếu nhát dựa vào quan hệ với tài lực mới leo đến đây. Nào ngờ đối phương lại quái vật như vậy, một quyền liền làm người ta bị thương...

Cùng lúc đó trên võ đài, Tiêu Dao nhìn về phía đối thủ trước mặt đang bị thương, hắn theo đó lại giơ tay lên. Từ trong không trung vô số phong nhận được ngưng tụ thành các khi đao sắt bén, hướng mũi thẳng về nam tử áo đỏ.

Tiếp theo hắn liền bớp chặt đấm tay, vô số thanh phong nhận theo ý niệm liền bắn nhanh đến đối thủ.

Thời điểm dừng lại trước mắt, khi thanh phong nhận áp sát đến trên cơ thể Hao Thiên thì ngay tức khắc dừng lại, khoảng cách cũng chỉ còn mấy milimet.

"Đầu hàng đi, nếu không người sẽ chết" Dứt lời, Tiêu Dao không chút do dự phóng một thanh phong nhận xẹt qua áo quần, cắt nhanh qua lớp da mỏng bên ngoài.

"Cho người 3 giây" Tiêu Dao cũng không ngu mà cho đối phương suy nghĩ kế sách thoát thân lập tức nói.

"3"

"2"

Từng giấy trôi qua, trái tim Hạo Thiên lúc này đập nhanh bất thường. Vừa nghe đối phương đếm đến hai, hắn lập tức giơ tay nhanh nhẹn mở miệng:"Ta đầu hàng ra đầu hàng...."

"Hừ được rồi" Tiêu Dao chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền thả tay, vô số thanh phi nhận cũng biết mất trong hư vô.

Thấy qua trận đấu chưa bắt đầu đến năm phút đã kết thúc, cùng với sự tàn bạo của Tiêu Dao cũng làm cho mọi người không khỏi mà rung lên một cái.

"Tên này quá đáng sợ rồi đi"

"Ầy tên ác ma đừng có mà chọc giận hắn!"

"Không ngờ vị đó lạnh lùng lại có thể đẹp troai như thế!!"

....

"Phù may mà tên này chưa có suy nghĩ, nếu không sợ rằng là sẽ bị lộ" Tiêu Dao đứng trên võ đài thở phào một hơi nhỏ giọng nói.

Dù nhìn là chiêu thức này vô cùng mạnh, nhưng nó cũng không đến mức có thể đâm sâu xuyên vào thân thể đối thủ trúc cơ được. Trước hết bây giờ thì là vậy, còn sao này có thể xuyên qua không thì khó nói...

"Ha ha không nghĩ tới đệ tử của Thanh Minh đạo hữu lại có thể chống đỡ lâu như vậy. Hẳn là mười mấy giấy, à không mười giây..." Trung niên áo bạch kim vừa nhìn thấy trong lòng liền cả kinh. Nhưng sau đó lại hướng mắt đến tên lúc trước dám trêu chọc mình, không quên nói vài câu.

"Hừ tên tiểu tử kia chỉ là ra tay bắt ngờ, nên đệ tử ta chưa kịp phản ứng. Chờ trận sau có lẽ tên tiểu tử kia sẽ không may mắn như vậy!!" Trung niên áo nâu, trong lòng rất tức giận nhưng bề ngoài vẫn bộ dáng điềm tĩnh, chỉ từ từ đáp.

Tiếp theo Tiêu Dao đứng trên võ đài đảo mắt qua lại, hướng về hai cái người một nam một nữ kia phía đối diện bên dưới...

Tiếp sau đó một hồi suy tư, Tiêu Dao thần sắc bình tĩnh giơ tay lên:" Ta muốn đổi người"

Trung niên áo bạch kim sau đó lại bay tới, nhìn nhìn mà kêu lên:" Được rồi người muốn ai thấy thế".

"Bẩm sư tổ, đệ tử muốn La trưởng lão lên đánh trận tiếp theo thay cho đệ tử..." Tiêu Dao sau đó liền quay người nhìn La Nguyên với Liễu Thanh một cái, tiếp theo thì quay lại ôm quyền thấp giọng đáp.

"Được rồi người lên xuống đi" Trung niên khuôn mặt lạnh băng nhìn Tiêu Dao nói. Sau đó lại nhìn hướng La Nguyên điểm một cái.

Một lúc sau hắn liền tiến về phía Liễu Thanh ngồi xuống khôi phục linh lực. Mặc dù mấy chiêu vừa nãy tốn linh lực không nhiều, nhưng đề phòng vẫn hơn.

Sau khi đã khôi phục hoàn toàn, hắn chậm rãi đứng dậy hướng mắt lên võ đài xem đấu.

Lúc này đối thủ của La Nguyên là một người thoạt nhìn bằng tuổi với hắn, mặc một bộ thanh sam nhàn nhạt,...

Hai bên lúc này thở dốc không thôi, y phục cũng rách đi vài chỗ. Xem ra vừa nãy đã diễn ra trận ác liệt khó phân thắng bại.

La Nguyên bấy giờ đột nhiên vỗ nhẹ vào túi bên hong, tiếp theo đó là vô số đạo kim phù được thả ra lơ lững trước mặt. Hắn sau đó niệm linh quyết, những đạo kim phù kia đột nhiên hóa thành nhiều quang cầu, theo sau đó liền bắn nhan đến đối thủ trước mặt.

Bùm bùm bùm...

Những chỗ quang cầu bắn tới đều tạo ra một cái lỗ thủng không nhỏ.

Trong đó có hai ba cái quang cầu nổ gần đối thủ, liền làm cho đối phương trúng phải văng ra xa. Cả người hắn lúc này rách tả tới, vô số các vết thương cũng xuất hiện....

Bình Luận (0)
Comment