Tiên Đạo Vô Minh

Chương 3 - Gặp Mặt (2)

Hắn theo phản xạ né tránh những đường kiếm lao tới. Tiếp theo định áp chế lại bằng thực lực, để giải thích.

Nhưng kiểm tra rồi mới biết, đối phương vậy mà cũng là tu sĩ hơn nữa còn mạnh hơn mình!

Tiêu Dao suy nghĩ lại, nhanh chống đánh lạc hướng:"Tên kia! sau người dám nhìn chúng ta tấm" Sắc mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, tay chỉ thẳng trước mặt, tức giận hét.

Nghe được lời này, nàng vội ôm ngồi nhanh xuống nước: "Aaa" Một tiếng, thiết nghĩ lại có thêm một tên biến thái.

Lúc quay ra sau nhìn thì chẳng thấy ai, đến lúc nhìn lại tên nam nhân kia đã tẩu thoát.

Biết bản thân bị lừa, hai má nàng đỏ ửng lên, nước mắt trên vò má không ngừng rơi xuống: " Hức hức ta như vậy sao còn lấy chồng....

Cũng tại người tên biến thái chết tiệt!!! Nếu gặp lại ta sẽ một đao chém người thành vạn mảnh"

Lúc sau nàng cũng ngừng khóc, suy nghĩ gì đó một hồi lại tức giận giơ kiếm lên....

Tại một nơi khác, cách chỗ vừa nãy trăm mét.

Tại dưới một gốc cây lớn, Tiêu Dao ngồi ở trong thở hổn hển mệt mỏi. Sau đó bắt đầu xếp bằng lại khôi phục chân khí.

Ngay lúc nãy, Tiêu Dao nhanh trí đã thi triển ra võ kỹ Độn Thuật Bí Pháp mới miễn cưỡng thoát được. Bằng không với bộ pháp hiện giờ, chạy thắng vị cô nương kia là điều không thể.

Nghĩ lại lần nữa hắn cảm thấy hạnh phúc:" Không ngờ ngoài võ lực phát triển, người ở đây cũng phát triển. Khà khà..." hắn nhớ lại một chút về hình ảnh trong đầu, không khỏi cảm thán nhân sinh.

Nhưng sau đó lại cau mày, không ngờ rằng nữ tử kia lại hung dữ như vậy, không chịu nghe giải thích đã vung kiếm đòi chém đòi giết.

Thật là đáng sợ!

Sau đó Tiêu Dao xua xua mấy cái coi như xui xẻo, theo đó thì tiếp tục khôi phục:" Ầy bỏ đi. Phải nhanh chống phục hồi chân khó"

Lại nói bộ võ kỹ này, đúng là tiêu hao năng lượng rất nhiều. Không thể tùy tiện sử dụng, phải những lúc nguy cấp mới thi triển.

Thời gian nữa tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi đi, Tiêu Dao cuối cùng cũng hồi phục được bảy phần chân khí. Tiếp theo đó hắn dùng bộ pháp Lưu Thiên chạy một mạch về nhà.

Sau khi trở về nhà, Tiêu Dao liền đóng cửa bế quan không ra ngoài. Tuy nói là bế quan, nhưng thực chất chỉ là ở trong nhà trốn tránh sợ gặp lại đối phương.

Trong thời gian đó, hắn vào nhẫn không gian xem có thứ gì để học trong lúc rãnh rỗi không.

Tại đó Tiêu Dao thấy mấy quyển trụ trận pháp cơ sở, một quyển phù lục thủ pháp, cái kia còn có luyện đan phương thuốc và cách luyện chế đan dược...

Từ trong đó Tiêu Dao lấy ra quyển phù lục thủ pháp. Lúc trước hắn có mấy lần dùng thử phù triện, rất là đa dạng và vô cùng hiệu quả.

Bên trong không gian, hắn còn lấy thêm vài vật liệu để dùng luyện chế phù triện.

Ngay sau đó Tiêu Dao mở sách ra, chầm chậm đọc hết qua một lượt.

Hai canh giờ sau, hắn một tay cầm cây bút đặc biệt, bên trên bàn có một cái giấy màu vàng kim, chưa hết bên cạnh còn có lọ mực được làm từ huyết dịch yêu thú...

Tiếp theo Tiêu Dao một bên nhìn qua ký tự trên cuốn sách, sau đó vẽ giống y trang, chỉ là không như ý muốn vừa viết xong. Tờ giấy trên bàn không biết vì lý do gì liền từ từ tan biến.

Thấy loại tình cảnh này, hắn ngơ ngác tại chỗ không biết phải làm thế nào:"Haiz vẫn là bỏ đi, phải tìm một đại sư tốt để học.."

Tiêu Dao quơ tay qua một cái tất cả đồ trên bàn đều thu lại vào trong nhẫn, theo đó lại thả ra một quyển võ kỹ.

Bên trên có khắc ba chữ: Lưỡi Thiềm Thuật.

Cái tên nghe tuy không hay, nhưng sau khi đọc qua mới biết uy lực rất kinh khủng, nó là thứ thích hợp tấn công tầm xa.

Đối với Tiêu Dao hiện giờ những công pháp dùng để tấn công là Hỏa Cầu Thuật, Ngự Vật Thuật, Hỏa Khí Thuật,...

Nhưng trong tất cả cũng chỉ có Ngự Vật Thuật là tấn công từ xa, nhưng thuật này rất dễ bị phá chiêu. Vì vậy Lưỡi Thiềm Thuật là một lựa chọn khá tốt.

Theo như trong sách miêu ta thì khả năng của nó, chính là ngưng tụ ra hình lưỡi liềm bằng chân khí...

Nếu có phong thuộc tính, thì khi kết hợp với võ kỹ này khả năng sẽ tăng thêm nhiều phần uy lực vô cùng là khủng bố!

Thời gian dần trôi, tuế nguyệt thoi đưa.

Mấy ngày sau đó Tiêu Dao không ngừng tu luyện Âm Dương Lưu Chuyển Công, ngoài ra hắn còn học thêm được không ít kiến thức mới và cũng đã lĩnh ngộ thành công Lưỡi Thiềm Thuật.

"Không để ý đã trôi qua nhiều ngày thời gian, cũng nên đến lúc bước ra rồi" Tiêu Dao ngồi tại trên giường, chậm rãi mở mắt thần sắc ôn hòa nói.

Hiển nhiên nhiều ngày tu luyện, tâm tính cũng biết điều chỉnh một chút.

Lúc bước ra ngoài, Tiêu Dao không nói lời nào đi đến đứng đối diện cách cái cây hơn mươi mét. Sau đó, trong miệng lẩm nhẩm, trên bàn tay một cái lười liềm hình năng lượng hiện ra, theo ý niệm của Tiêu Dao phóng tới.

Xọc!

Một thanh âm xuyên thân cây phát ra. Hơn nưa chưa dừng lại, đòn tấn công đó còn thành công phá nát tảng đá lớn đằng sau cái cây...

"Hay lắm như vậy mới phải" Vừa thấy cảnh này, sắc mặt không giống ôn hòa bình tĩnh lúc này mà chuyển sang vui mừng vui vẻ thét lên.

Ngay lúc đang vui mừng, không biết có phải là trùng hợp hay do sắp đặt mà từ phía xa xa đi tới hắn nghe mán mán có cái tiếng rất quen quen.

Định thần một hồi suy nghĩ, Tiêu Dao liền sắc mặt đại biến: "Đây chẳng phải cái tong giọng của nữ nhân nọ sao!!?"

Dù không biết là phải hay không, hắn vẫn vội vàng vào nhà đóng cửa.

"Không phải chứ sao lại còn ở đây. Ở trong nhà nhiều ngày như vậy mà chưa đi!!?" Tiêu Dao lúc này vô cùng bối rồi liên tiếp tự hỏi.

Lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là một giọng nói thanh thoát mạnh mẽ: "Cốc cốc cốc. Xin hỏi có ai ở trong không, đừng sợ tại hạ không phải người xấu. Là đệ tử tiên môn xuất sơn làm nhiệm vụ, vô tình đi lạc đến đây hỏi đường..."

Bên trong nhà Tiêu Dao im lặng không dám gây động tĩnh, cho là đám người kia không thấy sẽ đi. Nào ngờ...

"Vị đạo hữu này đừng sợ, lúc nãy từ phía xa xa ta đã thấy bóng người hình đi vào sau đó đóng cửa. Nãy chỉ là hỏi thử thôi, chúng ta thật sự chỉ là muốn hỏi đường"

Tiêu Dao thấy đã bị lộ càng cẩn thận hơn, không lên tiếng chỉ để cho đối phương tự nói.

Thấy chủ nhà không trả lời, đầu bên kia lần nữa nói tiếp:" Nếu đạo hữu không chỉ, sợ là tại hạ chỉ có thể tạm nghỉ tại đây!..."

"Mặt này lại dầy hơn cả cái tường bê tông!!!? Quá không biết xấu hổ rồi" Vừa nghe lời này, trong lòng Tiêu Dao thầm nói.

Thấy bọn họ thật sự không chịu đi, hắn ho ho mấy tiếng gồng mình trầm giọng nói:" Được rồi! Các ngươi hỏi đi"

Lời vừa ra, phía bên kia liền chợt lóe lên tia vui mừng, nhưng nữ nhân nọ khi nghe liền cảm thấy có chút quen quen, nhưng nhanh chống bác bỏ.

"Vậy thì thật tốt! Không biết vị đạo hữu xưng hô thế nào, có tiện cùng ra đây nói chuyện không?" Đầu bên kia, một nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, vui vẻ liền tiếp hỏi.

"Cái này tại hạ họ Hàn Tên Thiên, còn về cái kia... thật không giám giấu, Hàn mỗ trời sinh vẻ ngoài không được ưa nhìn nên rất mặc cảm không muốn người khác nhìn thấy" Tiêu Dao cố sức gồng nói, nhưng sau đó lại ngập ngừng một lúc, rồi mới tiếp tục trả lời.

Nam nhân tuấn mỹ bên kia dựa vào lời Tiêu Dao nói, sắc mặt không thấy có biểu hiện. Hắn dựa vào việc Tiêu Dao sống ở đây một mình, chắc là giống như lời đã nói không thích ai khác nhìn mình...

"Thì ra vậy, vừa nãy thật thất lễ. Tại hạ tên là La Nguyên là đệ tử của Thanh Minh Tông, theo ta còn có bốn vị sư muội, sư đệ..." La Nguyên từ bên ngoài cũng nhiệt tình giới thiệu một chút.

"Vậy La huynh muốn hỏi chuyện gì" Tiêu Dao không dám vong vo nhanh chóng hỏi. Sau đó trả lời thật nhanh để đám người kia rời khỏi đây.

"Thật ra Yên Tam Sơn là nơi chúng ta đang tìm, không biết Hàn huynh có biết.... , Còn nữa Chúng ta một đường từ phía nam đi thẳng tới đây, trên đường lại chưa gặp thành trì nào. Không biết huynh có thể chỉ điểm..." La Nguyên vô cùng thẳng thắng, không nhiều lời hỏi liên tiếp mấy câu cần hỏi.

Sau một hồi, giọng nói trong nhà lần nữa vang lên:" Yên Tam Sơn ta đúng là biết, hơn nữa còn có bản đồ. Chỉ là cái bản đồ này ta khó lắm mới có được..., còn về cái kia, thì theo ta biết cách đây trăm dặm về phía bắc có mấy tòa thành lớn nhỏ liên tiếp đó"

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tiêu Dao, mọi người bên kia có chút cau mày, còn La Nguyên vẫn là giữ một thái độ trả lời:" Thì ra là vậy, chúng ta cũng đang rất cần bản đồ đó, vì vậy hy vọng huynh nhường lại cho. Chúng ta có thể đổi bất cứ thứ gì để lấy.

"Được thôi, Hàn mỗ là người khiêm tốn, chỉ cần mấy tấm phù triện cấp một hoặc một kiện hạ phẩm pháp khí liền được..." Tiêu Dao trong nhà lộ ra nụ cười kỳ quái, theo sao đó nói.

Nghe được lời này, bên ngoài lại cau mày lộ ra vẻ khó chịu. Mấy tấm phù triện cấp một có thể tương đương với tài sản của tụ khí trung kỳ, còn một kiện hạ phẩm pháp khí lại càng khó kiếm hơn...

"Đây vị đạo hữu này, có thể thương lượng một chút không" La Nguyên ngớ người tại chỗ, vội cười cười nhỏ giọng nói.

"Được rồi tại hạ chịu thua thiệt lấy một tấm cũng được. Thế nào không quá chứ" Tiêu Dao điệu thấp giọng nói.

"Đây người cũng qua tham lam rồi, có....." Nữ tử trong nhóm người nghe tới đây liền nổi giận đùng đùng, liên tiếp mắng chửi. Nhưng sau đó lại bị bịt miệng.

"Được rồi, tại hạ đồng ý điều của Hàn đạo hữu" La Nguyên lộ ra vẻ gượng cười nói.

"Vậy được, các vị để tấm phù trước cửa, ta lấy được xong ắt sẽ nói"

La Nguyên nghe vậy sắc mặt vẫn lộ ra nụ cười, từ trong tay hiện ra một tấm kim phù có khắc những ký tự kỳ lạ, tiếp theo đặt dưới cánh cửa. Dù sao bọn hắn đông người như vậy, cũng không sợ đối phương quỵt.

"Két két két" cánh cửa chậm mở ra, nhanh như chớp tấm kim phù kia bay vào, đồng thời cũng từ trong nhà bay ra một tờ giấy...

Thấy vậy đám người đó cầm trên tờ giấy đọc xong, sắc mặt rất khó coi như vừa mới ăn ớt vậy.

Bên trên nội dung có ghi mấy câu:" Từ đây hướng về phía tây, đi thêm năm dặm tới ba tòa núi dính liền, đó chính là Yên Tam Sơn"

"Đúng rồi ta cũng nhắc nhỡ các vị một chút, tại đó nghe nói có yêu thú cấp ba trở lên đó, phải hết sức cẩn thận.

Thấy qua tình huống này, nữ tử kia đã không nhịn được nữa. Một kiếm xuất ra định đâm tới: "Đồ lừa đảo ăn một kiểm của..."

Không như ý muốn, nữ tử kia chưa kịp động thủ đã bị sư huynh chặn lại.

"Thật ngại quá, sư muội từ nhỏ được chiều chuộng nên tính tính ương bướng. Mong đạo hữu bỏ qua."

Nói xong đám người kia liền quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment