chờ thêm một lát khi đã xác định đám người kia thật sự đi xa, Tiêu Dao bên trong mới thở phào một hơi.
Hắn nhìn lại tấm kim phù trên tay, đồng thời lấy ra bí tịch xem thử đây là bùa gì. Lúc sau mới rõ, đây gọi là Thần Tốc phù!
Theo như bên trong quyển bí tịch, thứ này chỉ cần truyền chân khí vào. Sau đó dán lên chân, tốc độ tự nhiên sẽ tăng vượt bậc trong một khoảng thời gian ngắn...
Tiêu Dao kiểm tra qua một lần thì biết, đây đã dùng đến sáu bảy lần. Chỉ còn lại lần sử dụng cuối cùng.
Lại nói vừa nãy bên ngoài nghe thấy tiếng của nữ tử nọ cộng với tính cách hung dữ lúc nãy, thật sự là thêm vài phần chắn chắc.
Chờ thêm một lúc Tiêu Dao mới dám mở cửa ló đầu ra nhìn xem bên ngoài. Không thấy bắt cứ động tĩnh gì, hắn mới yên tâm hơn vài phần mà đi ra ngoài hít thở không khí.
Sau khi đi ra ngoài, hắn lại nhớ đến đám người kia. Tựa hồ bọn họ cũng không lớn hơn mình, vậy mà tu vi lại cao như vậy.
Tiêu Dao nghĩ rằng rất có khả năng là được sự chỉ dạy của các tiền bối cao thâm, chỉ có tài nguyên với thiên phú thôi vẫn là chưa đủ.
Nhưng hắn lại là người yêu thích tự do, không muốn bị gò bó vì vậy cũng không có ý định gia nhập bất kì tông môn nào.
Như vậy hắn chỉ có thể càng cố gắng hơn người khác, để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Theo mười năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, dù là muốn ẩn cư sống cuộc đời vui vẻ trước hết phải có thực lực trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Ngay sau đó, Tiêu Dao càng quyết tâm cố gắng nâng cao thực lực sớm ngày đột phá tụ khí tầng mười ba.
Hắn đi đến cái cây cách đó ba mươi bước chân. Tiếp theo khi đứng đối diện, Tiêu Dao nắm chặt đấm tay gồng hết sức, xuất ra một quyền vào thân cây.
Cộc!
Quyền vừa bay tới, một thanh âm vang lên, thân cây lúc này bị một đấm vừa rồi làm lõm một vết lớn.
"Không được, nhục thân như vậy vẫn là quá yếu rồi!" Tiêu Dao vừa thấy sắc mặt không khỏi nhăn lại than thở.
Dù Tiêu Dao than thở tự nhận mình yếu, nhưng phải biết cái cây trước mặt hắn có đường kính rất lớn, ước tính phải nhiều người nắm tay nhau mới ôm vào được...
Mà một quyền của tu sĩ Tụ Khí tầng mười bốn, khi tụ chân khí vào tay xuất ra, mới miễn cưỡng xuyên qua thân cây. Nhưng Tiêu Dao vừa nãy, chỉ dùng thuần sức mạnh của nhục thân đã có thể đấm lõm một vết lớn.
Nếu dùng thêm chân khí, hắn tự tin có thể một quyền đánh xuyên thân.
Sau đó Tiêu Dao không dừng lại, mà tiếp tục xuất quyền đấm thẳng. Chờ đến khi nào, cái cây này không thể dùng để tập luyện nữa mới buôn tha.
Cứ thế thời gian dần trôi, mấy canh giờ sau. Cả người Tiêu Dao lúc này nhễ nhại mồ hôi, quần áo cũng bắt đầu thấm...
Không dừng lại, hắn vẫn tiếp tục điên cuồng tập luyện. Mỗi quyền hắn xuất ra tựa hồ càng thêm mạnh mẽ, vết lõm trên thân cũng ngày càng sâu. Không mấy nữa có thể bị đánh xuyên qua.
Lúc này, hai chân đứng vững có chút run. Cũng là vì quá mệt mỏi a, cơ bắp liên tục hoạt động không có nghĩ ngơi.
Sau một lúc nữa Tiêu Dao mới dừng lại, cứ như thế này sợ rằng hắn mỗi đấm không còn kiên quyết mạnh mẽ nữa, vì đã quá đuối sức.
Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan nhỏ, sau đó thì trực tiếp uống vào. Ngồi xếp bằng lại, bắt đầu tĩnh tâm nghĩ ngơi nhanh chống khôi phục sức lực.
Một lát sau, hắn mãi mê luyện tập mà không để ý từ phía xa xa có nguy hiểm tới gần.
Tại phía tây đi lại gần đây là một nhóm năm người, trong đó ba nam hai nữ.
Những người này vô cùng quen thuộc họ chính là đám đệ tử tiên môn vừa nãy.
Thoạt nhìn qua trong đó, có nữ tử hung dữ ở con suối, La Nguyên, ngoài ra còn có cái tên Vấn Thiên mà Tiêu Dao từng gặp trước kia, và còn có thêm hai người nữa...
Từ đằng xa có thể nhìn thấy nhóm người, đang tiến đến gần ngôi nhà lúc nãy. Sau khi đến gần, lại thấy một tên thiếu niên đang đứng đối diện cái lây lớn, hai tay không ngừng đấm vào thân.
Thấy qua dáng hình này, hai người từng gặp Tiêu Dao không khỏi thấy quen mắt.
Chợt một tia sáng lóe lên, sắc mặt Vấn Thiên liền kinh ngạc, tươi cười chạy đến:" Hàn huynh!! Chúng ta lại gặp rồi"
Đồng dạng bên cạnh, nữ tử hung dữ rút kiếm chạy nhanh đến, sắc mặt rất tức giận:"Tên biến thái chết tiệt! Mau tới chịu chết a!!!"
Đồng thời nghe được hai tiếng này, đằng sau Tiêu Dao không khỏi cảm giác lạnh run lên. Lúc quay đầu, vậy mà gặp được hai ngươi kia cùng lúc!
Mắt thấy Vấn Thiên kia chạy tới, Tiêu Dao chỉ là cảm thấy bình thường. Nhưng sau đó sắc mặt liền đại biến, nhanh chóng chạy đi.
Từ đằng sau Vân Thiên, hắn vậy mà lại nhìn thấy thêm nữ tử ở con suối, hơn nữa trên tay nàng còn cầm thanh kiếm sắc nhọn hướng về mình.
Lúc này cả người hắn hoảng hốt, không nghĩ được nhiều mà lập tức quay người chạy thẳng một mạch vào rừng sâu.
Nữ tử kia biểu cảm có chút tức giận hộ to một tiếng:" Đứng lại!!"
Hắn từ phía trước chạy đi nghe được lời phía sau, trong lòng thầm nói:" Ngu mới đứng lại để cô chém!"
Vân Thiên vừa nãy đột nhiên ngơ ngác tại chỗ, chợt dừng lại.
Thấy tình hình này, ba người kia liền chạy tới chỗ Vân Thiên thắc mắc hỏi:" Sư đệ chuyện gì vậy? ngươi quen người này? Sư tỷ cũng quen?..." Một tràng câu hỏi được đưa ra.
"Cái ngươi kia chính là Hàn đạo hữu mà ta từng kể đó!! Còn về....sư tỷ thì thật sự không biết?" Vân Thiên cũng chỉ thành thật trả lời, không có giấu diếm.
Tại khu vực cách xa nơi hồi nãy, Tiêu Dao lúc này chợt dừng lại. Thiết nghĩ dù cho có chạy cũng sẽ sớm tiêu hao hết chân khí, không bằng liều một phen.
Tiêu Dao quay lại, nhìn nữ tử kia sắc mặt lo lắng nói lắp bắp:" Cô nương bình tĩnh, lúc đó thật sự chỉ nói đó là hiểu lầm... ta thật sự là không biết có người ở đó...c"
Nhớ lại khung cảnh lúc đó, Lưu Huyền trên mặt chợt ửng đỏ, ngượng ngùng kiếm chỉ thẳng:" Ngươi....ngươi ngươi! Thật không biết xấu hổ mà nhắc lại"
Không nhiều lời nàng trực tiếp xông tới, lưỡi kiếm sắc nhọn chỉ thẳng Tiêu Dao cũng đồng dạng hướng tới.
Thấy qua một màng này, hắn cũng không khách khí trong nhẫn trữ vật biến ra trường kiếm chóng đỡ.
Két...
Ngay khi hai thanh kiếm qua chạm, âm thanh chói tại vang lên.
Tiêu Dao sao đó lùi ra xa, thi triển Ngự Vật Thuật từ xa mà đánh. Tay kia đồng thời tụ ra hỏa cầu thuật luôn sẵn sằng bắn ra bất cứ lúc nào.
Tại bên đó bốn người kia lúc này cũng đã có mặt tại đây, đang đứng một bên xem tình hình như thế nào.
Lúc này Lưu Huyền phóng ra một đạo pháp thuật. Từ bên dưới đất nhiều rễ cây mọc lên muốn chói chặt Tiêu Dao.
Hắn cũng không chịu yếu thế, phóng ra mấy đạo hỏa cầu tiêu diệt rễ cây.
Tiếp theo đó vô sô rễ cây hóa thành mũi sắc nhọn liền tiếp đâm tới.
Tiêu Dao chỉ có thể dùng thân chịu đòn, những rễ cây sắc bén này trên thân mọc đầy gai nhọn đâm tới cứa qua da thịt hắn, máu chảy không ngừng.
Tại lúc này hắn thấy vậy mà nữ kia thật sự muốn giết hắn. Tiêu Dao cũng không chần chừ...
Hắn bắt đầu niệm lại linh quyết, kết ra thủ ấn.
Từ trên tay lúc này, tụ lại năng lượng hình thành ra một cái lưỡi liềm, tiếp theo ý niệm truyền vào một cái phong thuộc tính vào.
Trên mặt lúc này cau lại, sát ý tỏa ra. Đồng thời phóng nhanh đến lưỡi liềm sắc bén, trong đó còn nghe rõ được tiếng xé gió...
La Nguyên đứng một bên thấy truyện bất thường, vội kêu lên theo đó cố nhanh chạy đến: "Không ổn! Nguy hiểm"
Nhưng lại chậm một bước, đòn đó kết hợp phong thuộc tính tạo thành một cái công phá siêu nhanh.
Ngay khi đòn tấn công cách cách Lưu Huyền còn lại chưa tới hai bước. Một âm thanh chói tai lần nữa vang lên....
Két...
Thì ra vừa nãy, khi đòn Lưỡi Thiềm thuật kia bắn tới. Một cái lá chặn vô hình không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện cản lại.
Va đập của hai đòn tấn công, làm bắn ra xung quanh những tia lửa nhỏ. Sau đó cái lưỡi liềm kia, cũng dần tan biến vào hư vô.
"Vừa nãy hắn...vậy mà thật sự muốn lấy mạng mình" Đòn vừa rồi làm Lưu Huyền chợt hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ.
Nàng tưởng rằng hắn sẽ là nhường nhịn không dám ra tay mạnh, nào ngờ chớp mắt không có hộ thân thạch của gia tộc có lẽ đã thật sự mất mạng!!
Nhóm người bên kia thấy vậy, liền lập tức chạy đến chỗ Lưu Huyền lo lắng hỏi:" Sư muội...muội không sao chứ?"
"Này tên kia người sao lại ra tay nặng như vậy" Một tên sư huynh, nhìn thấy nữ tử đang chịu đả kích lập tức quay người tức giận:
"Này tên kia ra tay sao lấy độc ác như vậy. Muốn lấy mạng của người khác!!!"
Tiêu Dao chợt cười thành một tiếng:"Ha ha ha... Ngươi nói thật buồn cười, nàng ta lúc ra tay đòi giết ta, chém ta. Sau không nghe các người nói gì"
"Đến lúc ta ra tay mạnh một chút liền nói lý!!?"
Tên kia nghe vậy càng tức giận:" Ngươi..."
Nhưng chưa kịp mở lời liền bị cắt ngang:"Vũ Lăng đủ rồi dừng lại" La Nguyên nói.
"Nhưng nhưng.."
"Được rồi, đừng nói nữa"
Dứt lời, La Nguyên đi tới gần làm cho Tiêu Dao hết sức đề phòng giơ kiếm lên.
La Nguyên bước tới chắp tay lại:" Thật ngại quá, sư muội từ nhỏ được nuông chiều nên tính cách hơi nóng nảy....Chuyện này với chuyện ngươi ra tay cứu Vân sư đệ coi như hòa nhau"
Sau đó hắn lại trở về đến chỗ sư muội.
Tiêu Dao đứng một bên sắc mặt lạnh lùng chỉ gật gật đầu.
Nhưng trong lòng hắn lúc nãy không khỏi lo sợ, vô cùng vui mừng khi đòn tấn công của mình bị phá. Tiêu Dao từ trước đến giờ quả thực có giết qua không ít yêu thú, động vật. Nhưng mục đích chính là để sinh tồn ăn uống, còn vừa nãy chỉ vì nóng giận mà hắn thật sự đã xém chút nữa giết người!!!
Huống hồ chuyện kia quả thực là hắn có lỗi. Nhưng chuyện đã đến nước này còn làm được gì...
Tại thời khắc này hắn cũng có chút sợ hãi bản thân.