Tiên Đạo Vô Minh

Chương 6 - Phản Bội

Tiêu Dao đồng dạng cũng đi vào theo, chỉ là trước hết thu cái xác của mãnh sư này xong mới đi.

Lúc sao khi đi sâu vào.

Trước mắt họ là một đống linh thạch và vô vàng bộ xương khô chất thành đống. Ngoài ra còn có mấy thứ như viên châu nhỏ phát sáng, trường kiếm, trường thương gắm sâu xuống đất...

Hơn hết là bên sâu hơn nữa, có một cái hồ nhỏ. Bên trong lại chứa một chất dịch thủy màu trắng sữa, từ đây ngửi vào lại có hương thơm nhè nhẹ...

Tiêu Dao cũng không khách sáo, chạy đến thu lại những cái trước mắt, nào là bảo kiếm, khoái đao, phi đao...

Mấy người kia không như Tiêu Dao đỏ mắt tham lam, chỉ từ từ đi đến cái hồ nhỏ trong tay mỗi người đồng loạt biến ra cái hộp nhỏ.

Tiếp theo thì liền niệm khẩu quyết, dịch thủy màu trắng liền chảy vào trong những cái hộp.

Thấy qua tình cảnh này, Tiêu Dao cũng biết cái nước màu trắng đó quý hơn những thứ ở đây. Vì vậy cũng đồng thời chạy đến, từ nhẫn trữ vật biến ra một cái bao làm bằng da thú để đựng dịch thủy.

Hắn triển khai Ngự Thủy Thuật, nhưng không như ý muốn mà bay lên. Thấy vậy, hắn đành ngâm bao xuống hồ cho nó tự hút vào.

Đột nhiên trên mặt Tiêu Dao có chút đại biến, cái dịch thủy này vừa chạm vào có chút rát tay, nóng lạnh cảm giác rất khó tả. Hơn nữa cái bao vừa bỏ xuống liền bị La Nguyên ngăn lại.

La Nguyên sắc mặt nghiêm túc nói:" Hàn đạo hữu đây không phải là vật phàm, như nãy đã thấy, chỉ có dùng cái hộp đặc biết này kèm linh quyết đặc biệt mới có hiệu quả.

Còn về cái da bao túi này nếu ngâm vào sẽ bị hóa thành một vũng nước liền đó..."

Nghe lời này hắn ngơ người tại chỗ, nói vậy chẳng phải bản thân không được một giọt dù chỉ một chút sao.

Nghĩ một hồi, Tiêu Dao liện lộ ra nụ cười thân thiện:"Cái này, La huynh chắc cũng có vài cái hộp giống như vậy chứ??, hì hì"

Cả người La Nguyên đột nhiên thấy rợn tóc gáy, theo sao đó:"À! Cái này là trưởng bối trong nhà chuẩn bị, chúng ta mỗi người chỉ mang theo có một cái..."

Nghe vậy Tiêu Dao liền biến đổi nhìn qua Vân Thiên:"Vân Thiên huynh đệ, ta với ngươi có phải là đồng đội cùng nhau tác chiến không!!?"

Vừa bị nhắc tên, hắn liền quay đầu:" Phải đúng vậy, chúng ta là bằng hữu cũng nhau chiến đấu. Hơn nữa ta còn được huynh cứu một mạng..."

Vừa nghe tới đây Tiêu Dao trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo, vội cắt ngang lời:"Vậy... Có thể cho ta một cái hộp không!?"

"Cái này...Đúng là ta chỉ có một hộp, nhưng nếu huynh muốn thì ta liền đưa cho huynh" Vân Thiên sao một hồi suy nghĩ, liền trả lời sao đó hai tay dâng lên..

Thấy vậy Tiêu Dao mặc dù trong lòng cảm thấy bản thân hơi không hay, nhưng bên ngoài vẫn mặt dày vui vẻ tiếp nhận.

Nhưng chưa kịp lấy liền bị Lâm Hóa Nguyên cau mày mắng:" Con người ngươi thật là không có liêm sĩ, mặc dù người đã cứu Vân sự đệ, nhưng hắn cũng đồng thời trả giá cho ngươi rồi. Bây giờ người lại đòi thêm!!!?" Sắc mặt hắn không khỏi khinh thường nhìn Tiêu Dao.

"Ể! Nhột nha" Trong lòng Tiêu Dao tự biết xấu hổ nói.

Nhưng sau đó, Tiêu Dao mặt siêu dày đáp trả:"Vậy thì sao! Người có thể làm gì được ta"

Lâm Hóa Nguyên nghe lời này liền tức giận nhưng cũng cạn lời:" Ngươi!!!..."

"Hóa Nguyên sư huynh không sao đâu, cùng lắm thì đệ cố gắng tu luyện hơn chút là được. Nếu bị trách phạt thì cũng chỉ có mình đệ chịu" Vân Thiên sắc mặt đột nhiên buồn bã nói..

Nghe được lời này, Tiêu Dao cũng cảm thấy bản thân đúng là sai, đồng thời lương tâm có chút cắn rứt nên bỏ qua!

"Được rồi người giữ đi. Ta có rồi, cũng không biết dùng thế nào" Tiêu Dao lấy tay ngăn lại. Sau đó quay người tìm tìm, lấy hết bảo vật có tại đây.

Lâm Hóa Nguyên đứng một bên hừ lạnh một:"Hừ! Coi như người biết điều, còn có lương tâm"

Một lúc sau đám người chợt dừng lại không thu dịch thủy nữa, thiết nghĩ hộp nhỏ có giới hạn không chứa đựng được nữa.

Đột nhiên lúc này bên ngoài có tiếng bước chân đang chạy nhanh vào hang động này.

Mọi người cũng phát giác được gì đó, lập tức thu những thứ lấy được vào không gian bảo túi. Tiếp đó trên tay biến ra vũ khí chuẩn bị tư thế tấn công.

Quả nhiên không sai, chạy vào là một nhóm bốn người mặc bộ đồ đỏ đen lẫn lộn.

Một tên trong đó, giữ tợn tiến tới :" Các ngươi lập tức đưa Bạch Linh Tuyền ra đây, còn nữa giao thêm nhưng thứ khác" Tên này mặt mày dữ tợn, thân hình to lớn, cả người đầy vết sẹo.

Nghe được lời này bọn họ không khỏi kinh ngạc! Chuyện về Bạch Linh Tuyền là bí mật chỉ có các trưởng lão mới biết..

La Nguyên bước ra giả vờ không biết nói:" Này ngươi đang nói cái mà Bạch Linh Tuyền!!? Dù không biết nhưng những bảo vật ở đây đều là chúng ta khổ sở dành được há có thể cho người!!"

Tiêu Dao tại một bên thấy chuyện không hay liền lùi lại mấy bước, trên tay thủ sẵn thần tốc phù cùng với độn thuật. Ngoài ra hắn không quên uống một viên Phục Linh Đan để khôi phục chân khí...

"Đây là sắp đánh nhau!! Không sợ con mãnh sư mẹ quay lại a!!?" Bên trong lòng Tiêu Dao thầm nói.

Tên cao to thân hình kia thấy La Nguyên giả vờ không hiểu, liền cười lạnh một tiếng:"Tốt! Không muốn đưa vậy chúng ta liền cướp!!!"

Vừa dừng lời, hắn và đồng bọn đồng thời phóng ra khí lực. Hiển hiện ra khí tức Tụ khí tầng hai đến mười bốn...

Lâm Hóa Nguyên thấy cảnh này thì nhếch mép cười:" Ha ha tưởng thế nào, thì ra là hai tên tầng mười hai, một tên tầng mười ba và mười bốn"

Dù bị cười khinh bọn hắn cũng không biểu lộ ra cái gì gọi là yếu thế.

Đột nhiên lúc này...

Bach!

Một chưởng lực mạnh mẽ phát ra, đánh bay Lâm Hóa Nguyên ra xa.

Nữ tử Nhạc Vân đồng thời lúc này lộ ra nụ cười, thân hình uyển chuyển đi qua kia:" Hóa Nguyên sư đệ người lại sai rồi. Chúng ta có năm người, hơn nữa cộng lại mạnh hơn các người" nàng nhẹ nhàng đứng phía trước đám mặt đồ đen, quyến rũ nói.

Lâm Hóa Nguyên vừa bị một chưởng bay ra xa, lúc này chợt đứng dậy lấy tay lao vết máu trên miệng, tức giận:" Thì ra người là phản đồ!!!"

Tiêu Dao tại một bên mặt dù tình cảnh có vẻ bất lợi, nhưng thấy Lâm Hóa Nguyên bị đánh lại cảm thấy vui trong lòng.

Hắn cũng cảm thấy bản thân hơi xấu tính...

La Nguyên đứng một bên khi phản ứng lại, liền tức giận quát:" Người vậy mà lại là nội gián ma giáo. Hơn nữa dù ngươi phản bội, cũng chưa chắc chúng ta thua.

Nhạc Vân đứng bên kia nghe vậy, liền nhấc môi giọng nói mềm mại ngọt ngào cất lên:"Ô vậy sao. Đúng là không nghĩ tới huynh lại biết chúng ta là ma giáo. Nhưng các sư huynh đệ muội, tiếc lại phải bỏ mạng tại đây rồi"

Nói xong, nàng trực tiếp bộc lộ khí tức ra Tụ Khí tầng mười sáu.

Thấy qua cảnh này biết bản thân đánh không lại, Tiêu Dao liền đi tới:"Các vị chúng ta không quen biết, ta cũng không quen bọn họ. Hay là vị tỷ tỷ xinh đẹp này tha mạng cho tại hạ rời đi..."

Nhạc Vân liếc một các cũng có mị lực kinh người:"Ô thì ra lại Hàn đạo hữu, tý nữa quên mất ngươi. Tha mạng thì cũng được chỉ cần gia nhập ma giáo, hết sức phục vụ và giao hết cái tài nguyên người đang có liền có thể được"

Mọi người vừa nghe lời cầu xin đều hướng mắt tại trên người Tiêu Dao không khỏi kinh ngạc.

Tên này vậy mà chưa đánh đã hàng!!!

Lâm Hóa Nguyên đồng dạng quay sang:" Biết ngay mà, tên khốn như người tham lam lại chết nhát..."

Tiêu Dao không để ý lời nói xung quanh chỉ một mực muốn nghe lời của Nhạc Vân nói. Nhưng vừa nghe xong trong lòng liền chửi mắng thô tục:

"Từ!!! Tiện nhân chết tiệt!!! ổng a ông ẻo gớm chết đi được..."

Sau khi xin tha mạng không được, hắn lại lặt mặt:"Ha ha ha, người trượng nghĩa như ta sẽ bỏ rơi đồng đội cầu xin tha mạng rời đi sao!!? Nãy chỉ là thử lòng người thôi

Nào mọi người cùng đoàn kết ra tay tiêu diệt yêu nữ ma giáo kia đi!!!"

Thấy qua cái tình cảnh này, trong lòng mọi người đều hướng Tiêu Dao muốn nói:

"Tên này đê tiện..."

"Thật là không biết xấu hổ!!!"

"Không phải xin tha thất bại, nên muốn hợp tác đối chiến sao!!!?"

Chỉ có Vân Thiên là nhìn Tiêu Dao ngưỡng mộ nói:" Quả nhiên ta biết ngay, Hàn huynh nhất định là giả vờ, bằng không sao lúc trước lại trượng nghĩa ra tay cứu ta chứ!!!"

Bầu không khí lúc này trong hang động lại yên tĩnh đến lạ thường, tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Hừ không nói nhiều. Động thủ!"

Dứt lời, tất cả mọi người liền xong lên tấn công.

La Nguyên mạnh nhất hiển nhiên chính là đấu lại Nhạc Vân.

Còn Tiêu Dao tự nhận yếu ớt nên chỉ nhắm một trong hai tên, Tụ Khí tầng mười hai mà đánh.

Hắn trong tức khắc triển ra Lưu Thiên Bộ ra sau lưng đối phương. Đồng thời một quyền xuất ra, làm cho tên đó bay thẳng về trước đập mặt xuống đất.

Tên đó một hồi liền chống tay đứng dậy, mặt dính đầy đất tức giận nghiến răng:" Tên khốn đã vô sĩ lại không nói võ đức đánh lén người khác!!!"

Hắn liên tiếp kết ấn niệm khẩu quyết, xung quanh tên đó hiện ra mấy đạo quang cầu. Theo đó ý niệm bắn tới Tiêu Dao.

Tiêu Dao tại bên kia nhận thấy nguy hiểm liền triển khai bộ pháp né tránh quang cầu.

Những quang cầu kích thước bằng một nắm tay kia bay tới...

Ầm ầm ầm...

Theo đó tiếng nổ của quang cầu va chạm vạch tường mặt đất vang lên.

Tiêu Dao khi né được không chần chừ liền truyền chân khí vào tấm kim phù trên tay.

Bên trong tấm bùa vàng lập tức phát sáng, tiếp theo liền dán vào chân. Một cỗ khí lực lượng ấm ấm truyền vào đôi chân, làm cho hắn cảm thấy bản thân nhanh hơn...

Sau đó trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt đối phương, hỏa cầu trên tay tụ lại quả quyết bắn ra.

Bùm.....

Bình Luận (0)
Comment