Tiên Đạo Vô Minh

Chương 8 - Dừng Chân

Mấy canh giờ sau, tại một khu rừng nhỏ, bên trong một hang động.

Một thiếu niên đang ngồi xếp bằng cố gắng khôi phục lại lượng chân khí đã mất, hắn không ai khác là Tiêu Dao.

Vừa nãy bay ngang qua đây, thì chân khí có dấu hiệu cạn kiệt nên hắn đành dừng chân tại đây.

Trong lúc đi loanh quanh thì Tiêu Dao vô tình tìm được một cái hang động, hắn quyết định đi vào đây nghỉ ngơi.

Tiêu Dao chầm rãi mở to đôi mắt, sau đó thì đứng dậy. Nãy giờ cũng khôi phục lại được chín phần chân khí.

Ngay khi chuẩn bị đi tiếp thì trong bụng hắn mấy tiếng ực ực vang lên.

Tiêu Dao nhìn xuống không khỏi than thở:" Haiz nghĩ lại thì từ lúc đó chưa ăn được cái gì"

Suy tư một lúc, thì hắn quyết định ở lại đây một thời gian ngắn.

Tiêu Dao sau đó thì đi ra khỏi hang động. Nhưng trước khi đi hắn không quên để lại tia ấn ký, phòng trường hợp bị lạc đường.

Sau khi xong thì Tiêu Dao mới yên tâm lên đường tìm kiếm thức ăn.

Đi được một lúc, thì hắn nhìn thấy có một con heo rừng lớn đang đánh nhau với một con gấu.

Theo hắn cảm nhận khí tức, được từ hai con yêu thú này. Hình như bọn chúng đều là cấp hai, tương đương với Tụ Khí hậu kỳ.

Tiêu Dao núp trong bụi rậm một bên quan sát tình hình, xem xem có ngư ông đắc lợi được hay không...

Nhưng nhìn hai con này vẫn còn rất dồi dào sức mạnh, không có cái nào gọi là yếu ớt sắp chết.

"Haiz chắc là lâu đây"

Thời gian trôi nhanh chống, không bao lâu đã thêm một canh giờ. Đám yêu thú kia vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu gì là dừng lại, vẫn còn tiếp tục đối chọi.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Dao có chút thất vọng:" Ài bỏ đi, tìm cái khác vậy"

Đi thêm một đoạn, hắn không còn thấy thêm cái gì. Hình như trong khu rừng nhỏ này rất ít yêu thú và dã thú.

Nếu bắt gặp cũng chỉ có nhưng con yêu thú cấp cao a.

Đột nhiên lúc này một tiếng hét của nữ nhân từ phía xa xa vang lên:

"Á cứu với, các người cút ra..."

Hắn nhanh chống đi lại gần, trong đầu Tiêu Dao toàn là những hình ảnh hắn ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó được nàng đưa thân báo đáp nghĩ tới đây thì...

Khà khà....

Đến khi tới gần, Tiêu Dao không vội xông lên mà đứng sau một cái cây lớn nhìn xem.

Vậy mà có ba đến bốn tên, trong đó có tu vi Tụ Khí tầng mười hai đến mười lăm.

Ngay lúc này hắn chợt có ý định quay người rời đi....

"Khà khà tiểu muội muội chỉ cần làm theo lời của các ca ca, chúng ta chắc chắn sẽ không bạc đãi" Một tên cười gian xảo lên tiếng.

Tiêu Dao chợt khựng lại, trong lòng đấu tranh nội tâm vô cùng dữ dội:

"Biết vậy đã không chạy tới xem"

Hắn lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng ra đánh đánh lén, thì....

Bach ....

Ầm ầm ầm...

Mấy tiếng động lớn vang lên, sau đó là một cảnh làm cho Tiêu Dao bất ngờ.

Lúc hắn nhìn qua, vậy mà bốn tên phía trước đều ngã nhào xuống. Sau đó là một âm thanh của nữ nhân vô cùng lạnh lùng nói:

"Hừ! Chỉ có đám nghèo này thật là ít. Vốn tưởng kêu cứu mạng sẽ được thêm vài tên..."

Nghe thấy lời này, Tiêu Dao ngơ người luôn! Nếu hắn đi ra chắc chắn là giống mấy cái xác nằm dưới đất kia, trên một cách hết sức ngu xuẩn!!

Trong lòng Tiêu Dao chợt nghi ngờ nhân tâm:" Thế giới này quả nhiên nguy hiểm! Không nên tin bắt cứ ai a...."

Tiêu Dao núp bên trong bụi rậm không dám thở mạnh, chỉ có thể chờ nữ nhân kìa rời đi.

Ngay lúc này nữ nhân phía trước nhìn ra một chỗ, lạnh giọng nói:"Ai! Mau ra đây!!!"

"Chết chết phải làm sao đây. Đúng rồi đúng rồi có độn thuật, rồi phi hành đi ngay!!..." Vừa bị nhắc, trong lòng Tiêu Dao lập tức sợ hãi tột độ. Tim đập nhanh một cách bất thường, sợ rằng nếu bị lộ hắn sẽ chết ngay tức khắc.

Nhưng sau đó hắn cố hết sức trấn an bản thân, làm cho bình tĩnh lại, tập trung nghĩ ra cách...

Thấy không có động tĩnh gì, nàng từng bước tiến tới thì...

Meo...

Một con mèo nhỏ nhảy ra từ bụi cỏ.

"Thì ra chỉ là con mèo..." Trên mặt nàng lộ ra chút thất vọng, sau đó thì hướng một phía rời đi.

Chờ một lúc lâu sau, Tiêu Dao mới dám thở mạnh:" Phù! Mém chết, cầu mong là cho đừng có gặp lại ả ta..."

Tiếp theo đó hắn chợt nhớ lại gì đó, vội vàng chạy về hang động lúc đầu.

Tiếp theo thì dùng chân khí tạo ra một kết giới ngăn cách với bên ngoài.

Tiêu Dao từ trong nhẫn trữ vật thả ra cái xác của mãnh sư bị diệt lúc trước!

Hắn sao đó dao nhỏ cầm trên tay, bắt đầu thành thục chế biến.

Qua đi một lúc, cuối cùng cũng xong. Tiêu Dao từng đọc qua một quyển sách, trong đo ghi rõ móng vuốt, răng nanh, lớp da cứng cáp hay sừng,..., đều có thể luyện ra pháp khí.

Điều bất ngờ hơn nữa, là trong lúc chế biến từ trong người mãnh sư. Hắn lấy ra được một viên yêu đan có màu cam sắc kỳ lạ...

Theo hắn biết thì yêu đan của yêu thú cấp hai, không có nồng đập mãnh liệt như thế này! Sợ rằng đây cũng phải hơn yêu đan cấp hai.

Bỏ qua chuyện đó một bên, vì bây giờ hắn cũng không dùng được.

Tiếp theo là từ trong nhẫn Tiêu Dao lấy ra thêm một đóm củi khô. Đồng thời trên tay phóng ra hỏa khí tạo ra lửa.

Sắc trời lúc này cũng đã hạ xuống, đêm tôi lên cao...

"Thơm quá a! thịt này đúng là thượng hạn" Tiêu Dao trên tay cầm miếng thịt lớn vừa ăn vừa vui nói.

Rầm rầm rầm

Tại bên ngoài trời mưa sấm xét liên tiếp buông xuống. Xem chừng phải chờ đến ngày mai, hắn mới có thể đi tiếp.

Sau khi ăn no, Tiêu Dao ngồi xếp bằng lại bắt đầu tiêu hóa năng lượng của thịt yêu thú.

Thời gian này, Âm Dương Lưu Chuyển Công của hắn một ngày tịnh tiến. Tin rằng không bao lâu nữa, công pháp này sẽ đột phá đến tầng thứ hai.

Ngay lúc đang tập trung tu luyện, tiếng bước chân đang chạy đến gần ngày một to.

Hắn không quan tâm lắm, vừa mới triển ra kết giới nên cũng không sợ bị người khác làm phiền.

Chợt lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên:"Vị công tử bên trong, có thể mạo muội cho tiểu nữ vào không"

Nghe lời này hắn lập tức dừng lại, hai mắt trợn ra:" Đây không phải là giọng của nữ nhân mới gặp sáng nay hay sau!!!"

"Đây đây cũng đen quá rồi, có cần lại trùng hợp vậy không!!"

Suy tính một hồi Tiêu Dao cũng không biết bản thân nên làm gì. Nếu không cho một khi ả nổi giận không phải mình lập tức vong mạng a!!

Nếu không cho...

"Thật ngài quá, tại hạ trời sinh tướng mạo vô cùng xấu xí không được hợp mắt. Nên không muốn bị người khác nhìn thấy, mong cô nương bỏ qua!"

Bên trong hang động, thanh âm của Tiêu Dao vang lên.

Nữ nhân bên ngoài cũng không hiểu cái, mà nhất quyết muốn vào cười vui vẻ nói:" Không sao, tiểu nữ chỉ là muốn ngồi bên trong sưởi ấm một chút, không lẽ công tử nỡ để tiểu nữ bên ngoài lạnh lẽo..."

Tiêu Dao chợt nhíu mày:" Má nó, được lắm muốn vào chứ gì"

Hắn nhanh chống phóng ra một cái châu nhỏ, bên trong chứa đầy chất khí màu xanh.

Sau đó là một mùi vô cùng kinh khủng bóc ra bên trong hàng động.

Tiêu Dao cũng đồng thời lấy ra một cái mặt nạ, hắn mua được ở một tòa tiểu thành.

Tiếp theo lại, triển ra kết giới ngăn chặn khí độc kia lan tới đây.

Tại bên ngoài nữ nhân kia ngửi được một mùi cực kỳ thúi thì, đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi...

Một lúc lâu sau không thấy tiếng động gì, tưởng trừng nữ nhân kia đã rời đi. Hắn lần nữa thở phù nhẹ nhõm, thì...

"Công tử ngài không sao chứ!" Một thanh âm vang lên, làm cho Tiêu Dao sững sờ tại chỗ.

Nữ nhân này vậy mà không rời đi a!

Hết cách hắn đành cho nữ tử kia vào.

Vừa bước vào vậy mà lại là một nữ tử thân hình hoàn vô cùng hảo, khuôn mặt lại càng là đẹp đến mức khuynh đảo thiên địa.

Nếu so với nữ tử Lưu Huyền kia, sơn rằng chỉ có hớn không có kém!

Hơn nữa trang phục nàng lúc này ướt sũng, làn da hòng hào trên trong cũng lộ ra không ít.

"Bổ a!" Tiêu Dao nhìn đến đỏ mắt mà trong lòng thốt lên một câu.

May mà hắn vẫn còn đeo mặt nạ, nên không biết trong khuôn mặt hắn đang là cái biếu tình gì.

"Bên trong thật ấm" Nàng nhẹ nhàng đi tới gần, hắn lại càng lùi ra.

Nữ tử xinh đẹp này dừng lại bên đóng lửa rồi ngồi xuống.

"Công tử, công tử..."

"Hả à ta đây có chuyện gì" Tiêu Dao mãi mê nhìn thân hình kia đến quên đi mọi chuyện, nghe tiếng gọi hắn mới chợt bừng tỉnh đáp lại.

"Cảm ta ngài đã cho ta vào đây sưởi ấm cùng, hơn nữa chuyện là tiểu nữ có thể xin một chút thức ăn ở đằng đó không" Nàng chỉ nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt nhẹ lên thân thể, quyến rũ nói.

"Cô nương cảm phiền mặc đồ vào nói chuyện!" Tiêu Dao sau đó từ nhẫn trữ vẩn biến ra một bộ đồ đưa cho nàng.

Mặc dù hắn muốn nhìn thêm một chút, nhưng nếu không tập

trung cảnh giác sợ rất hắn đến cái mạng nhìn cũng không còn.

"Được chứ, vừa nãy ta ăn cũng no rồi cô nương cứ tự nhiên"

Nàng có chút bất ngờ khi tên nam nhân trước mắt đưa áo cho mình mặc. Nhưng vừa nghe hắn nói, không kịp nghĩ nàng liền không khách khí cầm cái đùi lớn ăn.

"Đa tạ công tử. Không biết ngài xưng hô thế nào, tiểu nữ họ Lâm tên Ngữ Yên, gọi là Lâm Ngữ Yên"

"Ta cũng vô cùng bình thường, tên là Hàn Nguyên" Tiêu Dao cũng không dám chậm trễ mà trả lời.

Nhìn bộ dạng này, có vẻ nữ tử kia chưa phát hiện điều gì.

Trong nội tâm Tiêu Dao lúc này rất hoảng loạn không biết nên làm gì để tốt. Nếu có sai xót sợ rằng cái mạng nhỏ này của bản thân cũng mất luôn!

Bình Luận (0)
Comment