Tiên Đạo Vô Minh

Chương 9 - Đạo Tặc

Nói chuyện một hồi, thì Tiêu Dao được biết nữ tử tên Lâm Ngữ Yên này tự nhận mình là một tán tu.

Nàng nói bản thân muốn đến nơi tiên môn gia nhập tông phái. Nhưng nào ngờ lại đi lạc đường đến đây....

Nghe được tới đây hắn cũng tự biết, cô gái trước mặt là lừa đảo có ngu mới tin.

Tiêu Dao ngồi cách xa nữ tử kia mấy mét, hơn nữa một tay để đằng sau, đang cầm viên Tử Lôi Châu sẵn sàng tấn công bắt cứ lúc nào.

Lâm Ngữ Yên tươi cười nhìn qua hắn hỏi:"Thế Hàn Công tử là người nơi nào? Ở đâu? Sao lại đến đây?"

"Cái này...tại hạ là một tán tu, gia đình không còn. Hơn nữa vừa mới bị một đám tu sĩ cao cấp ra tay trấn lột, bây giờ không có nơi nào để ở, nên đành ngủ tại đây..." Tiêu Dao cố gắng bịa ra một câu chuyện nói.

Hắn biết nàng ta hỏi vậy chắc chắn là muốn ra tay đoạt bảo, hỏi để xem thử có thế lực chóng lưng hay không!

Nhưng nếu nói có, bằng với thừa nhận bản thân có đồ tốt trên người. Chi bằng nói là tán tu nghèo rớt mồng tơi, vừa mới bị trấn lột.

"Thì ra huynh cũng là tán tu, hơn nữa con bị đám tu sĩ cấp cao trấn lột hết tài nguyên" Lâm Ngữ Yên không biết là nghe xong có tin hay không, chỉ thấy nét mặt của nàng trở nên thất vọng...

Một lúc lâu sau mỗi người cách ra một nơi để ngủ.

Nhưng Tiêu Dao vừa nhìn là biết nàng ta chắc chắn là giả vờ, chờ mình tới gần sẽ một chiêu lấy mạng a!

Vì thế hắn cũng không dám mất cảnh giác, mà ngồi lại tu luyện...

Thời gian trôi nhanh, mặt trời dần lên cao.

Mở mắt lần nữa, vậy mà Lâm Ngữ Yên kia đang ở trước mắt mình!

Tiêu Dao lập tức đề phòng đứng dậy lùi ra mấy bước:"Lâm cô nương đây là tính làm gì!!" Hắn nhíu mày đề phóng hỏi.

Lâm Ngữ Yên chỉ cười cười không nói gì, sai đó thì quay người rời đi.

Tiêu Dao lúc này thở phào một hơi:" Phù, may quá nữ nhân kia đi rồi. Lập tức rời khỏi đây mới được"

Dứt lời, Tiêu Dao phóng ra phi kiếm nhảy lên trên. Bắt đầu bay ra khỏi nơi đây, phóng thẳng nhanh đến An Lâm Thành.

"Haiz quả nhiên! Nữ nhân càng đẹp lại càng nguy hiểm. Lần sau phải cẩn thận hơn chút mới được''

Mấy ngày sau, tại còn đường nọ. Một đám người đang vừa đi vừa nói chuyện.

"Hàn huynh không biết huynh là người nơi nào, tại sao lại đến An Lam Thành" Một giọng nói mạnh mẽ, phát ra từ thanh niên thân hình to lớn tò mò hỏi.

Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú nghe hỏi liền ngập ngừng: "Việc này..." Người này không ai khác chính là Tiêu Dao.

Thấy qua tình hình này, thanh niên to cao liền vội xua xua tay:" Việc này không nói cũng không sao. Chỉ là ta tò mò nên hỏi thôi, huynh đừng để trong lòng"

Nữ tử đi bên cạnh cùng nói theo:" Đúng đó, ca ca ta chỉ là hỏi vì tò mò thôi. Huynh không cần trả lời"

Mấy canh giờ trước, trong lúc Tiêu Dao bị một đàn yêu lang bao vây, thì được bốn người này ra tay cứu giúp...

Theo cuộc nói chuyện, thì bọn họ cũng muốn đến An Lam Thành, nên hắn quyết định đi chung với bọn họ.

Dẫu sao thì trên đường vô vàn nguy hiểm, đâu ai biết được điều gì...

Đi với Tiêu Dao gồm có một tên mặc bạch y gọi là Vô Nhai, hai nữ tử xinh đẹp gọi là Dạ Nguyệt, và Lưu Mị. Người còn lại là một người cao lớn mạnh mẽ tên Lưu Thiết.

Sau một lúc nói chuyện, thì hắn biết bọn họ là một đám tán tu đến An Lam thành, hình như là để tham gia cuộc tuyển chọn của tiên môn các phái....

Vô Nhai quay đầu nhìn Tiêu Dao thắc mắc:"Vậy Hàn huynh có cùng chúng ta tham gia tuyển chọn tông môn không?"

Nghe vậy Tiêu Dao vội lắc lắc đầu:"Ta không có hứng thú gia nhập..."

Lời vừa phát ra, sắc mặt Vô Nhai có chút thất vọng, nhưng trong lòng lại thời phào nhẹ nhõm. Dù sao thí sinh tham gia càng ít thì khả năng đậu sẽ cao hơn một phần!

Thời gian trôi qua thêm một khắc, cách An Lam Thành phía trước cũng chỉ còn cỡ hai đến ba dặm đường.

Sở dĩ bọn họ không ngự khí phi hành, là vì xung quanh khu vực bán kính mười dặm có thiết lập pháp trận quy tắc đặc biệt!...

Tại lúc này, bọn họ chỉ cần đi qua khu rừng nhỏ ngay phía trước là có thể tới nơi.

Đi được nữa đoạn, thì đột nhiên một giọng nói vang lên:" Chư vị đạo hữu xin dừng bước! Những bảo vật trên người các vị, cùng tại hạ hữu duyên vì vậy..."

Chưa dứt lời đã mọi người lập tức cảnh giác, trên tay mỗi người biến ra các loại vũ khí riêng biệt. Đồng thời năm người áp sát vào nhau nhìn ra mỗi hướng.

Đột nhiên một người từ trong cách rừng từng bước đi đến đám người Tiêu Dao.

Nhìn kỹ lại người này ước trừng trên 40 tuổi, râu quai nón, thân mặc một bộ sam bào...

Nhân trung niên vừa bước ra thấy đám người kia đang chỉ vũ khí về phía mình liền trừng mắt. Nhất thời bộc lộ ra khí tức Trúc Cơ Cảnh!!!

"Mọi người không ổn, tên này vậy mà lại là trúc cơ cao thủ!!" Tiêu Dao vội nhìn qua nói nhỏ với bốn người.

"Chiến thôi" Lưu Thiết bạo gan nói.

Thời khắc này đám người ngơ ngác tại chỗ, phải biết trong năm người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tụ Khí tầng 15, thấp nhất thì 13.

Nếu muốn đấu cũng chỉ có hai phần thắng!!

Lúc trước quả thực Tiêu Dao có kinh nghiệm đánh yêu thú trúc cơ cảnh. Nhưng!!!!....

Đám người La Nguyên là đồng môn phối hợp hết sức ăn ý, hớn nữa La Nguyên còn là tụ khí tầng 16 đỉnh...Quan trọng là yêu thú kia không có linh trí, chỉ có theo bản năng tấn công.

Còn người trung niên trước mặt lại khác!!..

Tiêu Dao lúc này lần nữa rơi vào lo sợ:" Không phải chứ!! Vừa tránh được ma nữ kia giờ lại đụng tên này!!! Quá đen rồi đi"

Người trung niên đứng một bên thấy bọn họ không có cái gì gọi là phản ứng, có chút mất kiên nhẫn:"Thế nào? Chư vị đạo hữu nghĩ xong chưa?"

Lời nói của tên cao thủ trúc cơ, làm đánh tan đi tất cả suy nghĩ của mọi người.

"Chúng ta nên làm gì, chiến hay chia ra chạy" Vô Nhai thì thầm nhỏ giọng nói.

"Đương nhiên là chiến" Lưu Thiết sắc mặt không đổi nói.

"Lưu huynh nghĩ cho kỹ chưa. Nếu chia ra chạy còn có cơ hội sống, nếu đánh không lại tất cả sẽ chết hết đó!!." Tiêu Dao nhìn thẳng đôi mắt Lưu Thiết nghiêm giọng nói.

"Nhắc lại lần nữa, chư vị đạo hữu thế nào rồi" Người trung niên lạnh giọng hỏi.

"Được rồi quyết định vậy đi, đếm đến 3 nha!" Lưu Thiết vội vàng nói, sau đó quay người trước mặt nhân trung niên.

"1"

"2"

"3"

Tất cả mọi người sau khi đồng loạt đếm tới ba, lập tức mốc ra vũ khí xông lên tấn công bất ngờ người trung niên.

Lưu Thiết trong chớp mắt lấy ra cái chùy lớn, chạy đến đập mạnh xuống.

Đòn vừa ra lập tức bị người trung niên kia dùng một tay dễ dàng đỡ lại, hơn nữa còn chưởng ngược lại.

Cùng lúc này Lưu Mị và Vô Nhai đồng loạt tung ra ngũ hành pháp thuật, liên tiếp hỏa cầu, đất đá lỡ lửng hướng nhân trung niên bay nhanh tới.

Bùm bùm bùm...

Những đòn vừa rồi làm phát ra tiếng động không nhỏ, cũng từ đó khói bụi bay tứ tung.

Nhìn lại khi bụi khói tan đi, người trung niên vậy mà vẫn đứng sững sờ trước mắt.

Ra là vừa nãy đòn tấn công bay tới, đôi phương kịp thới dùng năng lượng hình thành ra lá chắn chặn lại được đòn tấn công.

Xoạt!!!.

Một lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên qua thân thể người trung niên, lúc nhìn lại từ đằng sau. Thì chỉ thấy vậy mà lại là Dạ Nguyệt tay cầm trường kiếm gâm vào.

Sắc mặt nàng lúc này vậy mà không hiển hiện ra một tý cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng như băng.

"Hay lắm đến lượt huynh đó Hàn..." Lưu Thiết vội đắc ý nhìn qua thì không thấy ai cả thắc mắc nhìn xung quanh.

Vậy mà Tiêu Dao lúc này lại đang chạy đi.

Nghe thấy tiếng gọi, hắn chợt quay lại. Đám người kia không chạy!!!

Hắn cũng lập tức quay lại, nãy vừa nhìn nữ nhân lạnh lùng Dạ Nguyệt vậy mà lại chiếm ưu thế đâm xuyên người tên cao thủ Trúc Cơ!!!

Tiêu Dao nhanh như chớp dùng Lưu Thiên Bộ, tới gần nhân trung niên, trên tay triển khai Lưỡi Thiềm Thuật kết hợp phong thuộc tính...

Đồng thời bắn tới, lúc này chỉ nghe thấy tiếng xé gió cộng với tiếng gào thảm thiết...

Lưu Thiết lúc này vội lau đi mồ hồi trên đầu định quay ra ăn mừng:" Hay lắm, chúng ta vậy mà thật sự đã giết được cao thủ Trúc Cơ Cảnh!"

Chợt lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dạ Nguyệt đột nhiên phát ra:" Không ổn, chưa xong đâu, hắn còn sống!"

Nghe được lời này Lưu Thiết trên mặt chợt nụ cười biến đổi, lần nữa tập trung cảnh giác.

"Ha ha khá lắm vậy mà có thể ép ta sử dụng chiêu này!" Từ đằng xa xa phía sau cái cây một giọng nói gian xảo vang lên.

Người trung niên sau đó lần nữa xuất hiện, trên người một chút thương tích cũng không thấy!!!

Bình Luận (0)
Comment