Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 852



"Đừng tưởng giết được đám người Sparks là dám lên mặt với lão tổ ta.

Không thành Nguyên Anh thì không thể biết được sức mạnh của Nguyên Anh.

Chàng trai, cậu hãy ngoan ngoãn quỳ xuống tỏ lòng trung thành với ta, ta có thể nể mặt mà tha cho phái Sương Diệp.

Nếu không, ta sẽ tắm máu cả Tô Bắc, bắt mấy chục nghìn người chôn cùng trưởng lão của tộc ta", luồng sương đen cười khẩy, giọng như ưng đêm, vô cùng sắc bén.

"Cứ thử xem, tao giết như ngóe thôi".

Diệp Thành đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi Hoành Lan, xung quanh là máu tươi xương cốt của mấy trăm Kim Đan dị tộc trải khắp quá nửa bầu trời.

Anh áo đen mắt đen, tóc dài tán loạn, cả người bao trùm trong một lớp ánh sáng vàng rực rỡ, như thần linh hạ phàm.

"To gan".

Luồng sương đen nổi trận lôi đình, lúc này nó đã nổi giận thực sự, màn sương đen đáng sợ bỗng lan đến tận chân trời, biến cả bầu trời thành một vùng chết chóc tối tăm.

Bóng dáng của đôi đồng tử đỏ máu đứng giữa hư không, trong đó bắn ra ánh sáng đỏ hừng hực, giống như Ma Thần đến từ địa ngục.


“Vù vù!”
Có người tu luyện Nhân tộc không cẩn thận dính một chút làn khí màu đen kia, cả người bỗng chốc tái mặt, xác thịt rữa nát, khí huyết khô cạn mà chết.

Cho dù là cường giả Ngưng Đan cũng kêu lên thảm thiết, giơ đao chặt đứt cánh tay của mình, thậm chí là chém đứt nửa người, mới miễn cưỡng thoát khỏi sự tấn công của sương đen.

“Mọi người cẩn thận, tất cả trốn vào trong thành, đừng chạm vào sương đen, nguy hiểm đấy!”
Đám Vương Phục Hổ lớn tiếng gào lên.

Kiếm trận của núi Hoành Lan được kích hoạt, bắn ra những ánh sáng trắng mơ hồ, bảo vệ Tô Bắc và núi Hoàng Lan, chống lại sự tấn công của đám sương đen kia.

Những nơi khác, cây cối héo rũ, nước sông cạn khô, đất đai hóa thành màu đen, cả thế giới giống như tiến vào Ma vực.

Nhiều tu sĩ chạy chậm, cả người lẫn da đều bị rữa nát, chỉ còn lại từng mẩu xương rơi trên đường.

“Lập cập!”
Khoảnh khắc này, vô số người xem chứng kiến cảnh tượng đó qua ống kính đều run rẩy đến mức răng va vào nhau.

Đáng sợ quá, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan không cẩn thận dính phải làn sương màu đen kia, kinh hãi kêu lên thảm thiết, ánh sáng pháp lực trên người cuộn trào dữ dội, mất bảy tám phút mới miễn cưỡng dập được chút sương đen kia.

Nhưng dù vậy thì sắc mặt cũng trắng bệch, đại thương nguyên khí.

Một ít sương đã khiến Kim Đan bị thương, vậy thì sương đen che trời rợp đất, cuốn sạch nhật nguyệt kia phải kinh khủng đến mức nào chứ?
“Đây chính là thực lực thực sự của Nguyên Anh sao? Mạnh quá, không thể nào chống lại được, chỉ một người đã có thể càn quét cả Địa Cầu, Diệp Thiên Quân thắng được thật sao?”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người bao gồm đám Tần Sương đều thấy nặng trĩu trong lòng.

Vô số ánh mắt từ Tô Bắc, từ các nơi trên thế giới đều dồn lên người Diệp Thành.

Lúc này, anh đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của Địa Cầu.

“Ranh con, bản lão tổ có thể khiến biển cả lật đổ, mặt đất lún sâu, núi non biến sắc, cả nhân gian biến thành ma quốc đấy.

Cậu không quỳ xuống đầu hàng thật sao? Phải biết rằng, bản lão tổ có thể mang đến cho cậu sức mạnh mà cả Địa Cầu, thậm chí là cả tinh vực bị vứt bỏ không thể tưởng tượng được.

Nó sẽ giúp cậu nắm trong tay sống chết của con người, tuổi thọ vạn năm, gần như là bất tử bất diệt!”
Đôi mắt của luồng sương đen bắn ra ánh sáng đỏ máu, giọng nói vô cùng dụ dỗ.

Lúc này, nếu Diệp Thành là một kim đan thần phẩm bình thường, không chừng sẽ chịu ảnh hưởng bởi luồng sức mạnh tinh thần quỷ dị kia và viễn cảnh tươi đẹp trong lời của người thần bí, mà trong lòng dao động.

Nhưng anh chỉ cười khẩy:

“Chỉ là một thằng nhãi thuần chủng của Huyết tộc, may mắn sống được một vạn năm, nhờ tích lũy thiên phú huyết mạch mới miễn cưỡng đặt chân vào hàng ngũ Nguyên Anh, vậy mà cũng dám dụ dỗ tao? Có tin tao bẻ gãy đôi cánh của mày, rồi nướng mày như con dơi không?”
“Gừ!”
Luồng sương đen bỗng nổi trận lôi đình.

“Vèo!”
Hai cột ánh sáng màu đỏ máu hiện lên giữa không trung, xuyên thủng trời xanh, giống như hai thanh thiên kiếm, khuấy nát mây mù xung quanh núi Hoành Lan.

Sương đen tan đi, để lộ diện mạo thực sự của bóng dáng kia.

Đó là một kẻ Huyết tộc toàn thân là lân giáp màu đen, sau lưng mọc đôi cánh dơi khổng lồ, miệng có răng nanh, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Huyết tộc thuần chủng có thể sống được một vạn năm, dựa vào huyết năng vô số năm và ma lực hắc ám tích lũy trong cơ thể, tiến vào cảnh giới Công Tước, tương đương với Nguyên Anh của Nhân tộc.

Nhưng bọn chúng chỉ dựa vào xác thịt và phép thần thông thiên phú, uy năng kém xa so với cường giả Nhân tộc cùng cảnh giới.

“Thằng nhãi Nhân tộc, biết không ít chuyện nhỉ?”
Lão tổ Huyết tộc thè cái lưỡi đỏ lòm ra, liếm môi, hai cái răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Thành, ánh mắt đầy tham lam.

Lão tổ Huyết tộc không biết rốt cuộc Diệp Thành mạnh đến mức nào, nhưng trong mắt nó, dòng máu quý giá trên người Diệp Thành chẳng khác gì một thần dược hình người, thỉnh thoảng lại tỏa ra sức hấp dẫn, khiến nó chỉ muốn nhào tới cắn nuốt.

Nó tin chắc, nếu như có thể hút cạn máu Diệp Thành thì nó chắc chắn có thể thăng cấp tiếp, thậm chí trở thành Thân Vương trên cả Công Tước, chỉ kém Thần Tiên Huyết trong truyền thuyết mà thôi.

“Nhưng biết nhiều hơn nữa cũng có ích gì chứ? Bây giờ bản lão tổ đã đến, cho dù là kim đan thần phẩm thì cũng không thoát được đâu”.

Lão tổ Huyết tộc cười như ưng đêm, giọng nói sắc bén chói tai: “Bản lão tổ không tấn công thế giới nội bộ của Địa Cầu cùng với Thần Tử của các đại giáo ở biển sao, chính là muốn nhân cơ hội đánh lén một hai đệ tử của đại giáo biển sao, nói không chừng có thể cắn nuốt huyết tinh của một hai Nguyên Anh Nhân tộc, tích lũy nền tảng dày thêm.

Không ngờ lại gặp được một báu vật như thế này, mau quỳ xuống đầu hàng, hiến máu quý lên, bản lão tổ sẽ tha cho bạn bè người thân cậu, nếu không…”
“Ha ha”.

Nó cười khẩy, giơ hai tay ra chụp.

“Vèo!”
Bảy tám con dị thú Kim Đan ẩn náu trong sông Thương Lan bị lòng bàn tay của nó tóm được, phát nổ thành một đám sương máu giữa không trung, sau đó bị lão tổ Huyết tộc hít vào mũi.

“Hừ, tinh huyết nhạt nhẽo, còn chẳng bằng một con yêu thú biển sao bình thường.

Loại này cho dù bản lão tổ nuốt nghìn con, vạn con thì cũng không thể thăng cấp lên cảnh giới Thân Vương, còn không bằng nuốt một mình cậu”, lão tổ Huyết tộc nói, đôi mắt càng ngày càng tỏ ra tham lam.


Cuối cùng nó cũng không nhịn được nữa, giơ bàn tay ra tóm lấy Diệp Thành.

“Mau lại đây hiến thân để lão tổ thăng cấp đi”.

“Lẹt xẹt!”
Giữa hư không có năm luồng ánh sáng đỏ máu nuốt nhả bất định, ngưng tụ thành thực thể, dài mười mấy trượng, giống như vuốt thần màu đỏ, mang theo ánh sáng đỏ lòm, lao về phía Diệp Thành.

Vuốt kia còn chưa đến, uy lực che trời rợp đất đã giáng xuống, nước của cả sông Thương Lan bị ép xuống ba trượng, vô số đệ tử của phái Sương Diệp hai chân mềm nhũn, run như cầy sấy.

Cho dù là hai ba trưởng lão Ngưng Đan thì cũng suýt nữa quỳ xuống, chỉ có Aokawa Sakura miễn cưỡng còn đứng vững.

“Chủ nhân”.

Sắc mặt Aokawa Sakura tỏ vẻ lo lắng, đòn tấn công này quá khủng khiếp, có thể dễ dàng giết được cả Chân Quân đỉnh phong.

“Keng!”
Giữa hư không hiện lên một lớp màn sáng màu bạc nhàn nhạt, bao trùm cả núi Hoành Lan, che chở Diệp Thành ở trong, chặn lại móng vuốt màu đỏ máu này.

“Ha ha, dựa vào pháp trận này sao? Đây chính là chỗ dựa lớn nhất sao?”
Lão tổ Huyết tộc cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Đạo thống trên Địa Cầu thiếu sót, thuật pháp không tồn tại, nó không tin có pháp trận nào có thể ngăn được một đòn toàn lực của mình.

Phải biết rằng, một đòn của Nguyên Anh có thể hủy thiên diệt địa.

“Ầm!”
Ngay sau đó, lão tổ Huyết tộc lại vung vuốt ra, lần này nó dùng đến pháp lực toàn thân.

Pháp lực đáng sợ cuồn cuộn không dứt, bao trùm cả bầu trời.

Luồng sương màu đen vô tận xung quanh hội tụ lại, hóa thành một lốc xoáy màu đen dài nghìn trượng, nện lên đại trận ầm ầm, khiến núi non chấn động, trời đất rung chuyển..


Bình Luận (0)
Comment