Tôn gia chủ thở dài không ngớt, vô cùng cảm khái.
Lương lão và ông ta đã quen biết thời gian không ngắn, nhưng đây là lần đầu thấy lão bằng hữu luôn bày mưu nghĩ kế, thủ đoạn cứng rắn trở nên đa sầu đa cảm như vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt càng nặng.
"Nói lỡ, nói lỡ." Tôn gia chủ tỉnh ngộ lại, giống như phát hiện vừa nói lỡ một câu, chợt lắc đầu, lại không chút biến sắc chuyển đề tài, nói rằng: "Còn phải làm phiền Lương huynh."
"Không phiền phức." Lương lão khoát tay nói: "Chỉ là phân biệt một tờ giấy khế ước mà thôi, đối với ta vốn không phải việc khó, trừ phi lúc đó hắn là đại sư, mới có thể giấu giếm được ta."
"Ha ha, giấu diếm được Lương huynh cũng không đến dễ." Tôn gia chủ nói: "Hơn nữa, chỉ sợ Lương huynh là hiểu lầm."
"Ồ?" Lương lão hỏi: "Lời ấy có ý gì?"
"Lương huynh cho rằng phân biệt thật giả chính là muốn thay ta nhìn xem khế ước này có phải là do người khác giả tạo?"
"Lẽ nào không phải?"
"Tự nhiên không phải." Tôn gia gia chủ vuốt râu cười nói: "Khế ước này không phải người này giả tạo, mà là Tôn gia ta định ra, dùng tiền mua đến, khiến đối phương kí tên. Chỉ là bây giờ đối phương thề thốt phủ nhận, nói là Tôn gia ta làm bộ, cần có người phân biệt thật giả, lúc này ta mới mặt dày mời Lương huynh tới, lấy danh tiếng của Lương huynh, chỉ cần nhận định khế ước này là thật, quan phủ sẽ không có dị nghị gì nữa, người này cũng không thể nói gì, như vậy là được."
"Gia hạn khế ước rồi lại không nhận?" Lương lão nghe vậy, đột ngột sinh ra lòng tức giận, hừ một tiếng, nói: "Cả đời ta ghét nhất chính là những kẻ không giữ lời hứa, chỉ biết giở trò chơi xấu."
Nói xong, lão giả này hơi vung tay áo, nói: "Nếu thật sự là như thế, ta tất nhiên sẽ phải ngươi, nhưng phải nói rõ là mất lòng trước được lòng sau, khế ước này là thật hay giả, ta sẽ thật lòng nhận định!"
Ánh mắt của ông nhìn lại, trầm giọng nói: "Tôn lão ca, nếu ngay cả ta mà ngươi cũng lừa, ta cũng sẽ không che giấu lương tâm mà thiên vị cho ngươi."
Tôn gia chủ thấy buồn cười, nói: "Ha ha ha, sao ta không biết tính tình của ngươi, ngươi cứ yên tâm, đời này Tôn mỗ làm việc, không thể nói là quang minh lỗi lạc, nhưng ít ra dám khẳng đinh với Lương huynh tuyệt đối không phải việc ác ."
Lương lão gật đầu nói: "Như vậy là tốt."
. ..
Hai người vừa đi vừa nói, đã tới chòi nghỉ mát.
Chỉ lát sau, dạ minh châu đã đưa tới, ánh sáng nhu hòa, ấm như ánh trăng.
Hai bên lại thắp thêm đèn đuốc, càng sáng sủa hơn.
Cuối cùng đại quản sự mới vội vã đến, nhìn ông ta quần áo xốc xếch, giống như sau khi nhận được tin tức đã vội vàng đuổi tới.
"Đồ khốn này, làm sao thất lễ như vậy?"
Tôn gia chủ hừ một tiếng, chỉ là trước mắt lại có một tia tán thưởng.
Đại quản sự làm việc bên cạnh ông ta đã nhiều năm, nghe hiểu thâm ý trong lời này, trong lòng mừng rỡ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: "Tiểu nhân sợ làm lỡ đại sự của gia chủ cùng Lương lão tiên sinh, lúc này mới vội vã đến, chấp nhận lĩnh phạt vì thất lễ."
Tôn gia chủ giả vờ tức giận, đang muốn mở miệng.
Lương lão phất phất tay, nói: "Có thể thông cảm được, không cần phạt. Ngươi nhanh lấy ra khế ước kia, để lão phu cẩn thận nhìn một cái."
Trong lòng đại quản sự có một hộp gỗ, được đóng chặt lại, bên ngoài còn có một chút bụi bậm, có lẽ là vì an toàn nên đã bao bọc mấy ngày.
Lương lão thấy thế thì biết Tôn gia đúng cực kỳ coi trọng chuyện này, bằng không chỉ là một tờ giấy mỏng, làm sao có thể bao bọc đến mức như vậy?
Tôn gia chủ lấy hộp gỗ ra, rồi lấy trong lồng ngực ra một vật, giống như chìa khoá, cầm hộp gỗ lên quay một vòng.
Một tiếng vang nhỏ, hộp gỗ được mở ra.
"Khế ước này không nặng, nhưng liên quan đến đồ vật đối với Tôn gia ta quả nhiên là vô cùng trọng yếu."
Tôn gia chủ nhìn về phía Lương lão, cười nói: "Ta để quản sự bao bọc, chôn ở nơi kín đáo, sai người ngày đêm bảo vệ, một tấc cũng không rời, đến nay chưa dám có sai lầm."
Lương lão cau mày nói: "Quan trọng như vậy?"
Tôn gia chủ mặc dù là người cẩn thận, nhưng xưa nay cũng biết xem xét thời thế, chắc chắn sẽ không chuyện bé xé ra to.
Khi nãy Tôn gia chủ nói nên ông mơ hồ biết đối phương chỉ là một cô nhi, thiếu niên ốm yếu, ếch ngồi đáy giếng, dựa vào một cái cửa hàng, dựa vào còn trẻ vô tri, lơ là luật pháp, liều chết không nhận.
Nhưng một thiếu niên làm người cảm thấy vô lại như vậy, có thể khiến Tôn gia cẩn thận như vậy?
Có lẽ không phải thiếu niên này, mà là cơ duyên bên trong cửa hàng kia.
Tôn gia chủ rất coi trọng cơ duyên này.
Rốt cuộc là cơ duyên gì?
Trong lòng Lương lão tràn đầy hiếu kỳ, nhưng ông ta cũng biết lúc trước Tôn gia chủ đã chuyển đề tài, không có nói rõ, cũng chính là không muốn giải thích, đã như vậy thì dù ông có hỏi cũng không hỏi ra chuyện gì.
"Lấy ra thôi."
Hộp gỗ được mở ra, bên trong đặt tơ lụa, phía trên là một tờ khế ước bình thường không có gì lạ .
Lương lão dùng hai tay tiếp nhận, lấy đó là coi trọng, ánh mắt từ từ đảo qua, thấy rõ nội dung khế ước.
Không có nọi dung khác, chỉ là quyền sở hữu một cái cửa hàng, giá trị chỉ hai mươi lượng.
Xem tới đây, trong lòng Lương lão mơ hồ có chút không dễ chịu, ông cũng biết một cửa hàng không nên chỉ được hai mươi lượng.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng chính là thiếu niên kia có phải cam tâm tình nguyện kí họ tên không?
Lương lão liếc mắt nhìn xuống nơi viết chữ ký rồi chợt ngẩn ra.
"Làm sao thế?"
Tôn gia gia chủ thấy thế, không khỏi hỏi.
Lương lão trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn qua nhìn lại tờ khế ước này, giống như đang so bì lẫn nhau.
"Chỗ ký tên này so với chữ viết nội dung phía trên của khế ước giống như đã phai nhạt đi rất nhiều."
Lương lão nói với vẻ do dự không chắc, dường như cảm thấy hơi lạ.
Nhưng Tôn gia chủ cùng với quản sự Tôn gia kia lại đều kinh hãi đến biến sắc.
Tôn gia chủ lập tức tới gần, nhìn về phía chữ viết trên khế ước.
Dựa vào ánh trăng, dựa vào ánh sáng từ minh chau, dựa vào ánh đèn, có thể mơ hồ thấy hai chữ "Tô Đình".
Nhưng mà hai chữ này nét mực nhạt nhòa, so với ngày hôm trước thì rõ ràng đã nhạt hơn rất nhiều, so với chữ viết nội dung phía trên khế ước thì hầu như đã nhạt gần như không còn dấu vết.
"Đây. . . Đây. . ."
"Tại sao lại như vậy?"
Đại quản sự run rẩy, giọng nói đều đang phát run.
Tôn gia chủ quay đầu sang, ánh mắt không khác gì hàn băng, điềm nhiên hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Đại quản sự lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Tiểu nhân. . . Tiểu nhân không biết, những ngày qua, tiểu nhân để trong chỗ kín, không có người nào tiếp xúc với nó, chắc chắn sẽ không bị người khác đổi."
Tôn gia chủ không ngờ bố trí chu toàn như vậy, nhìn thận trọng như thế, thậm chí không tiếc chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn xảy ra biến cố, ông ta giơ tay lên đến, sát cơ lạnh lẽo bắn ra.
Lần này, ông ta đã động sát cơ với vị quản sự đã đi theo bên cạnh ông ta mấy chục năm.
"Chậm đã. . ."
Lương lão tiên sinh đột nhiên mở miệng nói: "Không phải là lỗi của hắn."
Tôn gia chủ thả tay xuống, nhìn về phía Lương lão.
Đại quản sự có thể sống sót sau tai nạn, trong ánh mắt nhìn về phía Lương lão tràn ngập cảm kích.
"Lương huynh biết nguyên nhân?"
"Cũng đoán được một, hai."
"Vì sao lại như vậy? Không dối gạt Lương huynh, chính ta tự mình xem khế ước này, thật sự không có sai sót."
"Trước đó đúng là không có sai sót, bây giờ đã một thời gian trôi qua thì khác rồi."
"Vì sao?"
"Ta nghiên cứu đạo này nhiều năm, biết được có một số loại mực nước, không giống như bình thường, sau khi viết xong để một thời gian khá lâu, có thể làm mờ đi không dấu tích, thường bị người dùng đến để làm giả khế ước."
Dừng lại một chút, Lương lão trầm giọng nói rằng: "Tôn lão ca, ngươi dùng mưu nửa đời, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật, lần này chỉ sợ là phải thua thiếu niên này!"
Tôn gia chủ im lặng suy nghĩ.
Đại quản sự cúi đầu càng thấp, cả người run rẩy, không dám nói nửa chữ.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com