Biên: Hắc Dược
---
Viên Minh chăm chú quan sát thì thấy bướu thịt màu đen kia đột nhiên nhúc nhích kịch liệt, những sợi tơ màu đen tách ra từ mặt ngoài không ngừng kéo dài, vươn tới dò xét ngực Viên Minh.
Hai mắt Viên Minh lập tức trợn tròn, hắn thà chọn chết cũng không nguyện ý để thứ quỷ này ký sinh, rồi sống không bằng chết.
Trong lúc giãy dụa, hắn phát hiện cánh tay của mình tuy còn đang bị trói, nhưng vẫn có thể cử động cổ tay, lập tức vặn cổ tay vung một phát.
Mũi thương xương thú vẫn luôn bị hắn cầm trong tay theo đà vung cổ tay bay lơ lửng ngang tầm mắt hắn.
Viên Minh không chút do dự, hắn dùng hết sức lực toàn thân húc đầu vào mũi thương.
Mũi thương xương thú bị hắn húc thì như kim trong ống phóng, ngay trong giây phút hai hàng xương sườn của con gấu đen vừa khép lại mà chui thẳng vào.
"Rống..."
Con gấu đen gầm lên giận dữ, hai hàng xương sườn đang khép lại bỗng cứng đờ, những sợi tơ màu đen mọc dài ra để mò đến chỗ Viên Minh cũng bị kéo trở về.
Ngay sau đó, lồng ngực con gấu đen lại dần mở ra, mũi thương xương thú được Viên Minh gửi tia hy vọng cuối cùng kia đã đâm trúng trái tim con gấu đen, nhưng lại cách cục bướu màu đen kia chỉ trong gang tấc, cuối cũng cũng không đâm trúng đích.
Trái tim con gấu đen đang đập những nhịp cuối cùng, đám sợi tơ màu đen như nổi cơn điên mà phóng thẳng đến lồng ngực Viên Minh.
Việt Nam trừng mắt nhìn chằm chằm, khuôn mặt hoảng loạn tột độ.
Ngay khoảnh khắc sợi sợi tơ đen kia kịp chạm đến làn da hắn, trái tim con gấu đen ngừng hẳn, cục bướu như gặp phải quỷ mà ngọ nguậy điên cuồng, muốn rút khỏi trái tim con gấu đen.
Đám sợi tơ màu đen đang vươn đến ngực Viên Minh cũng theo nháy mắt đó mà mất sức sống, tất cả đồng loạt buông rũ xuống.
"Quá tốt rồi, vừa kịp lúc." Viên Minh kích động đến mức xém chảy cả nước mắt.
Những trái cây có độc hôm qua đã cứu hắn một mạng ngay trong phút giây sinh tử này.
Trước khi bố trí bẫy tập, Viên Minh đã dằm nát những trái cây hôm qua, bôi nước cốt lên mọi cây gai xương và mũi thương hắn có.
Trước đó hẳn là vì chỉ mới đâm vào da thịt con gấu đen, độc tính không thể ảnh hưởng gián tiếp đến vật ký sinh, nhưng lần này độc lại trúng ngay vào trái tim, nên bướu thịt màu đen kia cũng bị dính độc theo cách trực tiếp, rồi bị mất sức.
Đám dây leo quấn quanh người Viên Minh lậo tức kéo nhau tróc ra, đến cả những bông hoa nở rộ trên người con gấu đen cũng khô héo theo, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy mà biến thành bột mịn, thân thể của con gấu cũng theo sợi dây leo quấn trên cành cây buông lỏng ra mà rơi xuống đất.
Cuối cùng, cục bướu thịt màu đen ký sinh trên trái con gấu đen cũng đã tróc khỏi lồng ngực nó, rơi ở kế bên nó, màu sắc trên cục bướu nhanh chóng nhạt đi, chỉ chốc lát nó đã hóa thành một cục thịt màu xám trắng, trông không khác gì một cục đá bình thường.
Viên Minh thấy thế thì không dám trì hoãn thêm, vội vàng bò đến bên cạnh thi thể con gấu đen.
Thừa dịp xác chết con gấu đen còn chưa bị co cứng lại, hắn nhanh chóng đưa tay gỡ túi da thú trên thân xuống, dùng mũi thương xương thú cắt ngang cổ con gấu đen, muốn rút toàn bộ máu huyết còn sót lại của nó.
Mãi một lúc lâu sau mới rút khô máu con gấu đen xong, nhưng cũng chỉ vừa đủ phân nửa túi da.
"Động vật có kích thước lớn nhỏ khác nhau, lượng máu cũng khác nhau, những tên dã nhân khác cũng không chắc gì gom đầy túi được, mình hẳn là đủ rồi." Việt Nam đậy chặt miệng túi, giơ túi lên lắc lắc mà tự nhủ.
Dứt lời, hắn lại treo cái túi da lên người, nhìn thoáng qua xác chết con gấu, bụng hắn kêu réo.
Một tảng thịt lớn như vậy bảo Viên Minh ném đi thì không nỡ, nhưng hắn cũng quan ngại chuyện con gấu này từng bị ký sinh.
Ngại thì ngại, cuối cùng vẫn đâu thể chối bỏ cơn đói khát bẩm sinh.
Vì đề phòng vạn nhất, lần này Viên Minh không ăn trực tiếp thịt sống của con gấu đen, mà hắn đi tìm một đống nhánh cây khô, bắt chước cách đánh lửa của người nguyên thủy, sau một hồi vất vả mới thổi được lửa, rồi lại nướng thịt gấu.
Trong khi chờ thịt chín, Viên Minh đi lại gần chỗ cục bướu thịt ký sinh kia, tuy bề ngoài của nó trông như cục đá to bằng nắm tay màu nâu xám, không có chút sinh cơ nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà dùng mũi thương chọt nó.
Kết quả, hắn phát hiện cục đá này cứng một cách khác thường, hoàn toàn khác với trạng thái khi còn là cục bướu màu đen.
Viên Minh lập tức hứng thú.
Hắn phất tay về phía hòn đá này, thấy nó không có phản ứng, lại đưa tay đến gần hơn, kết quả vẫn không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào.
"Xem ra đã triệt để chết hẳn."
Ngay tại thời điểm Viên Minh dự định buông tha cho nó, túi da bên hông hắn bỗng rỉ một giọt máu, rơi ngay vào cục đá màu nâu xám.
Vốn đang là một cục đá không có tí sự sống nào, nó lại đột nhiên bành trướng, lớp vỏ ngoài như sống lại mà hóa thành cục bướu thịt màu đen.
Nhưng rất nhanh, chất dinh dưỡng từ giọt máu kia bị dùng hết, cục bướu thịt màu đen lại lần nữa trở thành cục đá màu xám.
"Thứ này có vẻ thú vị nha." Viên Minh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn đi tìm vài cái lá to, gói hòn đá kia lại rồi đặt gọn ở một bên.
Đợi đến khi thịt gấu bị nướng cháy đen, tỏa ra mùi thịt cháy nồng nặc, Viên Minh mới xé một miếng để ăn.
Lần này là bữa ăn thỏa mãn nhất trong những ngày đã qua của Viên Minh, nhưng có thứ khiến hắn khó hiểu, thịt thú chín lần này tuy giúp hắn chắc bụng, nhưng không có cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể như lần gặm xương hôm qua.
"Không lẽ là do con gấu đen đã bị rút khô máu, dẫn đến khí huyết bị tổn hao nghiêm trọng? Hay là chỉ khi ăn đồ ăn sống mới có tác dụng như lúc đó?" Viên Minh cảm thấy nghi hoặc.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện mặt trời đã ngã về tây, không tiếp tục trì hoãn nữa, hắn gói thịt nướng chưa ăn hết và cục đá ký sinh kia lại rồi mang về cất trong hố đất trước đó dùng để ẩn thân.
Sau đó hắn mới dựa theo con đường trong ký ức của mình để lần ngược về cột đá khổng lồ đánh dấu biên giới kia.
...
Đợi đến lúc chạng vạng tối, Viên Minh rốt cuộc trở về được cột mốc khổng lồ, nhưng hắn lại không nhìn thấy bóng dáng Hô Hỏa trưởng lão đâu, chỉ có một con hổ lộng lẫy đang đưa lưng về phía hắn, con hổ nằm ngay bên cạnh tảng đá.
Nghe thấy tiếng động Viên Minh phát ra, con hổ kia bỗng nhiên quay người, dùng động tác ngồi dậy của con người mà nhìn sang phía hắn.
Viên Minh cũng nhìn về phía hắn, hai người không ai mở miệng trước, càng không làm ra động tác dư thừa, chỉ là đôi bên tự giác giữ một khoảng cách đủ lớn, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Đúng lúc này, một trận "ù ù" vang lên lao nhanh về phía cột đá.
Giữa núi rừng rậm rạp bỗng có một con heo rừng lông màu đen sẫm xông ra, chạy như điên về phía này.
Viên Minh lập tức nắm chặt mũi thương xương thú trong tay để đề phòng, con hổ kia cũng cùng lúc quay đầu qua nhìn với hắn, trợn to cặp mắt hổ.
Chỉ thấy trên thân con heo rừng này chi chít vết thương, cặp răng nanh dính đầy vết máu, túi da thú treo trên thân thì lại căng phồng.
Con heo lao đến bên này, khi nó nhìn thấy Viên Minh và con hổ, con heo nhanh chóng giảm tốc độ, cuối cùng thì dừng lại cách hai người một quãng không xa.
Ba con quái vật nửa người nửa thú giữ tư thái cảnh giác đứng cách nhau quanh cột mốc biên giới, phòng bị lẫn nhau, quan sát lẫn nhau.
Đợi một hồi lâu, không còn thấy bóng dáng khác xuất hiện.
Thẳng đến khi mặt trời gần như lặn hẳn, con chim ưng to lớn kia mới vỗ cánh bay tới, thân ảnh Hô Hỏa trưởng lão đứng ở phía trên.
Sau khi rơi xuống đất, Hô Hỏa trưởng lão vỗ cái túi da bên hông, lập tức có một chùm sáng xanh bay ra, bao phủ lấy con chim ưng uy vũ bá khí kia, rồi chui ngược về lại túi, biến mất không thấy gì nữa.
Cho dù đây là lần thứ hai chứng kiến, Viên Minh vẫn cảm thấy cảnh trước mắt hắn hết sức thần kỳ.
"Đưa túi trữ máu cho ta." Ánh mắt Hô Hỏa trưởng lão đả qua ba người Viên Minh, nói.
Ba người hiểu ý, nhao nhao cởi túi da thú trên người xuống, đưa qua cho Hô Hỏa trưởng lão.
Hô Hỏa trưởng lão mở từng cái ra rồi đưa lên gần mũi, cánh mũi phập phồng, cẩn thận kiểm tra thật giả.
Khi thấy túi của Viên Minh chỉ đầy phân nửa, hắn cũng không nói gì, chỉ là lúc ngửi túi Viên Minh, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
"Ngươi giết con gấu đen bị Huyết Hồn đằng ký sinh?" Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía Viên Minh, mở miệng hỏi.
"Huyết Hồn đằng là gì?" Viên Minh nghe vậy, mặt lộ vẻ mờ mịt.
Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày, không nói gì nữa, phất tay thu hết ba cái túi da trữ máu lại.
"Coi như không tệ, có ba người thông qua khảo nghiệm." Hô Hỏa trưởng lão gật đầu, sau đó kết ấn duỗi ngón tay ra.
Ba tia sáng màu trắng như ba sợi tơ mỏng bắn ra từ đầu ngón tay hắn, rơi lên ngực từng người, lóe lên một lần rồi biến mất vào trong cơ thể ba người.
Viên Minh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực ấm lên, tiếp đó, da vượn trắng trên người hắn bỗng nhiên xốp mềm ra, những đường vân màu máu dưới lớp lông thú bao phủ người hắn mạnh mẽ chui khỏi cơ thể hắn, tạo những tác động nhẹ vào cơ bắp, nội tạng của Viên Minh.
Mặt mũi Viên Minh bắt đầu vặn vẹo, cả người đau nhức kịch liệt, giống như bị lột da sống, so với lúc khoác tấm da vượn này lên thì còn thống khổ hơn nhiều.
Cản người hắn run rẩy không ngừng, nhịn không được phải gập hai đầu gối lại, té quỵ ra đất, hai tay chống trên mặt đất, hắn chặt răng, quyếy dùng hết sức không phát ra âm thanh gì.
Tình huống bên phía hai người khác cũng không khác hắn là mấy, chỉ là bọn họ không có quyết tâm như Viên Minh, cả hai đều đã ngã lăn ra mặt đất mà co giật kêu la không thôi.
Cũng may quá trình này không kéo dài quá lâu, sau mấy nhịp hô hấp, lớp da thú bao phủ ba người được cởi xuống triệt để, rơi trên mặt đất.
Nhưng ba người Viên Minh cảm giác như đã chống chịu qua mấy canh giờ, vô lực mà ngồi trên đất, da thịt quanh thân thịt đỏ bừng một mảnh, quần áo trên người đã thủng trăm ngàn lỗ.
Ba người xụi lơ trên mặt đất, há miệng thở dốc, một hồi lâu mới miễn cưỡng khôi phục lại, ánh mắt dùng để nhìn tấm da thú rất chi là phức tạp.
Phủ da thú lên người, thực lực của bọn họ được tăng cường rất nhiều, nhưng quá trình thực hiện lại quá mức thống khổ.
"Do người khác thi triển Phi Mao thuật (thuật khoác lông) nên phải chịu đau đớn, chờ đến khi các ngươi tu thành pháp lực, lúc tự mình thi triển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Tiếng của Hô Hỏa trưởng lão truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của ba người.
"Thật chứ?" Ba người nghe vậy đồng loạt vui mừng.
"Là thật là giả, các ngươi thử qua chẳng phải sẽ biết! Tiếp theo ta sẽ truyền thụ cho các ngươi Huyết Khí pháp, chuyên tâm nghe kỹ!" Hô Hỏa trưởng lão rất là không kiên nhẫn nói ra.
Ba người vội vàng ngồi xuống, tập trung lắng nghe.
"Cái gọi là ‘Huyết Khí pháp’ chính là một môn thông qua minh tưởng để luyện khí, dùng để tăng cường công pháp huyết khí, sau khi nhập môn coi như chân chính bước vào con đường tu tiên người người hâm mộ, trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, đến lúc góp nhặt đủ pháp lực thì có thể tự thi triển Phi Mao thuật. Khẩu quyết như sau, lửa trong lòng đất, theo u tuyền vào, trào dâng lên bụng, huy hoàng như đuốc..." Hô Hỏa trưởng lão chậm rãi nói ra.
Cả bản khẩu quyết của Huyết Khí pháp chừng hai ba trăm chữ, nội dung có hơi líu lưỡi tối nghĩa, thế nhưng Viên Minh phát hiện, hắn chỉ mới nghe một lần mà đã nhớ rõ từng chữ một cách nhẹ nhàng.
"Trí nhớ của ta lại tốt như vậy sao." Trong lòng của hắn có một phần nhỏ là vô cùng kinh ngạc, nhưng phần nhiều là cảm thấy mừng rỡ.
Hai người khác lại vò đầu bứt tai, mặt mũi tràn đầy lo lắng, hiển nhiên là không nhớ kỹ.
"Hô Hỏa trưởng lão, có thể lặp lại lần nữa hay không?" Tên Phi Mao thú nô heo rừng kia sau một hồi chần chờ thì cầu khẩn.
"Ta chỉ lại nói một lần cuối cùng." Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nhìn người kia một chút, một lần nữa tụng niệm khẩu quyết Huyết Khí pháp.
Hai người vội vàng chú tâm ghi nhớ, lần này cuối cùng miễn cưỡng cũng nhớ được.