"Thật dài dòng!"
Viên Minh lắc đầu và mở một bản tấu chương khác, bên trong là một gã thị lang ở Công bộ trình tấu về việc tu sửa Thiên Tôn điện ở Trường Xuân quan, đều là thao thao bất tuyệt như nhau, Viên Minh hứng thú xem qua lại thấy tẻ nhạt.
Còn chưa xem xong, hắn đã khép tấu chương lại rồi ném sang một bên.
"Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ dàng, nếu là ta, nhất định sẽ lôi ra mấy tên quan viên nói nhảm này ra đánh cho một trận." Viên Minh lẩm bẩm nói.
Hắn xoa mi tâm, tinh thần phấn chấn một chút rồi lại mở bản tấu chương thứ ba ra.
Nhưng bản tấu chương này không giống mấy bản tấu chương trước, thoạt nhìn ngôn ngữ vô cùng ngắn gọn, lão luyện, vừa mở đầu đã dùng mấy câu ngắn gọn để bẩm báo với hoàng đế chuyện sứ đoàn được phái đi Nam Cương gặp phải tập kích.
"Hóa ra là một võ tướng, quả nhiên rất khác với mấy tên quan văn thích khoe chữ." Viên Minh nhìn chữ ký cuối cùng, Trấn Nam tướng quân, Viên Tộ Hướng.
"Viên Tộ Hướng? Cái tên này nghe quen quen, mình nghe ở đâu nhỉ?" Hắn lẩm bẩm một mình, đang định đọc kỹ lại tấu chương xem có thể tìm thêm manh mối hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của nam tử âm nhu kia:
"Bệ hạ, quốc sư Ngọc Hồ tiên trưởng cầu kiến."
"Ngọc Hồ tiên trưởng, nghe tên giống như người tu tiên!" Viên Minh nheo mắt, theo bản năng muốn từ chối gặp.
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn không hiểu quan hệ giữa vị hoàng đế thiếu niên này và Ngọc Hồ tiên trưởng, nếu hắn tùy tiện cự tuyệt hình như không ổn.
Huống hồ thần hồn hắn nhập vào vị hoàng đế thiếu niên này là chuyện quá sức tưởng tượng, hẳn là vị tiên trưởng kia không phát hiện ra được.
"Mời vào." Cân nhắc một lát, Viên Minh bỏ tấu chương trong tay xuống, nói.
Nam tử âm nhu kia dạ một tiếng, sau đó cửa điện bị đẩy ra.
Một lão giả khoảng tám chín mươi tuổi mặc đạo bào tử kim sắc bước vào, cúi đầu với hắn theo cách đạo môn, miệng tụng một câu:
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn."
Viên Minh nhìn lướt qua, chỉ thấy tướng mạo lão đạo trưởng gầy gò, tuy gương mặt khô gầy nhưng da dẻ trên mặt lại có vẻ rạng rỡ, ba chòm râu rũ xuống trước ngực rất có dáng tiên phong đạo cốt.
Cộng thêm lão đang mặc một đạo bào tử kim sắc thêu hoa văn đám mây bát quái, trên đầu đội bảo quan hình hoa sen được kết bằng tơ vàng, cả người thoạt nhìn càng có thêm khí chất cao quý của hoàng gia khiến người khác nhìn vào không khỏi sinh ra kính sợ trong lòng.
"Quốc sư không cần đa lễ, lần này tới đây là có chuyện gì?" Viên Minh nâng bàn tay trống không, cân nhắc tìm từ rồi mới nói.
"Vừa nghe Lý công công nói bệ hạ long thể bất an, cho nên bần đạo đặc biệt tới thăm." Ngọc Hồ đạo trưởng vung phất trần, hồi đáp.
"Trẫm không quá đáng ngại, Quốc sư có lòng rồi." Viên Minh giọng điệu chần chừ nói.
"Long thể bệ hạ liên quan đến hưng suy của thiên hạ, không nên khinh thường, để bần đạo bắt mạch cho người." Ngọc Hồ đạo trưởng không nghe lời phân trần, đi tới.
Viên Minh hơi nheo mắt lại, người này thật là ngang ngược, nhưng hiện tại hắn không hiểu rõ quan hệ giữa hai người, mạnh mẽ cự tuyệt cũng không phải việc tốt, nên hắn đưa cổ tay ra.
Ngọc Hồ đạo trưởng nhìn lướt qua hộp đựng thức ăn bằng sứ trống không trên bàn nhưng rất nhanh thu hồi lại ánh mắt, lão dùng ngón tay đặt lên cổ tay Viên Minh.
Một luồng khí lạnh len lỏi vào cổ tay, rất nhanh đã chảy khắp thân hắn.
"Lão đạo sĩ này quả nhiên là tu tiên!" Con ngươi Viên Minh hơi co rụt lại, không dám thở mạnh, trong lòng hắn có chút hối hận khi để người này bắt mạch cho mình, chỉ hy vọng lão không tra ra manh mối gì.
Lão đạo sĩ nhắm mắt lại ngưng thần, một lúc sau sắc mặt lão thay đổi.
"Quốc sư, thế nào?" Viên Minh kiên trì hỏi.
"Gần đây bệ hạ nghỉ ngơi không tốt sao? Mạch tượng cho thấy khí huyết vẫn tốt, nhưng hình như thần hồn có chút bất an." Ngọc Hồ đạo trưởng mở mắt nói.
"Đúng là gần đây trẫm ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại có ác mộng, không có gì đáng ngại chứ?" Viên Minh hàm hồ nói.
"Bệ hạ không cần quá lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nếu bệ hạ chịu nghe lời bần đạo, sớm ngày tu luyện "Cửu Nguyên quyết", khi có pháp lực trong người, sẽ không có mấy vấn đề này." Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt râu nói.
"Quốc sư, ngươi vừa mới nói cái gì?" Viên Minh chớp chớp mắt hỏi lại.
"Cửu Nguyên quyết là công pháp bí truyền của Trường Xuân quan ta, không phải đệ tử tinh anh thì không truyền, tu luyện không có bất cứ nguy hiểm gì, còn có công hiệu cường thân kiện thể, bệ hạ vì sao lại từ chối." Ngọc Hồ đạo trưởng than nhẹ.
"Cửu Nguyên quyết? Công pháp này thật sự thần kỳ như ngươi nói sao?" Con ngươi Viên Minh chuyển động, thăm dò hỏi.
"Đương nhiên, Cửu Nguyên quyết là bí truyền Đạo môn, các đời tổ sư Trường Xuân quan hao tổn vô số tâm lực cải tiến và hoàn thiện. Không phải bần đạo nói ngoa, nếu bàn về củng cố kinh mạch, các loại công hiệu điều trị khí huyết, bất cứ công pháp nào trong thiên hạ cũng không thể so với Cửu Nguyên quyết." Ngọc hồ đạo trưởng ngạo nghễ nói.
"Tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp này như thế nào?" Hô hấp của Viên Minh hơi dồn dập tiếp tục hỏi.
"Công pháp Đạo môn chú trọng đi theo tuần tự, xác thực Cửu Nguyên quyết không lấy tốc độ tu luyện làm sở trường, chỉ có chưởng môn đời thứ chín của Trường Xuân quan, Vô Phương Tử, bỏ ra tất cả tâm lực lấy một môn tụ linh thuật dung nhập vào Cửu Nguyên quyết, khiến tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp này đề cao rất nhiều, cũng không kém công pháp Ma đạo, quan trọng là không có tai họa ngầm." Ngọc Hồ đạo trưởng cười, nói đến đây có chút tự đắc.
"Nếu quốc sư đã hết lòng như vậy, ta tu luyện Cửu Nguyên quyết này là được, còn thỉnh quốc sư chỉ giáo thêm." Viên Minh đứng dậy hành lễ với lão đạo sĩ.
Ngọc Hồ đạo trưởng nghe vậy khựng lại một chút, nhìn chằm chằm hoàng đế thiếu niên, đánh giá từ trên xuống dưới hai lần, trong mắt ông ta loé lên vẻ kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lông mày đang nhíu chặt bỗng thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ tuổi già được an ủi.
"Được, được, được, rốt cục hôm nay bệ hạ cũng thông suốt, thật đúng là thuận theo thiên đạo, đương nhiên bần đạo sẽ cố hết sức chỉ dạy." Ngọc Hồ đạo trưởng nói liền ba chữ “được”, khó nén nổi vui sướng trong lòng.
Vừa nói, lão lấy một quyển sách màu tím có vẽ hình đám mây như lá bùa từ trong tay áo ra, trên đó ghi ‘Cửu Nguyên quyết – Quyển thượng’ đưa cho Viên Minh.
Viên Minh vội vàng đưa hai tay cầm lấy, không chờ đợi được mà mở ra đọc.
Khác biệt so với khẩu quyết Huyết Khí pháp, nội dung quyển thượng Cửu Nguyên quyết khá nhiều, từ ngữ phong phú, xấp xỉ hơn một ngàn chữ. Trong câu chữ có khí thế cổ xưa, vừa nhìn đã biết tinh diệu hơn Huyết Khí pháp rất nhiều.
Căn cứ vào sở thuật trong sách, quyển thượng của công pháp này tổng cộng có 13 tầng, pháp lực tương đương với tu vi kỳ Luyện Khí.
Viên Minh đọc rất nhanh, trong lòng hắn vui mừng không thôi.
"Bệ hạ, chuyện tu hành không khác gì việc đọc sách bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, chỉ cần chăm học khổ luyện. Cửu Nguyên quyết này chính là bảo điển tổ truyền của Trường Xuân quan, không phải đích truyền của tông môn và người kế thừa ngai vàng của Đại Tấn thì không thể tùy tiện truyền thụ. Hôm nay truyền quyển thượng cho bệ hạ, vẫn mong người tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của Đạo môn, không thể truyền ra bên ngoài." Ngọc Hồ đạo trưởng dặn dò.
Viên Minh chuyên tâm đắm chìm vào “Cửu Nguyên quyết”, không trả lời.
"Bệ hạ, tu hành đạo pháp cấm kiêu ngạo cấm nóng nảy, cũng không nên quá nóng vội. Hôm nay có được pháp quyết, trước tiên người nên học thuộc lòng, đợi sau khi người đã nhớ kỹ tất cả khẩu quyết trong lòng, bần đạo lại đến giải thích nghi hoặc cho bệ hạ." Thấy hoàng đế chuyên tân như thế, Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt bộ râu dài, trong lòng cảm thấy được an ủi, sau khi lão dặn dò hắn vài câu thì đứng dậy muốn rời đi.
Đúng lúc này, lão chợt nghe “bộp” một tiếng, Viên Minh đã đóng quyển sách tím đó lại.
"Quốc sư, nội dung của Cửu Nguyên quyết ta đã nhớ kỹ rồi, chỉ là có vài chỗ vẫn không hiểu, mong quốc sư giải thích." Vẻ mặt Viên Minh nghiêm túc nói.
Động tác vuốt râu của lão đạo trưởng lập tức cứng đờ, có chút khó tin nhìn về phía hoàng đế.
"Bệ hạ... nhớ hết rồi?"
"Nhớ hết rồi." Viên Minh nghiêm túc gật đầu.
Nói xong hắn mới phát hiện khả năng ghi nhớ của hắn có chút khác thường.
Khi mới học Huyết Khí pháp hắn cũng chỉ nghe một lần là có thể ghi nhớ ngay, chỉ là khi đó chỉ có một hai trăm chữ, bản thân Viên Minh cũng không coi đó là chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là hắn có thể chỉ cần gặp qua là không quên.
"Bệ hạ, Thiên Phủ giấu Vân Môn, Liệt Khuyết nhập Thái Uyên, tiếp theo là cái gì?" Dừng một chút, Ngọc Hồ đạo trưởng hỏi.
"Ngư tế hành Kinh Cừ, bất phản dược Long Môn." Viên Minh lập tức đáp.
"Thần xung thái hư uyển?" Vu Hổ đạo sĩ tiếp tục hỏi.
"Ý thủ đan điền cung." Viên Minh dễ dàng đáp.
"Bá dương bất chuyển hành dư âm?"
"Thiên càn hữu dư thông Địa càn."
...
Sau vài câu hỏi đáp, sắc mặt Ngọc Hồ càng lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi tấm tắc tán dương: "Trước đây bần đạo chỉ biết bệ hạ còn trẻ tuổi ham chơi, nhưng hôm nay mới biết là vụng về giấu diếm, bệ hạ có khả năng xem qua là nhớ, nhất định tu hành cũng thuận nước đẩy thuyền, một ngày đi ngàn dặm."
Viên Minh nghe vậy, thầm nghĩ: "Cũng không hẳn."
"Đạo trưởng, phần đầu quyển sách này nói về Thiên Phủ, Vân Môn, Liệt Khuyết, Thái Uyên chính là các khiếu huyệt của con người, nhưng thái hư uyển và đan điền cung là cái gì?" Viên Minh nắm chắc thời cơ hỏi.
Hiếm thấy Hoàng đế bệ hạ ham học như vậy, lão đạo sĩ không nghi ngờ, lập tức giải đáp:
"Các khiếu huyệt mà Bệ hạ biết vốn là các khiếu huyệt liên quan đến tu luyện, nhưng vị trí của các khiếu huyệt để tu luyện sâu hơn, đợi lúc người tu luyện ra pháp lực rồi thì tự nhiên sẽ nhận ra chỗ này. Còn về thái hư uyển, đó là thức hải của con người, là nơi ẩn giấu thần hồn, cũng là nơi chứa ý nghĩ. Đan điền cũng là ổ bụng, sau này là nơi cất giữ pháp lực, nằm ở bụng dưới của con người."
"Thì ra là vậy…" Viên Minh vẽ một vòng trên bụng, phát hiện nó chính là nơi dòng nhiệt lưu kia hội tụ khi hắn tu luyện Huyết Khí pháp.
Viên Minh nắm lấy cơ hội này, tranh thủ thời gian hỏi ra từng nghi vấn trong lòng.
Mặc dù Ngọc Hồ đạo trưởng cảm thấy vị bệ hạ trước mắt rất khác thường, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
Chẳng mấy chốc, tất cả những nghi vấn của Viên Minh đã được giải đáp, hắn không còn nghi vấn gì về Cửu Nguyên quyết, ngồi xếp bằng trên long ỷ muốn thử tu luyện.
Đúng lúc này, ấn ký trên cánh tay phải của hắn nhảy lên, nhiệt lưu bên trong nhanh chóng tiêu tán.
Viên Minh đang định kiểm tra, đột nhiên cảm giác một cơn mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời ập đến, mí mắt bỗng dưng nặng trĩu không có cách nào mở lên được, trước mắt hắn bỗng tối sầm, lại mất đi ý thức lần nữa.
Trong lúc mê man, Viên Minh chỉ cảm thấy hắn đã trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới từ từ tỉnh lại.
Hắn dụi dụi mắt, mới phát hiện hắn đã trở lại trong hang động tối tăm, thân thể đã trở thành của hắn.
"Đây là… ta trở về rồi!" Viên Minh thả lỏng tâm tình.
Lúc này cái lư hương bằng sứ xanh cổ xưa đang đặt trước mặt hắn, trong đó cắm hai nén nhang màu đen, nén nhang thứ ba đã cháy hết, chỉ còn lại tia lửa còn chưa tắt hẳn.
Mảnh vải trước đó hắn dùng để đốt nhang cũng đã cháy hết, chỉ còn lại một ít trên tay, hai ngón tay đang cầm mảnh vải đã bỏng rát thành màu đen, rõ ràng là bị lửa trên mảnh vải làm bỏng.
Viên Minh vẫy vẫy ngón tay, xem ra lúc ý thức của hắn nhập vào vị hoàng đế thiếu niên kia, cơ thể của hắn vẫn giữ nguyên trạng thái như thế này, vô tri vô giác bị lửa đốt, không hề có phản ứng.