Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 14 - Thắp Hương

Viên Minh thấy hai ngón tay không có gì đáng ngại, không để ý đến nữa, vươn tay cầm lấy lư hương.

Vào lúc này, rốt cuộc đốm lửa còn lại trên nén nhang màu đen kia cũng tắt, một tia sáng mông lung sáng lên, ngón tay hắn trực tiếp xuyên qua lư hương.

Trong nháy mắt, lư hương bằng sứ xanh hoàn toàn biến mất, hóa thành một luồng sáng bay vào trong ấn ký trên cánh tay hắn.

Đồng tử của Viên Minh co rút lại, ý thức có chút mê man lập tức thanh tỉnh.

Hắn giơ cánh tay phải lên, thấy ấn ký màu xanh lại xuất hiện ở đó, chỉ là nó không phát ra ánh sáng nữa.

Viên Minh dùng ngón tay xoa nhẹ lên cái ấn ký đó, ký ức trở thành hoàng đế thiếu niên cách đây không lâu bắt đầu hiện lên trong đầu hắn.

"Xem ra lư hương này vừa mới đưa ta nhập vào thân thể hoàng đế thiếu niên kia một đoạn thời gian, hết thời hạn sẽ lập tức trở về bản thể." Hắn suy nghĩ một chút, trong lòng dần tỉnh ngộ.

Loại trải nghiệm này rất mới lạ, Viên Minh tuổi còn trẻ khá nhiệt huyết, không nhịn được muốn trải nghiệm lần nữa.

Chỉ tiếc là trong cơ thể của hắn đã không còn một chút pháp lực nào, cũng không có cách nào triệu hoán lư hương kia.

"Trải nghiệm mà lư hương này mang đến tuy huyền diệu, nhưng trước mắt cần tu luyện đủ pháp lực để thi triển Phi Mao thuật!" Viên Minh định thần lại, bỏ qua tâm tư chơi đùa, ngồi xếp bằng muốn vận chuyển Huyết Khí pháp.

"Ta tu luyện tiến cảnh Huyết Khí pháp quá chậm, lão đạo sĩ Ngọc Hồ kia khoe khoang Cửu Nguyên quyết có tốc độ tích lũy pháp lực cực nhanh, hay là thử xem sao." Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Chỉ là Cửu Nguyên quyết và Huyết Khí pháp là hai môn công pháp hoàn toàn khác nhau, không biết pháp lực công pháp này tu luyện ra, có thể dùng để thi triển Phi Mao thuật hay không?

"Mặc kệ, cứ thử xem trước rồi nói sau."

Trong lòng Viên Minh đã quyết định, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại nội dung của Cửu Nguyên quyết, đồng thời im lặng ngâm tụng ở trong lòng.

Không lâu sau, hắn cảm thấy khiếu huyệt trên khắp toàn thân chậm rãi mở ra, linh khí bên ngoài chầm chậm thâm nhập vào các khiếu huyệt đã mở ra tạo thành từng tia nhiệt lưu chảy khắp kỳ kinh bát mạch.

"Vậy mà Cửu Nguyên quyết có thể khiến khiếu huyệt khắp nơi trên cơ thể đồng thời hấp thu linh khí thiên địa!" Viên Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Huyết Khí pháp chỉ có thể dùng huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân, Bách Hội trên đỉnh đầu và mấy khiếu huyệt dễ dàng nắm trong tay câu thông với ngoại giới. Chỉ riêng về số lượng khiếu huyệt, Cửu Nguyên quyết đã hơn Huyết Khí pháp không biết bao nhiêu lần.

Viên Minh tiếp tục tĩnh tọa vận công hấp thu linh khí thiên địa.

Lúc đầu linh khí này chỉ từ từ thẩm thấu, khi hắn không ngừng vận chuyển từng chu thiên, tốc độ linh khí nhập thể dần dần nhanh hơn, mà toàn bộ quá trình không có chút ngưng trệ nào, sảng khoái vô cùng.

Dần dần, linh khí trong kỳ kinh bát mạch càng tụ càng nhiều, từ từ làm cho kinh mạch căng đầy và có chút phồng lên.

Viên Minh không biết tình huống này có phải là bình thường hay không, chỉ có thể tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên quyết, thử điều hòa lại những linh khí này. Rất nhanh đã chúng đã hình thành một dòng linh khí tuôn trào một cách rõ rệt, hoàn toàn khác biệt với dòng nhiệt lưu như có như không của Huyết Khí pháp.

Hắn điều khiển dòng linh khí tuôn trào trong cơ thể vận chuyển một chu thiên, cuối cùng nén nó xuống đan điền.

Bất luận là Cửu Nguyên quyết hay là Huyết Khí pháp, nội dung cơ bản đều giống nhau, linh khí vận chuyển một chu thiên trong cơ thể sau đó nén xuống đan điền, chuyển hóa thành pháp lực.

Viên Minh chăm chú quan sát dòng linh khí đang chảy ào ạt, hắn rất sợ bị tràn ra lần nữa.

Tuy nhiên, lo lắng của hắn không xuất hiện, dòng linh lực cuồn cuộn thuận lợi đột phá bình cảnh ở đan điền và tiến vào trong đan điền.

"Đơn giản như vậy là thành rồi sao?" Viên Minh kinh hỉ.

Vấn đề khiến tu luyện Huyết Khí pháp nửa tháng trời vô vọng, giờ đã được hóa giải một cách nhẹ nhàng.

Tất cả đều nhờ công hiệu của Cửu Nguyên quyết, công pháp này là công pháp tu luyện chân chính, phẩm cấp của nó tuyệt đối cao hơn nhiều so với Huyết Khí pháp, thậm chí có thể nói hai cái hoàn toàn không cùng cấp bậc.

"Khó trách lão đạo sĩ Ngọc Hồ lại tôn sùng Cửu Nguyên quyết như vậy." Viên Minh thầm nghĩ.

Điều hắn không biết là, "Cửu Nguyên quyết" này là công pháp tu luyện nhập môn đỉnh cao của Trường Xuân quan của Đại Tấn ở Trung Nguyên, cho dù là đệ tử nội môn bình thường của Trường Xuân quan cũng chưa chắc có cơ hội tìm hiểu, trình độ của nó càng vượt xa loại công pháp tầm thường như "Huyết Khí pháp" ở Nam Cương.

Viên Minh hít sâu một hơi, tiếp tục vận chuyển công pháp, đột nhiên linh khí ngưng tụ ở đan điền có chút xao động giống như ngựa hoang mất cương, có dấu hiệu muốn va chạm lung tung.

Hắn lập tức nhớ tới câu "Thần nhập thái hư uyển, ý thủ đan điền cung", lập tức thu liễm toàn bộ tâm thần, tập trung lực chú ý vào đan điền.

Sau một khoảng thời gian, linh khí trong đan điền trở nên rất nóng, mơ hồ có cảm giác sắp bốc cháy.

Viên Minh cũng không hoang mang, lúc trước Ngọc Hồ đạo trưởng đã từng chỉ điểm qua, loại cảm giác này chính là dấu hiệu linh khí sắp hóa thành pháp lực.

Hắn lập tức nhanh chóng ngâm tụng Cửu Nguyên quyết trong lòng, trợ giúp cỗ linh khí nóng rực phá tan gông cùm xiềng xích, nhanh chóng hoàn thành những chuyển biến cuối cùng và hóa thành một tia pháp lực lạnh lẽo.

"Ở phương diện ngưng luyện pháp lực, Cửu Nguyên quyết cũng cao minh hơn Huyết Khí pháp rất nhiều nha." Viên Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hắn không tiếp tục tu luyện, mà là truyền pháp lực vừa mới ngưng tụ vận chuyển đến ngón tay, không chút do dự điểm vào ấn ký màu xanh trên cánh tay phải.

Hắn phát hiện tất cả những chuyện xảy ra trên người hắn ngày hôm này đều là do cái lư hương thần bí này làm ra, đặc biệt là không biết trời xui đất khiến sao mà hắn đạt được công pháp nghịch thiên như Cửu Nguyên quyết, làm hắn nhịn không được muốn triệu hoán cái lư hương này ra một lần nữa để xem còn có thể gặp được kỳ ngộ nào khác không.

Đúng như hắn dự đoán, một lần nữa ấn ký phát ra một lực hút nuốt lấy tia pháp lực kia, trên ấn ký hiện lên một tia sáng xanh, bỗng dưng lư hương thần bí hiện ra.

Nhìn thấy cảnh này, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại hắn có thể xác định lư hương sứ xanh không phải là vật chỉ dùng được một lần, sau khi lư hương này bám vào cơ thể hắn hình thành ra ấn ký màu xanh, hắn chỉ cần rót pháp lực vào là có thể gọi ra.

Hắn thích thú nhìn lư hương trong tay, đột nhiên khẽ ồ một tiếng.

Mấy chỗ khác của lư hương xanh đều giống như trước, chỉ có hoa văn thái cực ở mặt trước là ảm đạm, không còn rạng rỡ.

Viên Minh nhướng mày, sờ soạng hoa văn thái cực một phen, thậm chí hắn còn vận pháp lực rót vào trong đó, nhưng hoa văn thái cực không phát sinh ra dị thường gì.

"Xem ra thái cực đồ này có liên quan đến một cơ quan nào đó của lư hương." Hắn thầm nghĩ, sau đó dời mắt nhìn hai cây nhang đen trong lư hương, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Dựa theo tình huống lúc trước, thắp hai nén nhang đen này khiến hắn có thể xuyên qua không gian nhập vào thân thể người nào đó, chỉ còn lại hai nén nhang, nói cách khác, hắn còn có hai cơ hội xuyên không nhập vào thân thể người khác.

Chỉ là lư hương thần bí khó lường này lại bám trên người hắn, nếu như không thể nắm giữ toàn bộ tình hình, trong lòng hắn thật sự không yên tâm.

Cân nhắc hồi lâu, Viên Minh cắn răng đốt lửa, châm một mảnh vải, cầm nó đưa lại gần cây nhang đen của lư hương.

Lần này hắn thắp một trong hai cây nhang dài.

Mặc cho ngọn lửa bùng cháy, cây nhang đen dài không có dấu hiệu cháy lên tí nào.

"Tại sao lại như vậy, rõ ràng lần trước đốt rất dễ mà." Viên Minh cau mày, đưa miếng vải đang cháy đốt cây nhang khác nhưng vẫn như vậy không đốt được.

"Quái lạ, chẳng lẽ cái lư hương này cần phải thỏa mãn điều kiện nào đó mới có thể đốt hương xuyên không?" Hắn tự lẩm bẩm, đột nhiên ánh mắt hắn rơi vào hoa văn âm dương thái cực đang ảm đạm.

"Có lẽ cần đợi lúc hoa văn thái cực này sáng lên mới có thể đốt hương?" Viên Minh âm thầm tự suy đoán.

Ngoài nguyên nhân này ra, hắn không nghĩ ra khả năng nào khác, nhưng hắn không biết làm thế nào để hoa văn thái cực phát sáng.

"Ùng ục..."

Bụng hắn kêu lên như đánh trống, cảm giác đói bụng cồn cào dâng lên trong lòng cắt đứt suy nghĩ của hắn.

"Quên đi, lư hương này xác thực rất thần bí, nếu muốn tra cho rõ ràng ngay lập tức thì cũng không thực tế, để sau này rồi tính vậy." Viên Minh lắc đầu, không lãng phí tâm tư vô ích.

Hắn cầm lư hương lên, suy nghĩ xem làm sao để thu nó vào cơ thể.

Trước đó đều là lư hương này tự quay về trên tay phải, hắn còn chưa hiểu được phương pháp thu hồi lư hương này.

Hắn vừa mới có ý nghĩ này, đột nhiên lư hương màu xanh trở nên trong suốt, hóa thành một bóng sáng xanh, quay trở về cánh tay phải của hắn, tạo thành ấn ký kia.

"Quả nhiên là bảo vật." Trên mặt Viên Minh lộ ra vẻ vui mừng, càng ngày hắn càng tin rằng lư hương này là bảo vật hiếm có.

Chỉ là dù bảo vật có lợi hại đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề đói bụng.

Hắn đứng dậy đi vào hang động, lấy ra một tấm da thú, bên trong có gói năm sáu quả dại mà lúc trước hắn ăn còn dư.

Thịt để ăn trong hang động đã bị ăn sạch, hiện tại hắn không có cách nào thi triển Phi Mao thuật, rời hang kiếm ăn thì quá nguy hiểm, sau này chỉ có thể dựa vào quả dại ăn cầm hơi.

"Trước khi ăn hết trái cây nhất định phải tu thành Phi Mao thuật!" Viên Minh âm thầm hạ quyết tâm, cầm lấy một quả bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, tạm thời xoa dịu cơn đói.

Hắn không chút chậm trễ, lập tức ngồi xếp bằng vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Linh khí thiên địa xung quanh tụ họp lại, từ mọi khiếu huyệt cuồn cuộn tiến vào cơ thể, một lần nữa pháp lực trong đan điền bắt đầu ngưng tụ.

Chớp mắt đã năm ngày trôi qua.

Viên minh vẫn ngồi xếp bằng trong hang động, cả người hắn trông có chút tiều tụy, đôi môi nứt nẻ đến trắng bệch ra.

Bây giờ hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày chỉ ăn một quả dại làm sao có thể no, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thôi, may là tu luyện Cửu Nguyên quyết vô cùng thuận lợi.

Linh khí thiên địa từ bốn phương tám hướng liên tục không ngừng tụ tập lại, tiến vào kinh mạch thông qua khắp các khiếu huyệt trên người, lại theo lộ tuyến vận hành của Cửu Nguyên quyết chuyển hóa thành từng tia pháp lực.

Từng tia pháp lực trong đan điền hội tụ thành từng sợi chậm rãi lưu chuyển, nửa ngày sau, hình thành lên một vòng xoáy nhỏ.

"Cuối cùng cũng hình thành được vòng xoáy pháp lực." Trong lòng Viên Minh cực kì vui vẻ.

Theo những gì Hô Hỏa trưởng lão đã nói trước đó, ngưng kết được vòng xoáy pháp lực có nghĩa là pháp lực đã đủ để thi triển Phi Mao thuật.

Viên Minh mở mắt ra, không chờ được lấy tấm da vượn trắng quấn quanh eo khoác lên người, bấm pháp quyết niệm chú, thúc giục khẩu quyết Phi Mao thuật mà Hô Hỏa trưởng lão đã truyền thụ trước đây.

Hắn vừa thi pháp, tấm da vượn trắng nổi lên từng tia sáng mờ, sau đó tấm da giống như sống lại, bao phủ thân thể hắn, từng đường vân màu máu như mấy sợi râu mọc từ da vượn đâm vào cơ thể hắn.

Viên Minh nắm chặt tay, miễn cưỡng kìm nén cơn đau như kim châm khắp toàn thân.

Có điều giống như Hô Hỏa trưởng lão đã nói lúc trước, khi hắn tự thi pháp, cơn đau Phi Mao thuật mang đến yếu hơn rất nhiều.

Da vượn trắng nhanh chóng bao phủ thân thể Viên Minh, biến hắn thành một con vượn trắng, một cỗ lực lượng cường đại tràn ngập toàn thân.

Viên Minh nhìn bộ dạng lông xù của hắn, thở phào nhẹ nhõm.

Sau hai mươi ngày, cuối cùng hắn cũng tự mình thi triển được Phi Mao thuật, có được năng lực tự vệ, hắn không còn yếu ớt nữa.

Chỉ là hắn đói mấy ngày nay, thân thể gầy yếu suy nhược, lực lượng tuôn ra trong cơ thể đã nhỏ hơn trước đó không ít.

Nhưng Nguyên Minh cũng không quá để ý điểm này, chỉ mất năm ngày đã tích lũy đủ pháp lực thi triển Phi Mao thuật khiến hắn rất mãn nguyện.

Bình Luận (0)
Comment