Viên Minh thở dài, tiện tay thả lư hương màu xanh xuống, vừa lúc một bên tai của lư hương chạm vào da vượn trắng quấn bên hông hắn.
Đột nhiên ánh sáng xanh bên ngoài lư hương lóe lên, một dòng khí ấm áp tản ra nhanh chóng dung nhập vào da vượn trắng.
Da vượn trắng run lên, mặt ngoài nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, tiếp rồi tự mình khoác lên người Viên Minh.
Viên Minh còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên pháp lực trong đan điền tràn ra ngoài, không ngừng rót vào trong da vượn trắng, mà da vượn trắng thì bắt đầu dung hợp với thân thể.
Cảm giác giống như lần đầu tiên bị Hô Hỏa trưởng lão thúc dục Phi Mao thuật phủ lông thú lên người mình.
Da vượn trắng như vật sống nhúc nhích không thôi, mặt ngoài phồng lên giống như có vô số con chuột chui vào bên trong.
Viên Minh kinh ngạc, không suy nghĩ gì mà vội vàng vận công cố gắng ổn định pháp lực trong đan điền không cho tuôn ra, đáng tiếc không hề có tác dụng.
Không chỉ là pháp lực trong cơ thể hắn, thậm chí ngay cả linh khí thiên địa cũng bị lực lượng vô hình nào đó dẫn động, hội tụ vào da vượn trắng.
Một màn này khiến cho Viên Minh trợn mắt há hốc mồm.
Theo linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào da vượn trắng, màu lông lúc đầu có hơi xám khô bây giờ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên trắng óng ả, chỗ có hơi hói thì mọc lông tơ và dài ra nhanh chóng.
Cùng lúc đó, bên trong da vượn trắng hiện ra một bóng dáng vượn trắng bao trùm thân thể hắn.
"Đây là cái gì?" Viên Minh lắp bắp kinh hãi, tay chân cũng không khống chế được gãi tai gãi má, dường như bên tai có tiếng vượn khóc kêu quanh quẩn.
Không đợi hắn làm ra phản ứng gì, bỗng nhiên trong đầu dâng lên một loại hơi thở lạnh lẽo làm cho mi tâm đau xót, giống như có một thanh chùy thủy cắm xuyên qua đầu hắn!
Viên Minh không khỏi há to miệng, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng như đang mất dần thần trí.
Cho dù từ trước đến nay tâm trí của hắn luôn kiên định, chịu đựng được cả các loại tra tấn xa lạ, nhưng giờ ý thức lại gần như sụp đổ, lỗ tai đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt cũng không nhìn được ánh sáng.
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Viên Minh hiện lên hình ảnh một con vượn trắng có thân hình cao lớn khôi ngô ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi đón gió giữa cơn bão táp, hai tay nắm thành quyền đấm ngực, ngửa mặt lên trời rống giận gầm thét.
Rồi mắt hắn tối đen, bất tỉnh không biết gì.
Không biết qua bao lâu, ý thức Viên Minh chậm rãi trở về, ngũ giác cũng dần dần khôi phục.
Hắn lắc lắc cái đầu nặng trịch, cảm nhận da vượn trên người đã ngừng nhúc nhích, cũng không hấp thu pháp lực của hắn nữa, nhưng trong đan điền có hơi trống rỗng, pháp lực lại bị hút sạch sẽ.
Mà da vượn vốn có màu xám khô bây giờ đã trắng tinh bóng dầu, thoạt nhìn giống như vừa mới được lột ra, bề mặt còn lóe lên từng tia vàng.
"Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Da vượn trắng này sao lại như muốn sống dậy? Đúng rồi, con vượn trắng kia chẳng lẽ..." Viên Minh nhíu mày, trong lòng yên lặng cân nhắc.
Tuy rằng không có căn cứ, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy con vượn trắng hiện lên trong đầu lúc trước chính là chủ nhân của da vượn trên người hắn.
"Thịch", "thịch", "thịch"...
Đột nhiên có tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ vang lên bên tai khiến trong lòng Viên Minh chấn động không thôi, đánh thức hắn từ trong suy nghĩ hỗn loạn.
"A!"
Sau một giây, hắn chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn từ đầu mười ngón tay truyền đến, xương trắng nhọn hoắc đâm thủng da thịt chui ra ngoài làm toàn thân hắn run rẩy, té trên mặt đất ôm tay kêu thảm thiết.
Ước chừng qua mười phút, móng vuốt sắc bén mới không tiếp tục sinh trưởng, đau đớn xuyên tim cũng theo đó tiêu tan.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, trong đầu ầm ầm rung động chuẩn bị ngất đi.
Chỉ là hắn vừa mới nháo ra động tĩnh khá lớn, sợ có dã thú nào nghe thấy động tĩnh mà lại đây nên hắn cố gắng vực dậy tinh thần khoanh chân ngồi, vận chuyển Cửu Nguyên quyết điều chỉnh lại hơi thở.
Sau nửa canh giờ, Viên Minh mở mắt ra, sắc mặt hơi đanh lại, pháp lực trong cơ thể cũng khôi phục một chút.
Hắn nhìn về phía hai tay mình, chỉ thấy mười ngón tay mọc móng vuốt dài gần nửa mét, cong như móng rồng, có vẻ làm từ sắt thép, thoạt nhìn không có gì có thể làm gãy nó.
"Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể là do lư hương thần bí kia làm cho da vượn trắng phát sinh tiến hóa nào đó? Lư hương này đúng thật là một bảo vật hiếm có!” Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn thi pháp thu hồi lư hương, cánh tay nhúc nhích, tùy ý vung một cái lên trên vách tường.
Vách tường dễ dàng bị vẽ ra năm vết sâu, vách đất tuy kiên cố nhưng ở trước móng vuốt sắc bén lại giống như đậu hũ, không gây được tí trở ngại gì.
“Thật sắc bén!” Viên Minh khen ngợi một tiếng.
Ban đầu, điểm mạnh của vượn trắng là cánh tay dài, dễ dàng di chuyển linh hoạt trong núi rừng, so với hổ báo cáo chồn thì không có ưu thế về phương diện tấn công, nhưng giờ có cặp móng này thì lại khác.
Lấy ví dụ nếu chạm mặt con hồ ly xanh và con tê tê, con tê tê có lớp vảy giáp vô cùng cứng cỏi thường xuyên đứng ở thế bất bại, lấy thực lực của mình hiện giờ mặc dù có thể cậy mạnh để thắng, nhưng sẽ phải cố gắng hết sức, nếu có cặp móng vuốt này hỗ trợ, đương nhiên có thể dễ dàng phá vỡ lớp phòng ngự của đối phương, làm ít ăn nhiều.
"Mặc kệ thực lực có tăng lên như thế nào, chỉ cần một ngày không có được giải dược của Hủ Tâm đan, thì vẫn không có cách rời khỏi khu vực này, muốn về Trung Nguyên lại càng xa vời." Viên Minh vừa nghĩ đến loại kịch độc của Bích La động, bất giác có hơi nản lòng thoái chí.
"Nếu tạm thời không có cách nào đốt lư hương, có lẽ nên thử thăm dò tin tức từ bên kia?" Hắn quay đầu nhìn về phía nam.
Mấy tháng nay, mỗi lần nộp máu hung thú hắn đều lợi dụng cơ hội để trò chuyện với Hô Hỏa trưởng lão.
Tuy rằng mỗi lần đối phương đều đến đi như một cơn gió, không muốn nói thêm gì, nhưng có một lần không biết là cố tình hay vô ý mà kể Bích La động có rất nhiều thú nô khoác mao, được chia ra nhiều khu vực trong Thập Vạn đại sơn do các trưởng lão khác nhau quản lý, hắn phụ trách hai ba mươi người.
Viên Minh cho rằng những thú nô này đều có thể là "tiền bối" của mình, chắc chắn còn hiểu biết về Bích La động hoặc là Thập Vạn đại sơn này nhiều hơn hắn, có lẽ nên đi tìm gặp thử, không chừng có thể thu được một ít tin tức hắn cần.
Như vậy, khi tính toán xong Viên Minh cũng không xuất phát đi tìm thú nô khác, chỉ còn hai ngày là đến lần nộp máu tiếp theo, nộp máu hung thú tháng này xong rồi xuất phát cũng không muộn.
Hai ngày sau, Viên Minh mang theo số máu đã chuẩn bị tốt đi tới tảng đá làm mốc.
Lần này Hô Hỏa trưởng lão cũng đã sớm chờ ở nơi đó, Ô Lỗ lại không xuất hiện.
"Hô Hỏa trưởng lão, tinh huyết hung thú tháng này, mời ngài kiểm kê." Viên Minh lấy túi máu ra, đưa qua.
"Năm phần tinh huyết này có sắc thái giống nhau, là thu trong một ngày?" Hô Hỏa trưởng lão cầm túi máu nhìn lướt qua, nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh, hỏi.
"Ánh mắt của Trưởng lão đúng thật là sáng như đuốc! Đệ tử ngẫu nhiên phát hiện một tổ hung thú có hồ ly xanh chưa trưởng thành, may mắn thu hoạch đủ năm phần tinh huyết trong vòng một ngày. Viên Minh không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Hô Hỏa trưởng lão, nhưng cũng không nói dối.
"Trong vòng một ngày liên tục giết năm con hồ ly xanh, không tồi, tu vi của ngươi đã đột phá Luyện Khí tầng một đúng không?" Hai mắt Hô Hỏa trưởng lão đánh giá Viên Minh, hỏi.
"Mấy ngày trước có giác ngộ, may mắn đột phá." Viên Minh hơi chần chờ, nói.
"Trong vòng nửa năm có thể đột phá Luyện Khí tầng một coi như không tệ, miễn cưỡng đủ tư cách." Hô Hỏa trưởng lão gật đầu.
“Không biết trưởng lão nói lời này có ý gì?” Viên Minh lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Những thú nô khoác mao này vốn đều có tư chất Tứ linh căn, dựa theo phân chia trong tu tiên giới, thuộc về "Ngụy linh căn", nếu không có cơ duyên đặc biệt hoặc là hạng người tâm tính kiên nghị, bình thường khó đạt được thành công. Bích La động chúng ta xưa nay mến tài, điều kiện của thú nô khoác mao vốn là một loại thí luyện, người có thể đột phá Luyện Khí kỳ tầng một trong vòng nửa năm sẽ được cung cấp một thông đạo tăng cấp, nhưng thành hay bại, còn phải xem ngươi có đủ nghị lực hay không.” Hô Hỏa trưởng lão nâng cằm, mặt hòa thuận nói.
"Kính xin trưởng lão nói rõ." Viên Minh mơ hồ đã đoán được cái gì, trên mặt lướt qua một tia kích động.
"Chỉ cần trong vòng ba năm có thể nộp một số lượng tinh huyết hung thú nhất định là có cơ hội thoát khỏi thân phận thú nô khoác mao, được Bích La động ta thu làm đệ tử ký danh, học tập tiên pháp bí thuật chân chính." Dường như Hô Hỏa trưởng lão có hơi hài lòng đối với phản ứng của Viên Minh, tiếp tục nói.
"Bái nhập Bích La động! Lời này có thật không?” Vẻ mặt Viên Minh rung lên, buột miệng hỏi.
"Hô Hỏa ta ở Bích La động cũng coi là người có chút địa vị, có khi nào nói ra lời đùa giỡn không?" Sắc mặt Hô Hỏa trưởng lão hơi trầm xuống.
"Trưởng lão thứ tội, tại hạ nhất thời kích động, lời nói có chỗ hơi mất lòng. Với lại không biết trong vòng ba năm phải nộp bao nhiêu phần máu?” Viên Minh vội vàng xin lỗi, chuyển đề tài hỏi.
"Một ngàn phần."
Viên Minh nghe vậy, trợn to hai mắt, dường như có chút không thể tin được lời bản thân vừa nghe.
"Nếu ngay cả một ngàn phần máu cũng không thu thập được, vậy khuyên ngươi sớm chặt đứt ý niệm tu tiên này đi. Ta coi như thuận mắt tiểu tử ngươi nên nhắc nhở, muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất là săn bắn hung thú cao giai. Căn cứ theo quy định, một phần tinh huyết hung thú cấp một trung giai tương đương với mười phần tinh huyết hung thú hạ giai, mà một phần tinh huyết hung thú thượng giai, càng bằng một trăm phần tinh huyết hung thú hạ giai.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn lướt qua Viên Minh một cái, nói như thế.
"Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, tại hạ đã biết." Trong lòng Viên Minh rùng mình, cung kính đáp lại.
Tháng trước, khi vị Hô Hỏa trưởng lão này thu tinh huyết đã từng nhắc tới việc này với hai người hắn và Ô Lỗ, cái gọi là cấp một hạ giai là xác định thực lực đối với hung thú cấp một, phía trên còn có hai cấp bậc là trung giai và thượng giai.
Hồ ly xanh, tê tê trước đây hắn gặp phải đều là hung thú hạ giai cấp một, về thực lực thì không khác nhau lắm khi so với tu sĩ Luyện Khí kỳ từ tầng một đến tầng bốn, mà vào sâu Thập Vạn đại sơn hơn chính là hung thú trung giai có thể xem như tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm đến tầng tám, thực lực thì đương nhiên không thể so sánh như vậy.
Về phần hung thú thượng giai lại càng đáng sợ hơn, hơn xa so với hung thú trung giai, nếu thực lực không đủ gặp phải nó, kết cục chính là bị giết chết.
Đương nhiên bởi vì linh trí hung thú không cao, mặc dù tu vi của các tu sĩ bình thường không bằng đối phương, nhưng nếu có thủ đoạn cũng có thể thử vượt giai săn giết, mà chuyện này cũng không thể nói một phát là làm được.
Tóm lại, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng một của hắn hiện giờ, hắn không có tự tin có thể toàn mạng trở về ở trước mặt hung thú trung giai.
Nói cách khác, nếu như muốn gom đủ một ngàn phần tinh huyết hung thú, trừ phi tu vi của hắn có thể tăng lên thêm một bước, nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục thành thành thật thật săn giết một ngàn con hung thú hạ giai cấp một.
Ngay khi Viên Minh muốn cáo từ và lấy giải dược từ Hô Hỏa trưởng lão, góc rừng rậm cách đó không xa truyền đến một trận dị động, mơ hồ có tiếng bước chân tới gần.
Viên Minh quay đầu nhìn về phía âm thanh thì thấy Ô Lỗ khập khiễng đi về nơi này.