Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 23 - Kết Giao

Viên Minh đào một cái hố bên hồ để chôn xác, hắn đứng trước mộ đất nhỏ mà ngây ngốc một lúc lâu.

"Có lẽ ngươi đã sớm đầu thai chuyển thế, kiếp sau mong ngươi không làm thú nô nữa, con đường tu tiên tàn khốc như thế, chi bằng làm một phàm phu tục tử tự do tiêu dao."

"Hôm nay ta chôn xác thay cho ngươi, ngày sau nếu ta gặp phải bất trắc gì, lại có người nhặt xác thay ta.”

"Thiên địa bất nhân, cá lớn nuốt cá bé, trước mắt nếu như ta không có cách nào dựa vào chính mình thoát khỏi thân phận thú nô, bái nhập Bích La động, kết cục tương lai của ta chỉ sợ còn không bằng ngươi."

Viên Minh lẩm bẩm vài câu với mộ đất, dường như đang nhắc nhở mình về sự tàn khốc của hiện thực, đồng thời lại tràn đầy tự tin có cách quay lại Trung Nguyên của bản thân.

Hắn không hóa thân thành vượn trắng mà tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã rời xa khu vực hồ nước, tiến vào một mảnh rừng cây rậm rạp.

Cách đó không xa, trên một cành cây lớn, có một bóng dáng màu bạc ngồi xổm, chính là con mèo bạc lúc trước, con ngươi mảnh khảnh nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Minh.

Ánh sáng bốn phía lờ mờ, tốc độ Viên Minh bắt đầu chậm lại, đi rất cẩn thận.

Đột nhiên, hắn dừng bước rồi ngồi xổm xuống.

Trên mặt đất phát hiện một hàng dấu chân có lớn có nhỏ, chính là người hắn đã chôn xác trước đó.

Theo dấu chân Viên Minh từ từ đi về phía trước, không bao lâu thì có tiếng ồn ào, trong đó xen lẫn tiếng gầm của hung thú.

Viên Minh nhướng mày, bước nhanh hơn, rất nhanh đến nguồn gốc của âm thanh.

Đây là một bãi đất trống trong rừng, hai con dị thú cao lớn đang liều mạng chiến đấu, mấy cây đại thụ sụp đổ trên mặt đất, khói bụi không ngừng cuộn lên.

Một bên là thú nô sói xanh thân cao chừng một mét rưỡi, tứ chi tráng kiện tràn ngập cảm giác áp bách, uy thế hơn cả vượn trắng Viên Minh hóa thành.

Hai mắt sói xanh mảnh khảnh, đồng tử màu xanh nhạt tràn đầy lãnh ý có phần bình tĩnh, rõ ràng là thú nô khoác mao.

Một con dị thú khác là một con cá sấu màu đen nằm dài trên mặt đất, thân thể dài chừng ba mét, toàn thân bao trùm vảy rất dày, ánh mắt màu vàng bắn ra quang mang đói khát hung ác.

Con cá sấu này chẳng những có hình thể to lớn, sức mạnh cũng vô cùng mạnh mẽ, cái đuôi to dài như roi thép đen nhánh, mỗi lần lắc lư đều tạo ra một vết sâu trên mặt đất, miệng cá sấu tráng kiện có thể dễ dàng cắn đứt đại thụ thô to bằng thùng nước, so với gấu nâu lúc trước còn lợi hại hơn không ít.

Về phương diện sức mạnh thì rõ ràng thú nô sói xanh không phải là đối thủ của cá sấu đen, nhưng cơ thể lại vô cùng linh hoạt, sức bật cũng vô cùng kinh người, không ngừng nhảy lên né tránh công kích của cá sấu đen, tìm cơ hội dùng bốn móng vuốt sắc bén tạo ra công kích.

Chỉ là vảy giáp của cá sấu đen vô cùng kiên cố, mỗi lần móng vuốt của sói xanh tấn công cũng chỉ có thể để lại từng vết thương nông, máu tươi cũng không chảy ra, dần dần cuộc chiến lâm vào giằng co.

"Thú nô sói xanh này có thực lực bất phàm, có lẽ tu vi cao hơn ta." Viên Minh vốn định lén quan sát, sau khi trầm ngâm thì vẫn hóa thân thành vượn trắng hào phóng hiện thân.

Ngay lập tức thú nô sói xanh chú ý tới sự tồn tại của Viên Minh, ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Tuy là thú nô khoác mao trong rừng núi này đều vì Bích La động mà thu thập máu, chắc chắn không thể nói là có quan hệ hòa thuận, mà còn tranh đấu gay gắt, thậm chí chuyện giết người đoạt vật thường xuyên xảy ra, mà đối với những chuyện này Bích La động không thèm để ý tới, cũng chỉ nhìn theo.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một con thú nô vượn trắng ở bên cạnh nhìn trộm, rõ ràng là đang tính chờ hắn và hung thú cá sấu đen lưỡng bại câu thương để nhặt tiện nghi.

Nhưng mà trong lòng thú nô sói xanh thấy hơi kỳ quái, làm chuyện lén lút bình thường đều là phục kích ở bên cạnh chờ thời cơ làm khó dễ, còn thú nô vượn trắng lại chọn hiện thân như vậy là có ý gì?

Cá sấu đen nhân lúc thú nô sói xanh phân tâm thì há mồm phun.

Một quả cầu nước như mũi tên nhọn bắn ra từ trong miệng hung thú cá sấu đen, chém về phía hai chân thú nô sói xanh, nhanh đến mức có thể kéo ra tàn ảnh.

Có vẻ như là thú nô sói xanh đã sớm có dự liệu, thân thể nhảy lên trên, thân hình cao lớn nhảy lên ba mét, dễ dàng né tránh công kích của dòng nước.

Sau đó thân thể hắn hạ xuống, không biết là đúng lúc, hay là cố ý, lại rơi vào sống lưng cá sấu đen, ngay lập tức chân phải khẽ động.

Móng vuốt hóa thành một tàn ảnh màu xanh, chộp về phía mắt cá sấu đen.

Cá sấu đen kinh hãi, vội vàng lắc đầu tránh né.

Nhưng một kích này của thú nô sói xanh thật sự rất nhanh, cá sấu đen không thể hoàn toàn tránh được, cái mũi bị cào trúng.

Toàn thân cá sấu được bao phủ bởi vảy đen nhưng mũi lại tương đối yếu ớt, ngay lập tức trên mũi bị cắt ra năm vết thương thật dài, máu tươi chảy xiết.

Cá sấu đen phát ra tiếng gầm cuồng nộ, thân hình khổng lồ quay cuồng tại chỗ, khói bụi nổi lên bốn phía.

Thú nô sói xanh kiêng kỵ sức lực của các sấu đen, vội vàng nhảy ra.

"Gào!"

Đôi mắt màu vàng của cá sấu đen đang gắt gao nhìn chằm chằm thú nô sói xanh hiện ra từng tia huyết sắc, da cá sấu vốn dĩ màu đen cũng nổi lên từng đường vân đỏ như máu quỷ dị, thân thể không ngừng bành trướng.

"Đây là năng lực gì?" Viên Minh ở xa nhìn thấy màn này không khỏi hô khẽ.

“Còn là một con cá sấu Huyết Tuyến!” Thú nô sói xanh nói tiếng người, lời nói mang theo kinh ngạc.

Thân thể cá sấu đen hoàn thành thay đổi trong chớp mắt, rõ ràng lớn hơn ba phần, trên vảy giáp hiện ra rất nhiều đường vân đỏ như máu, vết thương trên mũi cũng không chảy máu nữa.

Bốn móng vuốt vỗ mạnh trên mặt đất, thân hình khổng lồ mang theo một luồng gió tanh đánh về phía thú nô sói xanh, trong phạm vi mấy mét vang lên tiếng khí lưu.

Thú nô sói xanh uy thế của cá sấu thì không dám chống chịu mà né qua bên cạnh.

Nhưng cá sấu đen biến dị có phản ứng linh hoạt rất nhiều, đuôi cá sấu vỗ trên mặt đất, trong nháy mắt thuận thế tiếp tục nhào về phía thú nô sói xanh, tốc độ chẳng những không yếu bớt mà ngược lại còn nhanh hơn vài phần, trong nháy mắt đã đuổi kịp đối phương.

Miệng cá sấu duỗi ra nhanh như chớp, gần như mang theo tàn ảnh, một ngụm cắn cánh tay trái của thú nô sói xanh, một cái chân trước tráng kiện lại đặt trên người thú nô sói xanh, mắt thấy sắp đánh ngã hắn.

Ngay lúc này, một bóng dáng màu xanh từ xa bắn ra, thẳng đến mắt trái của cá sấu đen.

Tuy cá sấu đen đang trong chiến đấu nhưng cũng không mất cảnh giác, đầu hơi lệch, bóng ảnh màu xanh kia nện vào vỏ giáp gần với mắt trái của nó, lại là một ống trúc màu xanh.

Bụp!

Ống trúc nổ tung, một chất lỏng màu tím nhạt hắt ra, đổ lên đầu cá sấu đen, cũng nhỏ vào trong mắt nó.

Mắt cá sấu đen đau nhức, nhanh chóng biến thành màu đen thối rữa, nó mở miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Thú nô sói xanh vội vàng rút cánh tay trái ra, cả người toát mồ hôi lạnh.

Nhưng mà người này cực kỳ dũng mãnh, chẳng những không có lùi về phía sau, ngược lại nhân cơ hội nhào về phía cá sấu đen, chân phải vội vàng duỗi ra.

Ánh sáng đỏ đột nhiên lóe lên!

Tay phải của thú nô sói xanh đột nhiên đâm vào mắt phải của cá sấu đen móc con ngươi ra.

Cá sấu đen phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, thân hình khổng lồ kịch liệt quay cuồng, đuôi cá điên cuồng lắc lư, mấy cây đại thụ gần đó bị đập gãy, thanh thế dọa người.

Thú nô sói xanh sớm nhảy ra một bước, không bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công điên cuồng của cá sấu đen nên nhìn về phía Viên Minh xa xa.

Hắn thấy rất rõ ràng ống trúc kia là do Viên Minh ném tới.

Viên Minh gật đầu với thú nô sói xanh, vẫn đứng ở nơi đó, không có chút ý tứ tới gần.

Cá sấu đen cuồng nộ tàn sát bừa bãi một trận, các đường vân màu đỏ trên người nhanh chóng biến mất, hình thể cũng khôi phục kích thước lúc trước.

"Thì ra loại dị biến này có hạn chế thời gian." Viên Minh thấy vậy thầm nghĩ.

Thân thể cá sấu đen nhỏ lại, lý trí cũng khôi phục, bốn trảo như bay, đạp mặt đất ầm ầm mà chạy về phía xa.

Hai mắt nó đã mất, không có khả năng là đối thủ của thú nô sói xanh, ở lại chỉ có một con đường chết.

Nhưng mà cá sấu đen mất đi thị lực nên không cách nào phán đoán phương hướng, không chạy được bao xa thì đầu đã đụng vào một cây to bằng cối xay.

Trong tiếng "ầm ầm", cây khổng lồ bị gãy đổ ra đất.

Cá sấu đen cũng bị đụng ngã xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại màu xanh trắng.

Thú nô sói xanh rõ ràng đã săn thú lão luyện, ngay lập tức bay lên, hai cái móng vuốt sói đâm vào bụng cá sấu, dùng sức kéo một cái.

Bụng cá sấu đen bị vạch ra mấy vết thương thật dài, ngay lập tức máu tươi tuôn đỏ cả mặt đất.

Cá sấu đen điên cuồng giãy dụa một lần nữa, nhưng lần này bị thương trí mạng, nó rất nhanh đã hoàn toàn bất động.

Thú nô sói xanh cúi người lấy túi máu ra thu thập máu của cá sấu đen, đồng thời có hơi cảnh giác nhìn Viên Minh cách đó không xa.

Viên Minh vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, không có bất kỳ dị động nào, thú nô sói xanh thấy vậy, ánh mắt thoáng hòa hoãn vài phần.

“Đa tạ các hạ vừa rồi tương trợ, tại hạ Cáp Cống, không biết bằng hữu có thể thông báo tên tuổi hay không?” Thú nô sói xanh rất nhanh thu xong, chắp tay nói với Viên Minh.

"Tại hạ là Viên Minh." Viên Minh trả lễ.

"Thì ra là Viên huynh, nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đổi địa phương khác đi." Cáp Cống nói.

Trận đại chiến vừa rồi động tĩnh rất lớn, đương nhiên Viên Minh sẽ không phản đối.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, rất nhanh đi tới một chỗ hồ nước.

Viên Minh khẽ nhíu mày, hồ nước này chính là nơi hắn phát hiện da thú màu đen.

Cáp Cống đầy bụi bặm tắm rửa trong nước hồ một phen, bấm quyết giải trừ Phi Mao thuật lộ ra bản thể, là một nam tử hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, là bộ dạng người Nam Cương điển hình.

Lúc này Viên Minh cũng đã thu hồi da vượn để lộ dung mạo.

“Viên huynh là người Trung Nguyên sao?” Trong mắt Cáp Cống hiện lên một tia kinh ngạc.

"Không sai. Bởi vì một ít cơ duyên xảo hợp mới tiến vào Bích La động trở thành thú nô.” Viên Minh không giấu diếm.

"Thì ra là như thế, thảo nào nhìn Viên huynh có hơi không quen mắt." Cáp Cống ồ một tiếng, không có nghiên cứu kỹ thân phận của Viên Minh.

"Quả thật đến đây không lâu. Vừa mới thấy Cáp Cống huynh đấu với cá sấu đen, nhất thời tò mò dừng chân quan sát, mong Cáp Cống huynh không trách.” Viên Minh bày ra thái độ thân thiện.

"Đâu có, nếu không có Viên huynh kịp thời tương trợ, giờ phút này tại hạ không chết cũng phải lột da, có lẽ ta mới là người nên nói lời cảm tạ." Cáp Cống nghiêm túc nói.

Viên Minh thấy thái độ của Cáp Cống chân thành, lòng kết giao càng thêm kiên định.

Hai người lại bắt chuyện một phen, chậm rãi trở nên quen thuộc.

Viên Minh từ trong cuộc nói chuyện biết được Cáp Cống đã trở thành thú nô khoác mao được hai năm, coi là thú nô kỳ cựu.

“Cáp Cống huynh, không biết ngươi hiểu biết bao nhiêu đối với tông môn Bích La động này?” Hắn hỏi về mối quan tâm của mình.

"Ta và Viên huynh cũng giống nhau, cũng không hiểu sao lại bị bắt tới nơi này, cũng hiểu rõ không rõ Bích La động, chỉ biết Bích La động là tông lớn ở Nam Cương, đệ tử đông đảo, còn có ba vị động chủ đã Kết Đan tọa trấn, hùng bá sơn mạch khổng lồ Thập Vạn đại sơn này, thế lực vô cùng to lớn." Cáp Cống nói.

"Thập Vạn đại sơn chỉ có mảnh rừng này là nơi chúng ta ở sao?" Viên Minh hồi tưởng lại văn tự Nam Cương trên tảng đá lớn kia, hỏi.

"Đúng vậy." Cáp Cống gật đầu.

Viên Minh quay đầu nhìn xung quanh, sơn mạch bốn phía kéo dài đến cuối tầm nhìn, không thể nhìn thấy đầu cuối.

"Thập Vạn đại sơn là một trong những sơn mạch lớn nhất Nam Cương, nhìn như vậy sẽ không thể nhìn hết." Cáp Cống cười to.

Viên Minh cười nhạt một tiếng, hắn cũng không phải muốn nhìn thấy điểm cuối cùng của Thập Vạn đại sơn, chỉ là muốn nhận thức mảnh sơn mạch bị Bích La động khống chế.

“Cáp Cống huynh, thú nô khoác mao trong Thập Vạn đại sơn như chúng ta không biết có bao nhiêu?” Viên Minh thu hồi ánh mắt, lại hỏi.

Bình Luận (0)
Comment