Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 24 - Kéo Bè Kéo Phái

“Khắp Thập Vạn đại sơn đều có những thú nô khoác mao thu thập máu hung thú, cụ thể bao nhiêu thì ta không rõ lắm. Ta chỉ biết một số người ở khu vực lân cận, còn người ở nơi xa hơn thì chưa từng tiếp xúc.” Cáp Cống nhìn ra được vừa rồi Viên Minh đã ra tay giúp đỡ là vì muốn hỏi thăm chút tin tức từ chỗ hắn, nhưng hắn cũng không để tâm.

Viên Minh chậm rãi gật đầu, lại hỏi đối phương một số câu hỏi khác có liên quan tới thú nô khoác mao, tất cả đều nhận được câu trả lời tương đối thỏa đáng.

“Cáp Cống huynh, ta vẫn còn một thắc mắc, ta tu Phi Mao thuật đã mấy tháng rồi, mấy ngày trước khi thi triển thì đột nhiên cảm giác khát máu muốn giết chóc dâng lên trong lòng, gần như khống chế ý chí của ta, ngươi có biết đây là chuyện gì không?” Viên Minh hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

“Rất bình thường, đó là phản phệ khi thi triển Phi Mao thuật.” Cáp Cống bình tĩnh nói.

“Phản phệ?” Vẻ mặt Viên Minh nặng nề, lập tức hỏi.

“Phi Mao thuật là bí thuật độc môn của Bích La động, có thể dung hợp da thú đặc chế với người mới bước vào con đường tu tiên, làm cho người đó có sức mạnh chống lại các yêu thú cường đại, thật sự là một pháp thuật lợi hại, chỉ là sức mạnh đó rốt cuộc cũng không phải do chúng ta tự mình tu luyện, nên có tác dụng phụ rất lớn.” Cáp Cống thở dài một tiếng, nói.

“Tác dụng phụ chính là phản phệ mà ngươi vừa nói sao?” Viên Minh lập tức hỏi.

“Da thú trong tay ngươi và ta đều là da của hung thú được Bích La động thu thập từ Thập Vạn đại sơn rồi dùng bí pháp luyện chế, yêu lực hung thú ẩn chứa bên trong da thú sẽ dần dần ăn mòn cơ thể chúng ta, khi đạt tới một trình độ nhất định sẽ xuất hiện tình trạng phản phệ, cuối cùng cơ thể và da thú sẽ hoàn toàn dung hợp, biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc.” Giọng của Cáp Cống có phần chua xót.

“Vậy có biện pháp nào để tránh phản phệ của Phi Mao thuật không?” Viên Minh hỏi.

“Không có, chỉ cần sử dụng Phi Mao thuật thì sức mạnh hung thần bên trong da thú sẽ không ngừng ăn mòn cơ thể chúng ta, sử dụng Phi Mao thuật càng nhiều, mức độ phản phệ sẽ càng nguy hiểm, cuối cùng hoàn toàn trở thành quái vật khát máu, đấy là một con đường không thể quay đầu, không ai có thể thoát được.” Trong mắt Cáp Cống hiện lên tia thống khổ.

“Vậy thú nô khoác mao như chúng ta có thể kiên trì tới bao lâu?” Sắc mặt Vien Minh nặng nề, hỏi.

“Nếu mỗi tháng chỉ săn giết năm hung thú và cố gắng không sử dụng Phi Mao thuật thì có thể kiên trì bốn năm năm, thậm chí lâu hơn, nhưng nếu thường xuyên sử dụng Phi Mao thuật, có rất nhiều người chỉ trong vòng một hai năm đã hoàn toàn điên loạn.” Cáp Cống nói.

“Bích La động cứ mặc kệ như vậy sao?” Trong lòng Viên Minh không khỏi trầm xuống, im lặng một lúc lâu mới nói.

“Bích La động làm sao có thể quan tâm đến sống chết của những thú nô khoác mao như chúng ta? Đúng rồi, nếu như có thể thu thập đủ một ngàn phần tinh huyết trước khi phát điên hoàn toàn, có thể sẽ được thu nhận làm đệ tử ký danh, vậy lập tức có thể ngưng sử dụng Phi Mao thuật.” Nói xong những lời đó, khóe miệng Cáp Cống lộ ra sự tự giễu.

“Ngươi cũng tiếp nhận nhiệm vụ này rồi sao?” Viên Minh hỏi.

“Ha ha, hễ là ai có biểu hiện tốt trong mấy tháng đầu sẽ được để mắt tới, các trưởng lão quản lý chúng ta đều sẽ ngầm tung ra nhiệm vụ đó, để bọn ta có thể thu thập được càng nhiều tinh huyết trong khoảng thời gian ngắn.” Cáp Cống cười, liếc mắt nhìn Viên Minh rồi nói.

“Nếu như dựa theo lời ngươi nói trước đó, chỉ sợ là còn chưa gom góp đủ máu thú thì đã phát điên rồi.” Viên Minh cười khổ một tiếng rồi nói.

“Không nhất định sẽ như thế, cũng có những người có thiên phú dị bẩm, nếu như họ không mất lý trí thì chứng tỏ họ có một trái tim kiên nghị, Bích La động sẽ không từ chối người như vậy.” Cáp Cống không bày tỏ ý kiến mà trả lời.

Viên Minh im lặng gật đầu, đang định hỏi thêm chút chuyện khác thì bỗng nhiên lông mày nhướng lên, nhìn khu rừng rậm phía sau đồng thời thi triển Phi Mao thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.

Cáp Cống cũng xoay người lại, cơ thể hóa thành hình thái sói xanh.

Năm bóng người bay ra từ trong rừng rậm, tất cả đều là thú nô khoác mao, đang vây thành hình quạt quanh Viên Minh và Cáp Cống, động tác cực kỳ mạnh mẽ..

Gần như ngay trong khi hai người Viên Minh vừa hoàn thành Phi Mao thuật thì vòng vây đã được hình thành.

Viên Minh cau mày, không ngờ những thú nô khoác mao trước đây vô cùng khó gặp, bây giờ vừa mới tiến sâu vào trong rừng chưa được bao lâu đã gặp phải sáu người.

Chỉ là, năm người này rõ ràng không hề có ý tốt.

“Là các ngươi!” Cáp Cống thản nhiên nói, rõ ràng là biết người vừa tới.

“Cáp Cống huynh, chúng ta lại gặp mặt, vừa rồi ta nhìn thấy thi thể dính đầy máu của cá sấu ở bên kia, là ngươi giết nhỉ? Xem ra thực lực lại có tiến bộ, bội phục, bội phục.” Một thú nô hổ đỏ tiến một bước, liếc mắt nhìn Viên Minh rồi mỉm cười với Cáp Cống mà nói.

Người này có thân hình khổng lồ, còn lớn hơn cả sói xanh do Cáp Cống biến thân thành, cả người đầy cơ bắp tràn đầy sức mạnh, hiển nhiên là thủ lĩnh của đám người kia.

“Tán Bái, sau khi ngươi gia nhập bang Thanh Lang thì càng ngày càng trở nên dối trá, nói đi, các ngươi muốn làm gì?” Cáp Cống hừ nhẹ một tiếng.

“Cáp Cống, lần trước ngươi đoạt con mồi của ta, lần này ngươi nhất định phải trả giá gấp mười lần!” Một thú nô sói xám khác nhìn chằm chằm Cáp Cống, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngột Lực, con báo đốm kia là do chúng ta đồng thời phát hiện, ngươi không có năng lực giết chết, chẳng lẽ còn không cho phép người khác ra tay sao?” Cáp Cống nhìn thú nô sói xám mà cười nói.

“Nói nhảm, rõ ràng là ngươi đoạt con mồi của ta.” Thú nô sói xám Ngột Lực tức giận nói.

Tán Bái lạnh lùng quét mắt nhìn Ngột Lực, dường như đang trách cứ hắn nói năng bừa bãi.

Ngột Lực thầm rùng mình lùi về sau hai bước, không còn dám lên tiếng.

“Cáp Cống, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi năm lần bảy lượt trêu chọc người của bọn ta, nếu không nghiêm khắc trừng trị thì người khác sẽ coi ta thế nào chứ? Nể mặt ngươi và ta gia nhập Bích La động cùng lúc, giao túi trữ máu là ta có thể thả ngươi rời đi.” Tán Bái khẽ nói.

“Thật sao?” Dường như Cáp Cống có hơi động lòng.

“Đương nhiên, chắc ngươi biết Hắc Mộc tộc của bọn ta là người tuân thủ lời hứa nhất.” Tán Bái đặt một tay lên trước ngực mà kiêu ngạo nói.

“Được, hôm nay bị bọn ngươi bao vây, ta nhận thua, bắt lấy.” Cáp Cấp lấy ra túi trữ máu từ trong ngực, ném qua cho Tán Bái.

Trong lòng Viên Minh hơi kinh ngạc, dưới đáy túi trữ máu này vẫn còn dính một ít vết máu, không phải là cái Cáp Cống sử dụng trước đó, chẳng lẽ đây là đồ của một thú nô khoác mao nào đó bị hắn giết chết và cướp lấy?

Dường như Cáp Cống đã nhận ra ánh mắt của Viên Minh, liếc mắt nhìn sang còn tay trái thì đặt sau lưng, chỉ về phía bên trái.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Tán Bái cũng có chút kinh ngạc, theo bản năng bắt lấy túi trữ máu, đột nhiên cảm giác được có gì đó kỳ dị, dưới đáy túi trữ máu này có một lỗ thủng, bên trong chứa một quả cầu nhỏ màu đen.

Hắn tập trung nhìn, vẻ mặt đột nhiên trở nên tức giận và sợ hãi.

Quả cầu nhỏ màu đen nứt ‘Ầm’ một tiếng, một đám khói đen lớn tỏa ra, lập tức bao phủ cả một khu vực có diện tích hơn vài chục trượng bên cạnh hồ.

“Vút!” Cơ thể Cáp Cống hóa thành một bóng đen rồi bay vút về phía bên trái.

Tuy rằng Viên Minh không thấy được Cáp Cống nhưng cũng lập tức chạy theo hướng đó, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của bọn thú nô hổ đỏ.

“Ha ha, Tán Bái, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!” Cáp Cống cười phá lên, dẫn Viên Minh đi sâu vào khu rừng.

Viên Minh vừa tiến vào khu rừng, hai tay đã nhanh chóng lấy ra hai viên đá từ trong tay nải sau lưng, ném một viên bên trái một viên bên phải.

Hai viên đá lập tức bắn ra, đánh trúng thân cây hai bên trái phải, khiến cho lá cây lay động không ngừng.

Thấp thoáng trong làn khói đen là bóng đám người Tán Bái bay ra ngoài, nhưng bên hồ đã không còn bóng dáng của Cáp Cống và Viên Minh, chỉ còn lại những bụi cây không ngừng đong đưa, không thể đoán được hai người đã đi về hướng nào.

Trong mắt Tán Bái tràn đầy sự tức giận, nắm chặt hai tay.

...

Viên Minh đi theo Cáp Cống chạy tận bảy tám dặm, thấy không có ai đuổi theo đằng sau thì mới dừng lại.

“Cáp Cống, những kẻ đó là ai vậy?” Viên Minh thở nặng vài hơi rồi hỏi.

“Những tên đó là người của bang Thanh Lang, đều là thú nô khoác mao giống như chúng ta. Thủ lĩnh của bọn họ là Ô Bảo, dẫn theo mười mấy người thành lập băng nhóm chuyên đi cướp bóc người khác.” Cáp Cống dựa vào một gốc cây cổ thụ, nói.

“Không dám một mình đi săn thú, ngược lại còn đánh chủ ý lên người khác như vậy thì khác gì bọn cướp?” Viên Minh khinh thường nói.

“Thật ra những băng nhóm như bọn họ cũng không ít, chẳng qua đại đa số đều lựa chọn kết bè kết phái để săn thú, một số ít mới đi cướp bóc. Viên Minh, với bản lĩnh gan dạ và sáng suốt của ngươi thì rất dễ tìm được một nhóm để gia nhập, như vậy cũng có thể nhẹ nhàng hơn chút.” Cáp Cống thở dài, nói.

“Còn ngươi thì sao, cũng là thành viên của đội nào sao?” Viên Minh nhướng mày, hỏi.

Cáp Cống lắc đầu, nói: “Trước đây từng tham gia nhưng sau đó lại rời đi.

“Vì sao?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

“Không cùng chí hướng khó lòng hợp tác. Một khi thành lập nhóm thì nhất định phải có thủ lĩnh và phân chia cấp bậc. Khi săn thú thì quả thật là có lợi hơn, có thể tránh được thương vong ở mức độ lớn nhất. Nhưng tới lúc chia sẻ thành quả thì không còn hài hòa như vậy. Thủ linh và đám tay chân đương nhiên sẽ được phân chia nhiều hơn, còn về những người khác... Ha ha.” Cáp Cống còn chưa nói hết mà Viên Minh cũng hiểu được.

“Nếu nói như vậy thì đơn độc đấu một mình vẫn tốt hơn.” Viên Minh cười nói.

“Cho dù như thế nào, muốn tồn tại ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng quá dễ tin tưởng vào người khác, cũng đừng quá dễ dàng giúp đỡ người khác. Khi tới thời khắc cuối cùng, con người mà, cái gì cũng có thể làm được.” Vẻ mặt Cáp Cống có hơi phức tạp nói ra.

“Ta làm việc đều có chuẩn mực của mình.” Viên Minh gật đầu cười nói.

Cáp Cống nghe vậy cũng không nói gì thêm.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Viên Minh đột nhiên nói: “Cáp Cống, thứ vừa nãy ngươi ném tạo ra rất nhiều sương khói là cái gì?”

“Thứ đó gọi là đạn khói, là đồ vật do những đệ tử ký danh Bích La động làm ra, rất hữu ích khi chạy trốn.” Cáp Cống trả lời.

“Đạn khói? Đồ vật do những đệ tử dưới trước Bích La động làm ra, vậy sao ngươi có được nó?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

“Làm sao à, ngươi chưa từng đến Cáp Mô cốc?” Cáp Cống nghe vậy thì có hơi bất ngờ.

“Chưa.” Viên Minh lắc đầu.

“Được rồi, hôm nay ta cũng rãnh rỗi không có việc gì làm, mang ngươi đi mở mang tầm mắt đi. Đó là một nơi trao đổi đồ vật, ngươi có thể sử dụng một số vật phẩm từ hung thú, hoặc là trực tiếp dùng máu để đổi lấy thứ ngươi cần.” Cáp Cống cười cười, bò dậy từ mặt đất rồi vỗ vỗ bụi đất trên mông mà nói.

“Đó chẳng phải là loại hình chợ phiên sao, nơi này cũng có chỗ như vậy?” Viên Minh nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Là do một số đệ tử trong Bích La động làm ra, đôi khi bọn họ cũng cần những người liều mạng lấy đồ từ chỗ hung thú như chúng ta. Đi thôi, ở đây cách nơi đó không xa, đi bộ nửa canh giờ là có thể tới.” Cáp Cống nhếch miệng cười nói.

Bình Luận (0)
Comment