Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 26 - Bức Bách Và Lôi Kéo

Viên Minh nhổ tận gốc hai chiếc nanh dài của con lợn rừng, sau đó dùng dây từ vỏ cây đã chuẩn bị sẵn buộc chặt lại, dự định sẽ mang tới Cáp Mô cốc để đổi đồ.

Nhưng trước đó, đương nhiên cũng không thể lãng phí con lợn rừng to bự này, đúng lúc có thể dùng để lấp bụng.

Ngay khi Viên Minh chuẩn bị lột da lợn rừng, xung quanh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, hắn lập tức nắm chặt cây giáo ngắn bằng xương trắng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Ngay sau đó, bốn bóng người lao ra từ bốn phía rừng, bao vây Viên Minh ở chính giữa.

“Các bằng hữu bang Thanh Lang đột nhiên lao tới như vậy là muốn làm gì?” Viên Minh vừa nhìn thấy mấy người đó thì khẽ nhíu mày lại.

“Như thế nào tiểu tử, lần này không định chạy nữa sao?” Một người cầm đầu đứng giữa cười khinh một tiếng, là một tên đàn ông thấp bé mập mạp, khoác trên người bộ lông sói xám, làn da ngăm đen hơi ửng đỏ, vừa nhìn đã biết xuất thân hoang dã.

Trước đây Viên Minh đã từng giao chiến với những người này vài lần, chính xác mà nói thì trước đây những người này đã năm lần bảy lượt có ý định vây giết Viên Minh, chẳng qua tính cảnh giác của Viên Minh quá cao, lần nào bọn họ cũng không kịp vây kín thì Viên Minh đã tẩu thoát.

Lần này rất vất vả chặn lại được Viên Minh, làm sao bọn họ có thể dễ dàng từ bỏ?

Viên Minh vốn đã không có ấn tượng tốt với những người này, nên nếu có thể trốn được thì luôn trốn, nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay có vẻ không thể thoát thân được rồi.

“Đừng nói nhảm nữa, giao hai cái răng nanh hung thú lợn rừng và túi trữ máu của ngươi ra, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.” Tên mập lùn đứng đầu nói.

Nhân số và thực lực của bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn không đặt Viên Minh vào trong mắt.

Viên Minh khẽ thở dài trong lòng một tiếng, biến rằng thịt lợn rừng này e là không thể ăn được nên không khỏi tiếc hận.

Nhưng hắn không sợ hãi chút nào, tên đàn ông mập lùn đứng đầu những người này cùng lắm chỉ coi như là luyện khí tầng một, còn ba người đi theo thậm chí còn chưa tới luyện khí tầng một, cho dù liên thủ thì vẫn không phải đối thủ của hắn.

Hắn thong thả cột hai chiếc răng nanh dài của lợn rừng mà mình đã bó sẵn lên lưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đoạn giáo ngắn làm từ xương trắng.

Động tác này trong mắt đám người bang Thanh Lang chính là không chịu giao ra, bọn họ lập tức lần lượt khoác lớp da thú đầy lông, chuẩn thi triển Phi Mao thuật để hóa thú.

Ngay vào lúc đó, Viên Minh vừa cột chắc chiếc nanh dài, đột nhiên không hề báo trước mà bùng nổ, cây giáo ngắn bằng xương trắng trong tay lại một lần nữa tụ lực, ném mạnh về phía tên dã nhân cầm đầu phía trước.

Người nọ thấy thế thì kinh hãi, dường như không nghĩ tới việc Viên Minh dám ra tay với hắn, lúc này cho dù muốn thi triển Phi Mao thuật thì cũng đã muộn, giáo ngắn bằng xương ‘vèo’ một cái bay vụt tới trước ngực hắn ta.

Tiếng “Ầm” vang lên!

Người nọ trúng một đòn nặng nề, cả cơ thể bất ngờ bay ngược ra sau rồi đập mạnh lên một cây cổ thụ, miệng phun ra máu tươi rồi té thật mạnh xuống đất.

Những người khác thấy vậy thì vội vàng thi triển Phi Mao thuật.

Nhưng đợi đến khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng thì Viên Minh đã nhảy tới đứng trước mặt tên đàn ông lùn mập.

Hắn nhặt khúc giáo ngắn bằng xương lên, bóp lấy cổ người nọ mà nói:

“Nếu như ta muốn giết người thì thứ vừa bắn về phía ngươi chính là mũi giáo này chứ không phải chuôi giáo. Lần này tha cho cái mạng chó của ngươi, để người cút trở về nói cho bang chủ của ngươi biết, ta chỉ muốn thanh thản ổn định săn thú, đừng tới đây trêu chọc ta!”

Khi nói tới câu cuối cùng, Viên Minh đột nhiên tăng âm lượng, tỏ ý cảnh cáo.

Người nọ sợ tới mức liên tục gật đầu, muốn lên tiếng trả lời nhưng khổ nỗi trong miệng toàn là máu tươi, không thể nói rõ được gì.

“Hình như xuống tay có hơi nặng.” Viên Minh thầm nói trong lòng, cầm theo cây giáo ngắn bằng xương cất bước rời đi.

Đợi đến khi Viên Minh đi rồi, tên đàn ông lùn mập kia mới dùng sức phun hết máu tươi trong miệng ra, rồi mới khàn giọng oán hận nói: “Tên tiểu tử này dám nhân lúc ta chưa kịp chuẩn bị mà đánh lén… Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi.”

Ba người bên cạnh thấy thế thì đều không dám đáp lại.

“Ba tên phế vật các ngươi không có tác dụng gì cả! Tháng này tăng gấp đôi số máu nộp lên bang, trong vòng ba ngày, mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì đều phải giao cho ta.”

Sau khi nói xong lời tàn nhẫn như vậy, tên hán tử lùn mập lại nhìn về phía ba người kia với vẻ tức giận hơn.

“Lão đại Trát Cáp ra tay lưu tình!”

“Phần mỗi tháng nộp cho tông môn và yêu cầu của đã có hơi không thở nổi rồi!”

“Đúng vậy, chỉ còn vài ngày nữa là phải nộp lên cho tông môn, trong vòng ba ngày nữa lại phải thu thập thì hoàn toàn không kịp đâu! Nếu như giao nộp không đồng đều cho tông môn thì chính là đường chết.”

Ba người nghe thấy vậy thì lập tức tái mặt, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi, liên tục xin tha.

Với thực lực của bọn họ, mỗi tháng phải tự mình săn thú để nộp nên năm phần máu huyết cho tông môn là đã vô cùng miễn cưỡng, thỉnh thoảng còn bị người khác cướp mất, bất đắc dĩ mới gia nhập bang Thanh Lang, một là có thể tìm nơi che chở, còn về phương diện khác là cũng có thể bắt nạt một số người đơn lẻ và cướp bóc của người khác.

Đương nhiên bang Thanh Lang không nuôi phế vật, mỗi tháng thành viên cũng phải giao một lượng máu huyết nhất định vào đúng hạn, trong vô hình đã làm gia tăng áp lực cho các thành viên.

“Chỉ có ba ngày! Nếu như giao không đồng đều thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

Tên đàn ông lùn mập không có chút thương xót nào với lời cầu xin của bọn họ, giọng điệu của hắn đầy lửa giận, muốn tìm chỗ nào đó để trút giận.

Thấy đầu dập đến mức chảy máu nhưng tên đàn ông lùn mập vẫn không chút dao động, ba người dang quỳ dưới đất biết chung quy cũng vô dụng nên đứng dậy.

Vẻ mặt của bọn họ từ thấp thỏm dần trở nên bình tĩnh, cuối cùng chuyển thành lạnh nhạt, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau vây quanh tên đàn ông lùn mập.

Tên đàn ông lùn mập vốn dĩ đang không ngừng chửi bới, nhưng khi nhìn thấy ba người kia đè vai hắn lại, cuối cùng mới ý thức được có gì đó không ổn, giọng nói có chút run rẩy mà hỏi: “Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao!”

“Đều là do người ép, đừng trách bọn ta...”

Rất nhanh sau đó, một tiếng hét thảm thiết truyền ra, nhưng rất nhanh đã bị người chặn lại, biến thành tiếng kêu rên trầm thấp.

...

Trong rừng, nơi trú quân của một nhóm quần cư.

Những căn nhà gỗ đóng bằng tấm ván xanh nâu dựa vào những cành cây khổng lồ, dựng ngang trên những cây cổ thụ, cao thấp đan xen với số lượng khá nhiều.

Phía dưới mặt đất chỉ có vài lò bếp đơn sơ được dựng lên từ mấy hòn đá, mồi lửa đỏ sậm được chôn vùi dưới lớp tro thật dày, một làn sóng nhiệt mơ hồ bốc lên.

Trên một đám lửa trong số những lò lửa đó có đặt một cái nồi đá to, bên trong đang ‘ùng ục’ nấu nước canh thịt trắng sền sệt, tỏa ra mùi thơm nồng nàn của thịt.

Bên cạnh đống lửa có hơn chục người đàn ông vạm vỡ với làn da ngăm đen ngồi vây quanh.

Hầu hết những người này đều khỏa thân phần trên, bên hông quấn một lớp da thú, trong đó lấy sói xanh và báo đen là chính, trên thắt lưng đều treo đồ trang sức bằng da thú, hiển nhiên tất cả đều là thú nô khoác lông.

Lúc này, bên ngoài doanh trại có ba bóng người đang vội vàng chạy trở về rồi đi thẳng tới bên cạnh đống lửa trại, quỳ xuống với một người đang ngồi giữa.

Ba người đều cắm đầu xuống đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

“Bang chủ Ô Bảo… Trát Cáp... Trát Cáp đã chết…” Một người trong đó bẩm bảo bằng giọng nói run rẩy dồn dập.

Người ngồi giữa có mái tóc đen buông xõa, đôi mắt sắc bén như đao, mũi cao thẳng, chóp mũi hơi cong xuống như mỏ chim ưng, trên mặt có ba vết sẹo thật dài chạy dọc gần như toàn mặt, khuôn mặt trông vừa hung ác nham hiểm.

“Người dám giết người bang Thanh Lang chúng ta là của thế lực nào?” Ô Bảo nghe thấy vậy thì dừng động tác ăn thịt lại, hỏi.

“Không phải là của thế lực nào, tên tiểu tử kia hình như là người Trung Nguyên, vẫn luôn độc lai độc vãng. Trát Cáp đã theo dõi hắn rất lâu rồi, vài lần trước vây lại thì hắn đều lẻn mất, lần này rất vất vả vây được hắn thì lại bị hắn giết ngược lại.” Người nọ ổn định lại cảm xúc, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.

Ô Bảo nghe thấy vậy thì nhíu mày, ném lại cục xương trong tay vào nồi đá rồi đứng dậy khỏi mặt đất, mở miệng hỏi:

“Bốn người các ngươi đánh một tên, Trát Cáp còn bị giết ngược? Thực lực của người nọ thế nào?”

“Không... Không rõ lắm, đối phương chỉ dùng đúng một chiêu đã giết được Trát Cáp...”

“Bây giờ một tên độc lai độc vãng lạc đàn mà cũng dám tùy ý giết người của bang Thanh Lang chúng ta, xem ra gần đây bang Thanh Lang chúng ta hành sự quá nhu nhược rồi, khiến người ta cho rằng chúng ta rất dễ bắt nạt.” Ánh mắt Ô Bảo liếc nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói.

Đám người vừa gấp gáp trở về sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám đáp lại.

“Bang chủ, không thể tha thức cho người dám bạo gan giết chết người của bang Thanh Lang chúng ta được. Ta sẵn sàng dẫn người truy đuổi, nhất định không để hắn chạy thoát. Nếu không thể mang đầu hắn về, ta sẽ tự xách đầu tới gặp.” Lúc này, một tên đầu trọc bên cạnh Ô Bảo bước ra, tự vỗ vào ngực mình rồi trầm giọng nói.

“Bảng chủ, ta có một ý kiến khác, không biết có nên nói hay không?” Ngay lúc đó, đột nhiên có một người đi ra từ trong đám đông mà lên tiếng.

Tên đầu trọc nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn sang người kia, trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.

“Ô Lỗ, ngươi mới đến bang Thanh Lang được mấy ngày? Ở đây từ khi nào lại có chỗ cho ngươi nói chuyện? Tên đầu trọc trách mắng.

Ô Lỗ nghe thấy vậy thì chỉ nhìn chằm chằm Ô Bảo, không lên tiếng phản bác.

“Ba Âm ngươi đừng nóng vội, cứ nghe thử xem hắn nói như thế nào.” Lúc đó, Ô Bảo lên tiếng.

Người đàn ông đầu trọc tên Ba Âm tuy có hơi bất mãn nhưng cũng chỉ có thể kìm chế lại, nhìn về phía Ô Lỗ.

“Bang chủ, nếu như ta đoán không sai thì người Trung Nguyên kia chắc hẳn chính là Viên Minh.” Ô Lỗ nói.

“Ngươi quen sao?” Ô Bảo nhíu mày nói.

“Người này trở thành thú nô khoác mao cùng lúc với ta, là một tên rất giỏi. Có thể giết Trát Cáp đang ở Luyện Khí tầng một, thực lực của hắn e rằng đã gần tới tầng hai, so với việc tốn thời gian và tốn sức đuổi giết hắn thì chi bằng lôi kéo để hắn trở thành người của chúng ta.” Ô Lỗ gật đầu, nói.

Mọi người nghe thấy lời Ô Lỗ nói thì hơi thay đổi sắc mặt.

Một tên vừa trở thành thú nô khoác mao không bao lâu mà đã nhanh chóng đến Luyện Khí tầng hai? Hầu hết đám người bọn họ đều đã tu hành vài năm, nhưng ngay cả tầng một của Luyện Khí cũng chưa đạt tới.

Trong toàn bộ bang Thanh Lang, có thể nói rằng người duy nhất áp đảo được hắn e rằng cũng chỉ có hai người là bang chủ Ô Bảo và phó bang chủ Ba Âm đều đang ở Luyện Khí tầng ba.

Nếu như so sánh, Viên Minh có thể xem như là một tên vô cùng xuất chúng.

“Không được, hắn giết người của chúng ta, không thể giữ lại, nếu không truyền ra ngoài thì bang Thanh Lang chúng ta làm sao có thể đứng vững ở Thập Vạn đại sơn được!” Ba Âm lập tức phản đối.

“Phó bang chủ Ba Âm nói vậy có nghĩa ngài cũng hiểu được, mười tên Tráp Cáp so ra cũng kém hơn một Viên Minh, nếu như chúng ta có thể thu phục được hắn, vậy nhất định sẽ lời hơn rất nhiều so với việc giết hắn đấy.” Ô Lỗ nhìn về phía tên đàn ông đầu trọc mà nói.

Ô Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói : “Vậy ta sẽ cho hắn một cơ hội. Mọi việc còn lại giao cho ngươi, Ô Lỗ.”

“Ta đây lập tức đi làm.” Ô Lỗ tức khắc ôm quyền, nói.

Bình Luận (0)
Comment