Cùng lúc đó, Viên Minh trốn thoát xong thì quay trở về nơi mình ẩn thân một chuyến trước, rồi mới đến Cáp Mô cốc.
Hắn đi vào trong cốc rồi dừng trước cửa gian nhà đá thứ nhất, bên trong như cũ là tên đệ tử ký danh đang nằm trên ghế đọc sách.
“Triệu Đồng, buôn bán không này.” Viên Minh mở miệng kêu.
Trên ghế nằm, người nọ nghe có người gọi thì mới chậm rãi dời quyển sách, lộ ra gương mặt tròn trắng nõn sạch sẽ giống như mặt của một đứa trẻ con mập mạp, lông mày hơi to, đôi mắt tròn sáng ngời, không tính là anh tuấn, chỉ có thể nói là đoan chính.
Thấy người đến là Viên Minh, trên mặt hắn mới thoáng có chút ý cười.
Viên Minh và hắn đã qua lại vài lần, bây giờ tuy rằng không phải quá thân thiết nhưng dù sao cũng coi như quen biết.
Trong Cáp Mô cốc này, đệ tử ký danh làm ăn buôn bán không ít nhưng tất cả đều mang bộ dáng kiêu ngạo mũi vểnh lên trời, Triệu Đồng xem như hơi bình thường, nhưng tới lúc làm sinh ý với thú nô khoác mao thì cũng ép giá không nương tay.
Đại khái bởi vì cùng xuất thân là người Trung Nguyên, hắn vẫn khá phúc hậu với Viên Minh nên Viên Minh có thu hoạch cũng đều ưu tiên tới tìm hắn trao đổi.
“Ha hả, răng heo rừng này không tệ, thoạt nhìn linh lực nội liễm đã đạt tới tiêu chuẩn luyện chế pháp khí cấp thấp, thế nào, lần này muốn đổi cái gì?” Triệu Đồng mở miệng nói.
“Địa Thứ thuật.” Viên Minh không chút do dự trả lời.
“Ngươi thật đúng là đủ chấp nhất…… Có điều quy củ chính là quy củ, giá cả đã nói với ngươi trước đó không thể thay đổi, ngươi tích cóp đủ rồi sao?” Triệu Đồng hỏi.
“Đều ở chỗ này.” Viên Minh gật đầu nói.
Nói xong, hắn bắt đầu cởi răng lợn rừng từ trên người xuống, gỡ hai cái trứng dái từ bên hông, lại từ trong lòng ngực lấy ra hai cục đá màu đỏ sậm và một gốc dược thảo khô quắt màu tím nhạt.
Triệu Đồng nghe vậy đứng lên, bắt đầu kiểm tra từng món Viên Minh đặt ở trên bàn.
Sau khi xem kỹ, hắn vừa lòng nhẹ gật đầu, nói: “Không tồi, tất cả đều đầy đủ. Nói thật, ta vốn cho rằng ngươi ít nhất cần sáu tháng mới có thể tìm đủ mấy thứ này, không nghĩ tới chỉ tốn không đến ba tháng.”
“Ta sốt ruột muốn có Địa Thứ thuật nên chờ không được sáu tháng.” Viên Minh nói.
Khoảng thời gian lăn lê bò lết đó giờ khiến hắn hoàn toàn nhận thức được thực lực của bản thân không đủ.
Khi đối mặt hung thú có lẽ còn đỡ một chút, nhưng khi phát sinh xung đột với thú nô khoác mao khác thì Viên Minh lại cảm thấy thủ đoạn của chính mình quá ít, quá mức nguy hiểm.
Đặc biệt lần này chính diện đắc tội người Thanh Lang bang khiến tình cảnh của hắn càng thêm hung hiểm.
Trước đây trong lúc vô tình hắn từ chỗ Triệu Đồng biết được tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể tập được một ít pháp thuật, trong đó Địa Thứ thuật chính là một loại pháp thuật sơ cấp cấp thấp có tính công kích mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể tương đối dễ dàng học được, uy năng bị pháp lực ảnh hưởng.
Đương nhiên pháp thuật này chỉ có chân chính gia nhập Bích La động, trở thành đệ tử ký danh mới có thể có cơ hội tìm hiểu, có điều vì lợi ích nên đương nhiên cũng có một ít đệ tử ký danh lén sao chép rồi trao đổi cùng thú nô khoác mao, chỉ là giá cả thường không thấp.
“Được rồi, đây là bản sao công pháp "Địa Thứ thuật", ngươi có thời gian một canh giờ để xem kỹ.” Triệu Đồng lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách hơi mỏng màu trắng, tiện tay ném cho Viên Minh.
“Ta không thể mang đi?” Viên Minh nhíu mày hỏi.
“Nghĩ gì vậy? Nếu cho ngươi cầm bản sao công pháp đi, sau khi ngươi học được lại bán cho người khác, sau này làm sao ta làm ăn?” Triệu Đồng bĩu môi, nói.
“Có lý.” Viên Minh nhẹ gật đầu.
Dứt lời, hắn lập tức mở sách ra, bắt đầu cẩn thận lật xem.
Bên tai hắn, giọng Triệu Đồng truyền đến: “Nội trong một canh giờ này nếu có vấn đề gì không hiểu thì có thể tùy thời hỏi ta.”
Chỉ nghe một hồi tiếng lật sách “vù vù”, Viên Minh không có bất kỳ phản ứng gì với lời hắn nói, giống như là hoàn toàn không có nghe thấy, điều này khiến cho Triệu Đồng lập tức không vui trong lòng.
Nhưng còn không đợi hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế nằm, Viên Minh đã khép quyển sách lại, nhắm mắt đứng ở nơi đó, trong miệng lẩm bẩm ngâm tụng không thành tiếng.
Một lát sau hắn lại một lần nữa mở hai mắt ra nhìn Triệu Đồng hỏi: “Bên trong công pháp nói khi thi triển thuật này thì cần độ pháp lực xuống mặt, đất kết nối với đại địa nguyên khí, là nhất định phải lấy tay chạm đất sao?”
Triệu Đồng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trả lời:
“À…… Là như này, thi triển Địa Thứ thuật có ba giai đoạn, lúc mới bắt đầu, thuật pháp không đủ thuần thục, vì rút ngắn thời gian phóng thích nên tốt nhất là lấy tay chạm đất, như vậy hiệu suất cao nhất. Chờ đến lúc thuật pháp có chút thành tựu thì không cần dùng tay, khi chân dẫm mặt đất cũng có thể câu thông được với mặt đất.”
“Vậy nếu đến đại thành, cho dù người ở giữa không trung cũng có thể thông qua kết ấn phóng thích pháp lực, từ đó thi triển Địa Thứ thuật?” Viên Minh hơi trầm ngâm, lại hỏi.
“Không sai. Chẳng qua là cái này yêu cầu pháp lực sung túc cũng yêu cầu phải nắm giữ thuật pháp thuần thục.” Triệu Đồng gật đầu nói.
“Hiểu rõ, đa tạ.” Viên Minh ôm quyền nói.
“Còn vấn đề gì không, ngươi có thể hỏi thêm mấy cái.” Triệu Đồng tự đắc cười, nói.
“Không có.” Viên Minh lạnh nhạt nói, sau đó lập tức đưa trả lại "Địa Thứ thuật".
Triệu Đồng bị hành động này của Viên Minh khiến cho không rõ nguyên do, nghi ngờ nói: “Sao vậy, không xem nữa?”
“Đều đã nhớ kỹ, tạm thời không có gì chỗ nào khó hiểu, nếu muốn biết có nghi hoặc gì cũng chỉ có thể chờ khi tu luyện mới phát hiện được.” Viên Minh nhẹ gật đầu, nói.
“Công pháp "Địa Thứ thuật" tuy rằng có không quá ba ngàn chữ nhưng vẫn chưa hết thời gian uống một chén trà, ngươi đã nhớ kỹ tất cả?” Triệu Đồng có chút không dám tin nói.
“Nhớ kỹ.” Viên Minh khẳng định nói.
"Địa Thứ thuật" nói đến cũng chỉ có thể xem như một môn bí thuật, đơn giản hơn "Cửu Nguyên quyết" nhiều.
“Chẳng lẽ ngươi có thể đọc qua một lần là nhớ?” Triệu Đồng nghi ngờ nói.
“Trời sinh trí nhớ ta cũng coi như không tệ.” Viên Minh chắp tay, cáo từ rời đi.
Triệu Đồng nhìn bóng dáng hắn đi xa, có thêm vài phần hứng thú với hắn, đọc qua một lần là nhớ đối người tu hành bọn họ cũng không phải bản lĩnh gì lợi hại, nhưng không phải người nào cũng có bản lĩnh này, đây cũng coi như là thần thông trời cho.
“Viên huynh.”
Viên Minh mới vừa đi ra tới miệng cốc đã bị người gọi lại.
Có một người nhảy từ trên một tảng đá cách chỗ hắn đứng không xa xuống, đi tới.
“Ô Lỗ, tìm ta có việc?” Viên Minh thấy rõ người tới thì không khỏi ngạc nhiên.
Bình thường hai người bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, Viên Minh nghĩ không ra vì sao hắn lại tới tìm mình vào lúc này.
“Có phải ngươi đã giết người Thanh Lang bang hay không?” Ô Lỗ đi thẳng vào vấn đề, nói.
“Nổi lên xung đột nên đả thương một tên, làm sao…… tên kia chết rồi?” Viên Minh nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nói.
“Chết rồi. Bọn họ vừa nói người Trung Nguyên, ta lập tức đoán được là ngươi.” Ô Lỗ nhếch miệng cười, cũng không để ý về cái chết của người nọ.
“Bọn họ?” Viên Minh nghi ngờ nói.
“Ta gia nhập Thanh Lang bang.” Ô Lỗ thản nhiên thừa nhận.
“Nói như vậy, ngươi là tới bắt ta?” Ánh mắt Viên Minh hơi ngưng lại, hỏi.
“Ta là tới khuyên ngươi.” Ô Lỗ lắc đầu nói.
“Khuyên ta?”
“Ta nói với bọn họ là tới khuyên ngươi quy thuận, gia nhập Thanh Lang bang. Có điều ta hiểu với tính cách ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho nên ta chỉ tới trước nhắc nhở ngươi một tiếng, chính mình phòng bị nhiều chút.” Ô Lỗ cười nói.
Viên Minh nghe vậy, hơi kinh ngạc.
“Thế nào, bất ngờ lắm sao? Đây cũng coi như báo đáp ân tình của ngươi lúc trước.” Ô Lỗ đầu tiên là tự hỏi, sau lại tự đáp.
“Ta đây cũng nhận ân tình này của ngươi.” Viên Minh cũng mỉm cười nói.
“Lần này sau khi ta trở về, bọn họ hẳn là sẽ hạ lệnh truy sát ngươi, hơn nữa còn sẽ treo giải thưởng ra bên ngoài. Dựa theo phong cách hành sự của bọn họ, chỉ cần có người trình báo tung tích của ngươi là có thể không bị Thanh Lang bang quấy rầy, thậm chí được bọn họ che chở, cho nên tình cảnh tiếp theo của ngươi sẽ không quá tốt.” Ô Lỗ tiếp tục nói.
“Đoán được.” Viên Minh nhẹ gật đầu, không chút ngạc nhiên nào.
“Nếu ta đoán không sai, người đuổi giết ngươi hẳn sẽ là Ba Âm, một đại hán đầu trọc có khuôn mặt hung ác, thằng nhãi này gần nhất mới đột phá Luyện Khí tầng ba, trong toàn bộ thú nô khoác mao ở Thập Vạn đại sơn cũng được coi là cao thủ có thực lực, gặp phải tuyệt đối đừng mất cảnh giác.” Ô Lỗ nói.
“Hiểu rõ, đa tạ.” Viên Minh nhẹ gật đầu, ôm quyền nói.
Ô Lỗ thấy thế, ý cười trên mặt dần dần thu lại, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Viên huynh, ta chỉ có thể giúp được đến đây, lần sau chúng ta gặp lại có lẽ chính là địch nhân, tuy rằng ta không hy vọng đối địch với ngươi.”
Viên Minh nghe vậy hơi ngưng lại, vẫn nhẹ gật đầu.
Sau đó Ô Lỗ rời đi trước, hắn cũng ra khỏi Cáp Mô cốc, quay trở về chỗ mình ẩn thân.
Sau khi trở lại hang động, Viên Minh lập tức bắt đầu luyện tập Địa Thứ thuật.
……
Nửa tháng qua đi, ở một khoảnh đất thưa thớt cây cối bên trong cánh rừng.
Viên Minh nửa ngồi xổm, một tay chống ở trên mặt đất, một tay kia tịnh chỉ bấm niệm pháp quyết, một sợi pháp lực từ lòng bàn tay chạy dọc xuống mặt đất.
Chỉ thấy bên trong hai mắt hắn hiện lên một tia ánh sáng, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Lên.”
Khi tiếng nói dừng lại, mặt đất cách xa hắn năm trượng bỗng nhiên sáng lên ánh vàng mênh mông, một cây măng đá màu vàng đất bén nhọn như đao đâm ra khỏi mặt đất.
Măng đá to bằng cánh tay trẻ con, dài không quá một thước nhưng trên mũi nhọn lại hiện ra ánh sáng kim loại, rõ ràng vô cùng cứng cáp và sắc bén.
Viên Minh thấy thế, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, trong mắt hiện lên ý cười.
Trải qua khoảng thời gian luyện tập, khoảng cách hắn có thể thi triển Địa Thứ thuật đã từ xa không quá một trượng thành xa hơn mấy lần, trình độ cứng cáp sắc nhọn cũng tiến bộ nhảy vọt làm hắn rất vừa lòng.
“Địa Thứ thuật này thật ra không khó tu luyện, chỉ là tiêu hao pháp lực không nhỏ, nếu sử dụng liên tục chỉ sợ pháp lực sẽ theo không kịp, vẫn là phải tăng tu vi.” Viên Minh lẩm bẩm.
Đúng lúc này, vành tai hắn bỗng nhiên khẽ động, đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng quát: “Ai ở đó?”
Giọng nói vừa hạ xuống, bốn phía phát ra tiếng động lớn, năm bóng người hiện ra lập tức bao vây hắn ở giữa.
“Tiểu tử ngươi giỏi thật, quá khó tìm.” Một người trong những người kia đứng ra mở miệng mắng.
Tên này đầu trọc mặt to, gương mặt hung hãn, Viên Minh lập tức ý thức được người này chính là Ba Âm trong lời Ô Lỗ.
Mày hắn nhăn lại, lập tức khoác tấm da vượn thi triển Phi Mao thuật hóa thân thành bộ dáng vượn trắng.
“Ta khuyên các ngươi không nên vọng động, ta không muốn giết người.” Viên Minh mở miệng nói.
Ba Âm nghe vậy thì không sợ, ngược lại cười nói: “Chỉ mới giết tên phế vật Trát Cáp kia đã thật sự coi chính mình là một nhân vật rồi à? Hôm nay nếu ta không vặn đầu của ngươi đem về, ta thật không xứng làm phó bang chủ Thanh Lang bang.”
Dứt lời, hắn cũng khoác da thú thi triển Phi Mao thuật.
Chỉ thấy thân hình hắn hơi phình ra, trên người bắt đầu mọc ra lông tóc vừa dài vừa rậm rạp, cái trán rộng lớn hơn, đôi mắt trở nên vừa nhỏ vừa tròn, cái mũi trở nên vừa bằng vừa ngắn, trên cả hai tay hai chân đều mọc ra móng vuốt vừa nhọn vừa cứng.
Nhưng bắt mắt nhất vẫn là chùm lông màu trắng kéo dài từ đỉnh đầu đến phía sau lưng hắn khoảng hai thước, thoạt nhìn giống như khoác một cái áo choàng dài màu trắng bạc.
……