“Đây là…… lửng mật?” Viên Minh nhìn con thú mà Ba Âm biến thành, hơi cứng họng.
Những người khác lúc triển khai Phi Mao thuật thì hình thể xảy ra khác biệt rất lớn, nhưng hình thể Ba Âm cũng không có thay đổi quá lớn, bộ dáng thoạt nhìn còn hơi buồn cười.
Chẳng qua là hai mắt hắn đỏ ngầu, trong mũi phun ra hơi thở nặng nề, cả người tản ra sát khí hung thần thì biết gia hỏa này cũng không có dễ chọc như vậy.
Theo sát phía sau, các thành viên Thanh Lang bang khác cũng dồn dập thi triển Phi Mao thuật hóa thân thành ba con sói xanh và một con báo đen.
Ánh mắt Viên Minh quét nhanh nhìn xung quanh một vòng, tay trái tay phải đều rút ra đoạn xương trắng ngắn đang cắm trên mặt đất sau lưng.
Ánh mắt hắn đảo qua một lượt trên người mấy người Thanh Lang bang, giống như đang tìm kiếm mục tiêu ra tay. Trong đó có ba người lần trước đi theo Trát Cáp đã từng thấy qua thủ đoạn của Viên Minh, đều rõ ràng tiếp theo hắn muốn làm cái gì, nhao nhao lùi về phía sau.
“Sợ cái gì, có ta ở đây!” Ba Âm gầm lên giận dữ, giọng nói vang như chuông lớn.
Nhưng mà giọng hắn vừa ra, một tiếng xé gió chợt đánh úp lại.
Viên Minh dồn sức lên cả cánh tay ném mạnh cây thương bằng xương giống như mũi tên bay thẳng đến ngực Ba Âm.
Mắt thấy đoạn xương này sắp đâm xuyên qua ngực, một bàn tay từ phía trên bỗng nhiên chụp được, nện thật mạnh lên đoạn xương trắng.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Viên Minh chỉ nhìn thấy từ tay con chồn dường như có ánh sáng nổ tung, cây thương bằng xương giống như bị cây búa từ giữa không trung chẻ nổ, rơi xuống đất.
Nhưng theo sát sau đó lại một tiếng nổ đùng phá không vang lên.
Cây thương bằng xương cũng kịp phá không bay thẳng đến trước mặt Ba Âm.
Chỉ thấy trong miệng Ba Âm phát ra một tiếng hét to nhưng hoàn toàn không tránh né mà trực tiếp dùng đầu đón đỡ cây thương bằng xương.
Một tiếng “keng” vang lên.
Cây thương bằng xương bị đầu của Ba Âm ngăn đỡ, bị nắm ở trong tay.
Cùng lúc đó, một bóng người từ bên cạnh hắn chợt vọt qua, nhảy về phía xa chạy đi.
“Còn muốn chạy?”
Ba Âm cười nhạo một tiếng, thân hình lập tức vừa chuyển, cây thương bằng xương trong tay thay đổi phương hướng, ném về hướng Viên Minh vừa chạy trốn.
Thân hình Viên Minh đã nhảy đến giữa không trung, nhìn thấy một cành mây rũ xuống thấp, cánh tay định chộp tới thì chợt nghe phía sau có tiếng gió lớn gào thét, hắn vội vàng co rụt cổ lại, cả người rơi xuống phía dưới.
Cây thương bằng xương bắn trượt qua da đầu hắn, đánh gãy cây mây mà hắn đang muốn bắt lấy, nổ “ầm” một tiếng làm thủng một lỗ trên gốc cây già ở chỗ xa, lại tiếp tục đâm xuyên qua gốc cây đằng sau.
“Lực lượng thật mạnh.” Viên Minh thầm hô một tiếng.
Thân hình hắn hạ xuống, vừa mới rơi xuống mặt đất, hai bên trái phải đã có hai bóng người màu đen đánh úp lại, thì ra là hai con sói xanh do thú nô khoác mao biến thành, há miệng to như chậu máu chia nhau trái phải cắn vào hai cánh tay của hắn.
Rơi vào đường cùng, Viên Minh chỉ có thể lăn một cái ngay tại chỗ, tránh thoát về phía trước.
Vào lúc hắn xoay người, đã thấy ngay phía trước có một con báo đen đang giương nanh múa vuốt nhào tới phong bế đường đi của hắn.
Lần này bất luận như thế nào cũng tránh không khỏi.
Mắt thấy báo đen xông đến trước người, một tay Viên Minh chống xuống mặt đất, một tay kia dựng thẳng trước người bấm chỉ quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Lên.”
Chỉ một thoáng, trên mặt đất trước mặt cách hắn khoảng ba thước bỗng nhiên có tia sáng màu vàng sáng lên, một cây măng đá màu vàng bén nhọn đột ngột đâm lên, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực con báo đen.
Máu tươi vẩy ra, trong miệng thú nô khoác mao hóa thân báo đen kêu thảm thiết liên tục.
Viên Minh xẹt qua bên cạnh người hắn, tăng thêm tốc độ trốn vào trong núi rừng.
“Đều cẩn thận một chút, tiểu tử kia biết pháp thuật!” Ba Âm gầm lên giận dữ, đuổi theo hắn.
Viên Minh thấy khe hở, lập tức nhảy lên một cái leo lên tới trên cây, thoát đi về phía xa.
Ba con sói xanh lập tức theo sát phía sau, bọn họ vốn có ưu thế tốc độ, không ngừng tới gần Viên Minh, lại không biết vô tình hay cố ý mà chỉ duy trì khoảng cách nhất định.
Chỉ có Ba Âm biến thành lửng mật không thiên về tốc độ, dần dần bị bỏ lại ở phía sau.
Viên Minh vừa bị đuổi chạy, vừa quan sát hoàn cảnh bốn phía, không ngừng phân biệt phương hướng.
Mặt hắn căng thẳng nhưng ánh mắt không hoảng loạn.
Rất rõ ràng, hắn sớm có phương án cho tình cảnh của chính mình.
Ba con sói xanh vẫn luôn đuổi theo Viên Minh không bỏ, một đuổi một chạy tới hơn nửa canh giờ.
Chẳng qua khoảng cách của bọn họ và Viên Minh bị kéo ra không ít, cũng không phải theo không kịp mà là trong lòng biết Ba Âm đã bị bỏ xa nên không dám tùy tiện đến quá gần, sợ Viên Minh chơi hồi mã thương giết bọn họ trở tay không kịp.
Viên Minh cũng không phải không có ý tưởng này, chỉ là hắn không biết rõ thực lực của Ba Âm nên không có cách nào tính ra khi nào thì hắn có thể đuổi tới, vạn nhất bị ba thú nô sói xanh quấn lấy không thể thoát thân, lại bị hắn đuổi kịp thì thật là không tốt.
Hắn chạy một đường không nghỉ, lập tức chạy tới bên ngoài một thâm cốc kẹp giữa hai ngọn núi cao ngất, liếc mắt nhìn vào trong cốc một cái.
Giờ phút này là buổi trưa, sương mù trong cốc vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết, cốc bị sương mù phủ mờ mịt giống như ảo cảnh.
Viên Minh cũng không chần chờ, đâm đầu chạy vào trong sơn cốc sương mù.
Mới vừa tiến vào cửa cốc, một cơn gió nhẹ cuốn theo một mùi tanh tưởi ập vào mặt khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Chờ đến khi đi vào bên trong cốc, qua khỏi chỗ đầu gió kia cái mùi tanh tưởi này mới không còn nồng nặc như vậy.
Cây cối trong cốc thưa thớt hơn bên ngoài rất nhiều, trong rừng cũng có thể nhìn thấy một ít hung thú, có điều chúng nó dường như đều có bản tính vô cùng cẩn thận nhát gan, nghe thấy Viên Minh phát ra tiếng động đã nhanh chân bỏ chạy.
Viên Minh đi thẳng vào phía trong, đi ước chừng nửa canh giờ, không khí trong sơn cốc bỗng nhiên trở nên vẩn đục, bên trong tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.
Chờ hắn vòng qua một hẻm núi uốn cong, cảnh tượng trước mắt rộng mở thông suốt, phía trước cách đó không xa thình lình xuất hiện một hồ nước lưu huỳnh chiếm diện tích cỡ mười mẫu, hình dạng không theo quy luật nào.
Nước trong hồ trong suốt lại vàng óng ánh, chỉ có đá ở trên bờ hồ kết một tầng sương trắng, xa xa nhìn lại giống như một khối đá quý màu vàng thật lớn được khảm ở trong sơn cốc.
Mà ở trên mặt hồ nhìn như duyên dáng kia lại có thể thấy vô số khung xương trắng đứng lặng, có cái vẫn còn duy trì hình thái tương đối hoàn chỉnh, có cái đã tàn khuyết không được đầy đủ đứng lặng bên trên mặt hồ, nhìn giống như một đám thực vật từ trong hồ mọc ra.
Ở gần hồ nước, trên mặt một vách núi đá là hơn mười hang động lớn nhỏ không đồng nhất phân bố tán loạn, có cái cao hơn mười trượng, có cái nhỏ như lỗ chó.
Viên Minh nhìn thoáng qua cửa động bên kia, lập tức bước nhanh vòng qua hồ nước, chạy về phía bên kia.
Bên ngoài sơn cốc, Ba Âm chạy như điên tới thì thấy thuộc hạ của mình đang loanh quanh ở bên ngoài sơn cốc chứ không dám đi vào.
“Tiểu tử kia đâu? Các ngươi ở chỗ này lề mề cái gì?” Ba Âm lập tức nổi giận nói.
“Ba Âm bang phó, hắn chạy vào sơn cốc, bên trong sương mù tràn ngập nên mọi người không dám lỗ mãng đi vào, sợ bị hắn mai phục.” Một con sói xanh trong đó mở miệng nói.
“Đồ ăn hại, nhanh chóng đi vào tìm cho ta, nếu lại để cho hắn chạy thoát thì ta sẽ trục xuất các người khỏi Thanh Lang bang, để các ngươi tự sinh tự diệt.” Ba Âm nổi giận nói.
Mấy người kia vừa nghe lập tức hoảng sợ.
Ngày thường bọn họ dựa vào tên tuổi Thanh Lang bang làm không ít chuyện xấu nhưng hiếm khi bị trả thù, một khi không có tầng thân phận này che chở, cũng sẽ chết nhanh hơn những người khác.
Ba thú nô sói xanh không nói hai lời, nhanh chóng bay vọt vào bên trong, Ba Âm cũng theo sát sau đó.
Bên kia, Viên Minh chạy vội bên bờ hồ, đột nhiên nhìn thấy trên mặt nước có một bóng đen nhanh chóng xẹt qua bay nhanh về phía hắn, hơn nữa càng ngày bóng đen kia cũng trở nên càng khổng lồ.
Hắn lập tức dừng bước chân, hai mắt chăm chú nhìn mặt nước, nhưng lúc bóng đen kia lướt đến bên bờ hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngửa đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy trên trời cao có một con chim ưng màu đen hình thể rất lớn, hai cánh giãn ra đột ngột thu lại về phía sau mà lao thẳng xuống phía hắn.
Viên Minh lập tức lùi về phía sau một bước, đôi tay nắm chặt thành quyền, bình tĩnh chờ chim ưng kia tới gần.
Khi mắt thấy chim ưng càng ngày càng gần, chợt nghe một tiếng “sưu” nhỏ vang lên.
Trong miệng chim ưng phát ra một tiếng kêu to, trên thân thể cao lớn bỗng nhiên hiện ra máu tươi, toàn bộ thân mình như là bị mấy lưỡi dao sắc bén đồng thời cắt qua phân chia thành bảy tám khối rớt xuống dưới.
Máu tươi đỏ thắm ở giữa không trung phun ra tung toé, thiếu chút nữa tưới lên người Viên Minh.
Viên Minh kinh hãi trong lòng, vội vàng lui về phía sau mấy trượng, trong lúc nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà khi hắn nhìn về phía không trung lần nữa mới phát hiện trên không trung cách mặt đất hơn mười trượng thế mà xuất hiện mấy sợi dây tơ màu đỏ đan xen ngang dọc, nổi lơ lửng trên không.
Hai mắt Viên Minh ngưng lại, cẩn thận xem xét mới phát hiện các sợi tơ màu đỏ kia kéo dài ra ngoài, rõ ràng giống như một mạng nhện lớn bao phủ toàn bộ mặt hồ lưu huỳnh.
Nếu không có máu chim ưng nhiễm ở trên đó, dù là ai cũng khó có thể phát hiện.
“Chủ quan thật, vừa rồi vậy mà không có phát hiện.” Trong lòng hắn run lên, nghĩ mà sợ không thôi.
Lúc này, tiếng vang phía sau lại lần nữa truyền đến, mấy tên Thanh Lang bang đã đuổi kịp.
Viên Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt vui vẻ như trút được gánh nặng, giống như sợ bọn họ không dám đuổi theo.
Hắn vội vàng tăng tốc chạy vội về phía vách núi.
Ba Âm nhìn thấy Viên Minh thế mà chạy về phía vách núi, cho rằng hắn muốn leo lên vách đá thoát khỏi nơi này, lập tức lớn tiếng quát: “Đừng cho hắn tới gần vách núi, mau ngăn hắn lại cho ta.”
Vừa quát, trong miệng hắn vừa lẩm bẩm, toàn thân thế mà bắt đầu toát ra từng sợi sương mù màu hồng phấn, cơ bắp cả người phồng lên, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp bội, lao nhanh về phía Viên Minh.
Hai con sói xanh dẫn đầu ra sức đuổi theo, một trái một phải bọc đường đồng thời nhào tới Viên Minh.
Viên Minh di chuyển người trái phải, đồng thời luân chuyển hai cánh tay nện lên trên sống lưng của hai thú nô sói xanh, đánh bọn họ cùng lúc văng ra hai bên.
Nhưng ngay sau đó, thú nô sói xanh thứ ba cũng đã xông tới phong bế đường đi của hắn.
Viên Minh thấy tình huống như vậy dường như rất là ảo não, trong miệng phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ.
Trên tay hắn đã không còn cây thương bằng xương, chỉ có thể dùng hai tay không ẩu đả với ba thú nô sói xanh, dưới trọng quyền xuất kích đánh cho đối phương kêu rên không thôi, có điều cận chiến cũng không chiếm ưu thế gì, cánh tay và bả vai của chính hắn cũng bị cắn bị thương nhiều chỗ, máu tươi đầm đìa.