Tiên Giả (Bản Dịch)

Chương 29 - Lùa Nhện Nuốt Sói

Trong lúc Viên Minh và ba tên thú nô sói xanh giằng co, Ba Âm rốt cuộc cũng đuổi tới, không nói hai lời lập tức gia nhập cuộc chiến.

Chỉ thấy một thân hình đột ngột lao ra, một lực lượng dã man đánh thẳng tới Viên Minh.

Trong lúc vội vàng, Viên Minh chỉ có thể giơ hai tay lên đan chéo cản ở trước người, lại vẫn bị cái quái lực tràn trề này đánh bay về phía sau, đập mạnh vào vách núi đá.

Viên Minh chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi lập tức từ khóe miệng tràn ra ngoài.

“Quả nhiên rất mạnh.”

Trong lòng hắn cho Ba Âm một cái phán đoán, với thực lực của hắn bây giờ, chính diện giao phong tuyệt đối không phải đối thủ huống chi còn có ba người ở bên hiệp trợ.

Đúng lúc này, Viên Minh bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó một chuỗi hòn đá nhỏ từ trên vách núi đá sau lưng hắn lăn xuống dưới.

“Quả như ta đoán.”

Viên Minh sau khi lẩm bẩm một tiếng, thế mà giải khai Phi Mao thuật, lần nữa khôi phục hình người.

Hành động này không khác gì ở giữa chiến trường cởi bỏ áo giáp khiến cho bọn người Ba Âm bất giác ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không hiểu rõ hắn muốn làm gì?

Viên Minh tất nhiên là không có giải thích dự định của hắn, lập tức từ trong lòng ngực móc ra một bọc giấy rồi thô bạo xé ra, sau đó rải lên trên người mình.

Bột phấn màu trắng hồng lập tức dính đầy người, bốc lên một mùi gay mũi.

Ba Âm nhăn mũi lại, tiếp theo thì nghe một thú nô sói xanh mở miệng nói: “Ba Âm lão đại, đây hình như là…… phấn đuổi thú.”

Tuy rằng hắn không biết là chuyện gì nhưng đã hơi hơi nhận thấy có gì đó không bình thường.

“Đừng quản hắn, nhanh chóng giết hắn cho ta.” Ba Âm hét to một tiếng.

Ba thú nô sói xanh đồng thời nhào tới, Viên Minh đã khôi phục hình người nhưng không có lần nữa thi triển Phi Mao thuật mà là xoay người leo lên vách núi đá.

Một thú nô sói xanh trong đó nhanh chóng lao nhanh, chân trước túm được một khối nham thạch nhô ra trên mặt vách núi đá, cả người mượn lực nhảy lên, mở ra miệng to như chậu máu cắn về phía Viên Minh.

Mắt thấy nanh sói sắp cắn vào cẳng chân Viên Minh, một tiếng “vèo” xé gió đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, một cây gai xương màu đen bén nhọn đột nhiên từ phía sau lưng Viên Minh bay vụt qua xuyên thẳng vào đầu thú nô sói xanh làm máu tươi bắn ra tung tóe.

Thân thể thú nô sói xanh bị dư lực cường đại từ gai xương bắn nện xuống mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Hai thú nô sói xanh khác thấy thế thì sợ tới mức hồn phi phách tán, đột nhiên ngừng khí thế lao tới.

Tất cả bọn họ đều ngửa đầu nhìn Viên Minh ở trên cao, chỉ thấy trong một cửa động rất lớn phía trên vách đá đang có một cái đầu khổng lồ đen nhánh ló ra.

Nó to như đầu trâu, phía trên mọc đầy lông ngắn màu đen, tám con mắt kép xếp thành hai hàng song song chỉnh tề, phía dưới có một đôi giác hút cong như móc câu lóe lên ánh sáng đen mờ, trên đỉnh đầu mọc ra một cái sừng màu đen bén nhọn.

“Đây là thứ quỷ gì?” Một thú nô sói xanh kinh hô một tiếng.

Giọng của hắn lập tức hấp dẫn cái đầu cổ quái kia, tám con mắt đồng loạt nhìn về phía hắn, sừng nhọn sắc bén trên đầu kia chợt lóe lên ánh sáng, một cái gai xương màu đen bỗng nhiên bắn nhanh ra.

Thú nô sói xanh kia thấy thế thì phản ứng cũng cực nhanh, lập tức lắc mình tránh né.

Xương gai màu đen xẹt qua phía sau lưng hắn, chỉ làm trầy da một chút chứ không có gây tổn thương đến chỗ yếu hại.

Cái đầu cổ quái thấy một kích không trúng, lập tức vươn đầu ra phía trước, toàn bộ nhô khỏi cửa động, theo sát sau đó, toàn bộ thân mình và tám cái chân nhện màu đen giống nhau cũng đều dồn dập bò ra tới.

Thân thể nó đứng trên vách đá chênh vênh, tám cái chân vẫn luôn đóng chặt ở bên trên khe hở trên vách đá vững như thái sơn, không có bất kỳ dấu hiệu rơi xuống nào.

“Nhện sói một sừng, nơi này làm sao lại có đồ quỷ quái này?” Ba Âm thấy thế nhịn không được kêu lên.

Hắn vừa dứt lời, lại nhìn thú nô sói xanh mới vừa rồi bị gai xương quẹt trúng bị thương, lúc này thế mà đã ngã trên mặt đất, miệng mũi đều có máu màu đen chảy ra, đã mất mạng.

Tên thú nô sói xanh còn lại thấy tình hình như vậy càng sợ tới mức đứng cứng ngắt tại chỗ.

“Độc tính thật mạnh.”

Ba Âm vừa dứt lời, một cây gai xương màu đen cũng đã phá không bay thẳng đến trước mặt hắn.

Hắn lập tức phất tay vung ra một cái, đầu ngón tay tinh chuẩn quạt vào gai xương, mượn lực lượng vốn có làm cho gai xương màu đen kia thay đổi hướng bay, lại bắn về phía Viên Minh.

Viên Minh thấy thế, vội vàng né tránh sang một bên, tiện đà lại lần nữa bò lên phía trên.

Khoảng cách giữa hắn và nhện sói một sừng kia gần nhất, con nhện cũng đã cảm nhận được hắn tồn tại.

Có điều bởi vì trên người hắn dính đầy phấn đuổi thú nên nhện sói một sừng cũng không phát động công kích hắn trước, mà ưu tiên công kích về phía uy hiếp lớn nhất là Ba Âm.

Chỉ thấy nhện sói một sừng nhanh chóng rơi xuống đất rồi nhanh chóng bò về phía Ba Âm, tám cái chân nhện giống như mâu thép chống đỡ thân hình, vài bước đã tới trước người Ba Âm.

Chân nhện vô cùng sắc nhọn không ngừng đâm về phía Ba Âm.

Ba Âm chỉ có thể huy động hai tay chồn lấy hai đầu móng vuốt không ngừng ngăn cản, bộc phát ra chuỗi tiếng kim loại cạ nhau kêu keng keng.

Hai chân nhện sói một sừng nhìn như mảnh khảnh không ngừng va chạm với lợi trảo, chẳng những không có chút nào tổn thương, ngược lại còn bức cho Ba Âm lộ sơ hở không ngừng, trên người xuất hiện nhiều vết máu.

Chỉ chốc lát sau, miệng vết thương trên người hắn liền nổi lên màu đen, rõ ràng cũng đã bị trúng độc.

Viên Minh nhân cơ hội bắt đầu nhanh chóng bò lên phía trên, rất nhanh đã lên tới hang động con nhện sói một sừng sinh sống.

Hắn xoay người tiến vào cửa động, đối diện lập tức truyền đến một mùi phức tạp khó nói nên lời.

Ánh mắt Viên Minh đảo qua lập tức nhìn thấy hai bên trái phải cửa động đều là xương trắng đã bị gặm ăn sạch sẽ và từng khối thịt thối rửa rách nát không nguyên vẹn.

Mà ở trung tâm chỗ dơ bẩn đó bất ngờ có một khối màu đỏ sậm, bộ dáng giống như linh chi tiên thảo, hoa văn trên đó gần giống thực vật nhưng lại giống như động vật, có cảm giác đang mấp máy nhẹ nhàng.

“Không sai, chính là Nhục linh chi được đề cập trong "Bách Thảo tập".” Đôi mắt Viên Minh sáng ngời, lập tức mừng rỡ.

Thời gian trước đó lúc hắn ra ngoài săn thú vốn là đã đả thương con mồi nhưng nó lại lẩn trốn vào trong cái u cốc này rồi mất tung tích, sau đó hắn lại đến tìm kiếm thì mới phát hiện là bị con nhện sói một sừng kia nhặt tiện nghi.

Lúc hắn ở lại đây xem xét đã phát hiện ra gốc Nhục linh chi này, biết đây là linh dược trân quý được ghi lại trên "Bách Thảo tập" thì lập tức có suy nghĩ muốn cướp đi.

Sau khi thử, Viên Minh bất đắc dĩ phát hiện chính mình vốn không phải đối thủ của nhện sói một sừng, vì thế mới định ra kế sách lùa nhện nuốt sói này, đưa Thanh Lang bang đuổi giết hắn tới đây, còn chính mình thừa dịp loạn mà đoạt bảo.

Mắt thấy bảo vật ở phía trước, Viên Minh lập tức tiến lên đào gốc Nhục linh chi lớn bằng bàn tay lên một cách hoàn hảo, bao bọc trong túi da thú đã chuẩn bị từ trước rồi cất vào trong lòng ngực.

Đồ vật tới tay, Viên Minh đi ra phía cửa động, tính toán quan sát một chút tình huống bên ngoài rồi tính tiếp.

Nhưng mà hắn vừa mới đi tới bên này, phía trên cửa động bỗng nhiên có một gương mặt người trắng bệch rũ xuống lườm đôi mắt tròn vo nhìn hắn.

Ánh mắt kia đen kín như mực, không hề có tròng trắng, thoạt nhìn vô cùng tà dị.

Viên Minh bị sợ hết hồn lập tức trốn về phía sau, lúc này mới thấy rõ toàn cảnh gương mặt người trắng bệch kia, thế mà là một con nhện toàn thân đen nhánh trên đầu có hoa văn đặc thù.

Hình thể con nhện này nhỏ hơn con nhện sói một sừng rất nhiều, tám cái chân nhện mảnh giống như sợi gai, thân mình cũng vừa dài vừa mảnh, duy chỉ có cái đầu là tròn vo, phía trên là một khuôn mặt người trắng toát.

Thời điểm Viên Minh chăm chú nhìn nó, nó cũng đang nhìn Viên Minh, chỉ là con ngươi nó đen nhánh không nhìn ra được cái gì.

Lúc này, mặt người cổ quái kia bỗng nhiên nhếch miệng cười, bên trong lại không có nửa cái răng lộ ra, thậm chí nhìn không thấy miệng, giống như chỉ có một tấm da mặt không có thật dán ở trên trán con nhện.

Một màn quỷ dị này khiến Viên Minh cũng không chịu nhịn được mà tê dại da đầu, theo bản năng lập tức muốn thoát đi.

Nhưng hang động trên vách đá này rất nông, cửa ra cũng chỉ có một cái, Viên Minh cứ như vậy bị vây ở bên trong.

Hắn không thể không thi triển Phi Mao thuật hóa thành vượn trắng, hắn nhặt đại một mảnh xương cốt không biết là của dã thú gì trong đống xương trắng kia, làm bộ dáng như tụ lực nguyên cánh tay để ném.

Nhưng xương thú này không biết đã chết bao lâu, không đợi hắn dùng đã “két” một tiếng vỡ vụn ra.

Viên Minh vội vàng đổi một cây khác, kết quả vẫn là bóp một cái thì vỡ.

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, lại lần nữa lấy ra một cây, khi đang định ném ra, bỗng nhiên phát hiện cảm giác vào tay không đúng lắm, nhìn kỹ mới phát hiện trong tay nào phải xương cốt gì, rõ ràng là một thanh cổ kiếm bằng đồng thau loang lổ rỉ sét.

Đúng lúc này con nhện mặt người nọ lại trước một bước phát động công kích, nó dùng một chân nhện mảnh giống như mũi mâu đâm thẳng tới Viên Minh, tốc độ vô cùng mau lẹ, so với nhện sói một sừng kia chỉ có hơn chứ không kém.

Viên Minh bất chấp chuyện khác, vội vàng giơ kiếm đón đỡ.

Một tiếng “keng” vang lên!

Trường kiếm và chân nhện va chạm tóe ra tia lửa.

Viên Minh chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, chấn hắn lui về phía sau, lại xem xét trường kiếm trong tay phát hiện chỉ bị đánh rớt vài đốm rỉ sắt, không đáng lo ngại.

Lúc này, con nhện mặt người lại lần nữa công kích hắn, hai cái chân nhện đâm tới hai bên trái phải, một cái rồi tiếp một cái liên tục công kích Viên Minh.

Viên Minh vừa vung kiếm đón đỡ, vừa ra sức di chuyển về phía cửa động.

Không gian trong động thật sự là có hạn, hắn trằn trọc xê dịch nhưng chịu hạn chế nên mới bị động như thế.

Ngay tại lúc hắn đón chân nhện công kích không ngừng tới gần cửa động, bụng dưới của con nhện mặt người bỗng nhiên co rút một hồi, một cái lỗ nhỏ trên bụng của nó bỗng nhiên phun ra một chùm dịch trắng, ở giữa không trung kéo dài khuếch trương thành một tấm mạng nhện màu trắng bao phủ Viên Minh từ đầu tới chân.

Viên Minh thấy thế, mở một kiếm đón đỡ, đâm mạnh vào chân nhện, năm ngón tay mở ra một trảo túm tấm mạng nhện, huy động cánh tay quấn lấy, chợt quấn thành một cục tơ.

Lòng bàn tay hắn lập tức truyền đến một trận đau nhức sắc bén, một lực lượng cường đại có tính ăn mòn thẩm thấu vào lòng bàn tay, mặc dù có lớp da vượn trắng che chở nhưng máu thịt trong lòng bàn tay cũng trong nháy mắt bị ăn mòn lộ vô số vết thương.

Đau nhức bỏng cháy làm hai mắt Viên Minh giận dữ mở to, một hơi thở hung hãn dường như không thuộc về hắn bị kích phát.

Trong miệng hắn quát lên một tiếng lớn, một tay nắm lấy trường kiếm giơ lên trước người đón đỡ công kích, thân hình bỗng nhiên nhảy lên, bàn tay bị bỏng rát kia nắm thành nắm đấm đập mạnh một quyền thẳng đến chân nhện.

Bình Luận (0)
Comment