Dịch: Lap Tran
----
Cả đội ngũ một đường xuyên qua sơn cốc, khí độc trước mặt dần tiêu tán, địa hình cũng bắt đầu thu hẹp, tạo thành một cửa ải hình miệng hồ lô.
Từ xa xa Viên Minh đã thấy bên kia cửa ải có một miệng cống đen cao năm, sáu trượng, bên cạnh có bảy tám tên thủ vệ mặc giáp, tay cầm binh khí.
Bên trên miệng cống điêu khắc hoa chi chít văn rắn lục, trông tràn đầy phong cách dị vực.
Hai bên miệng cống đều có một con sói xanh cao hơn hai trượng đang gác, chúng nó cong lưng, trên thân mang áo giáp đặc chế che kín cổ ngực, nhìn cực kỳ hung mãnh.
Mắt thấy mọi người tới gần, sói xanh lập tức nhe răng, cổ họng phát ra tiếng gào khàn khàn, thân thể hạ thấp, bắp thịt căng chặt, bộ dạng có thể tấn công bất kỳ lúc nào.
Khi thủ vệ lại gần trấn an thì sói xanh mới thu hồi dáng vẻ muốn cắn người.
Đại hán cởi trần dẫn đầu mang theo mọi người đi tới, vào trong bắt chuyện, tiếng bánh răng nặng nề chuyển động vang lên, miệng cống đen to lớn chậm rãi dốc lên, mở ra một lối đi.
Lúc này, trên không trung bỗng có tiếng kêu to, một bóng mờ lướt qua đầu mọi người.
Viên Minh ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một con chim ưng to màu đen đang xòe cánh bay quanh, lượn một vòng rồi lao thẳng xuống.
"Hô!"
Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, bụi bay mù mịt quét về phía mọi người, một con chim ưng có sải cánh chửng năm thước giơ móng vuốt sắc bén lượn sát qua đỉnh đầu mọi người rồi lại xông lên trời cao, khiến mọi người không nhịn được mà thét một tiếng kinh hãi.
Viên Minh nhìn về phía lối đi kia, trong lòng thở dài, nơi này phòng thủ còn nghiêm mật hơn hắn tưởng tượng, tiến vào bên trong rồi, muốn rời đi thì khó như lên trời.
"Miễn mình còn sống, nhất định sẽ có cơ hội."
Viên Minh híp con mắt, theo đội ngũ tiếp tục tiến lên, đi dọc theo một lối đi rộng khoảng hai trượng một dặm, tầm nhìn bỗng mở rộng, một quảng trường đá to lớn sáng sủa đập vào mắt.
Trên quảng trường có một tòa đại điện hình tròn, khí thế uy nghi, tạo thành từ đá màu xanh, trên đỉnh chóp có một mái vòm to hình tròn, trông giống như một pháo đài to lớn.
Hai bên đại điện cũng có lẻ tẻ các đại điện hình tròn không khác lắm, ở chỗ xa hơn còn có một ngọn núi sừng sững, bên trên cũng có thấp thoáng kiến trúc bằng đá.
Từng tiếng thú hống từ phía sau đại điện truyền đến, âm thanh cao thấp khác nhau, hình như do các loại thú khác nhau phát ra, trên đầu mọi người có nhiều chim ưng bay lên bay xuống, không ngừng kêu.
Trên quảng trường có mấy người đi đến, lúc nhìn về phía này, mấy đại hán áp giải bọn họ sẽ nhao nhao lấy tay xoa ngực, khom lưng hành lễ.
Bọn họ không có dừng lại ở nơi này bao lâu liền bị mang theo lối đi bên trái, cuối cùng đi tới một tòa đại điện mới ngừng lại.
Viên Minh ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cửa đá trước mắt có khắc một loại chữ như con giun, tổng cộng có ba chữ, nhìn y như gà bới.
Nhìn thoáng cái thôi Viên Minh đã nhận ra, đây là Xà văn thông dụng của Nam Cương.
Ý nghĩa của ba chữ đó là "Chúc Linh điện" .
Lúc này, từ trong đại điện có một lão giả áo xám với gương mặt khô quắt, da tay của hắn hơi u ám, dáng người có chút đồ sộ nhưng thân thể thì lại hơi co rúm.
"Lần này có không ít người nha." Lão giả khàn khàn nói.
"Tát Nhân trưởng lão, lần này vận khí không tệ, thu được một trăm ba mươi bảy tên, đều có thể thắp sáng Hồn thạch, hẳn là có thể được vài tên có linh căn." Đại hán hơi khom người, cười nói.
"Chỉ mong vậy! Chờ ta trắc nghiệm linh căn xong, các ngươi cũng có thể đi phủ khố lĩnh tiền thưởng." Lão giả vuốt cằm nói.
"Đa tạ trưởng lão."
Ánh mắt Tát Nhân trường lão đảo qua đám người, khi ánh mắt rơi vào trên người Viên Minh thì ngừng lại, hơi nhíu mày, hình như có chút chán ghét.
"Làm sao lại có một người Trung Nguyên?"
"Khụ khụ, nửa đường nhặt được, lúc đầu nghĩ cũng rút hồn luôn, không nghĩ tới thần hồn của hắn không tệ, thông qua khảo thí Hồn thạch, chúng ta không dám tùy tiện quyết định nên mang về." Đại hán vội vàng giải thích.
Viên Minh nghe vào tai, lòng hơi chùng xuống, từ cuộc đối thoại giữa hai người có thể biết được, thân phận người "Trung Nguyên" không được nơi đây chào đón lắm.
"Mang vào trước, xem tình huống rồi tính." Tát Nhân trường lão lạnh nhạt phân phó một câu.
Đám người đại hán liền áp giải Viên Minh và đám dã nhân Nam Cương bước vào trong điện.
Không gian trong điện rất lớn, trên vách tường treo đèn đồng hình đầu thú, bên có ngọn lửa màu vàng phập phồng chiếu sáng.
Viên Minh liếc mắt liền thấy giữa đại điện có một bàn đá tròn, hình dạng không khác cái cối xay, chỉ là bề mặt nhấp nhô, có khắc rất nhiều hoa văn.
Tám hướng của bàn đá đều có khắc Xà văn, phân biệt là: Mộc, hỏa, thổ, kim, thủy, thiên, dị, không.
Tất nhiên là Viên Minh không hiểu ý nghĩa, chỉ suy đoán là liên quan đến linh căn vừa nói khi nãy.
"Ngươi, đi tới."
Tát Nhân trường lão chỉ vào một dã nhân khôi ngô rồi chỉ vào bàn đá́ và nói.
Dã nhân sợ hãi, toàn thân run rẩy, không dám bước lên.
Tát Nhân trường lão cũng không khách khí mà đập lưng hắn, dã nhân cứng đờ, không cách nào nhúc nhích, bị ném lên bàn đá như một con gà.
Đám dã nhân còn lại thấy cảnh này đều hoảng sợ không thôi.
Viên Minh thì mở to mắt, yên lặng nhìn chăm chú.
Chỉ thấy dã nhân khôi ngô bị Tát Nhân trường lão đè đầu, sau đó Tát Nhân trường lão nhảy khỏi bàn đá, hai tay múa máy trước người một lúc, bàn đá bỗng nhiên lóe lên một đoàn sáng xanh.
Hắn vung tay lên, ánh sáng xanh rơi vào trên người dã nhân đang nằm trên bàn đá.
Dã nhân bị ánh sáng xanh bao phủ, sợ đến mức đứng lên.
Nhưng kế tiếp cũng không có xuất hiện cảnh máu tanh tàn nhẫn gì, ánh sáng xanh lóe lên rồi biến mất, chữ "Không" trên bàn đá lóe ánh sáng trắng rồi tắt.
"Không có linh căn, qua bên kia đứng." Mặt Tát Nhân trường lão không đổi sắc, chỉ chỉ một khu vực trống bên trái.
Dã nhân khôi ngô có chút mờ mịt, không dám làm trái lời lão giả.
Tát Nhân trường lão lại thuận tay chỉ một tên dã nhân khác, người nọ bước lên bàn đá́, giống như trước, chỉ có chữ "Không" loé lên một cái.
"Không có linh căn."
"Không có."
"Không có."
Mười bảy mười tám người kế tiếp đều không có linh căn, Tát Nhân trường lão cũng có chút nản, ngay cả mở miệng cũng ít hơn, chỉ phất tay.
Đại hán nhìn thoáng qua đám dã nhân đứng bên trái lão giả, giơ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Một tiếng kêu từ trong miệng Tát Nhân trường lão vang lên.
Chỉ thấy một đoàn sáng xanh rơi vào người một thanh niên dã nhân hơi mập, trên người hắn cũng có một điểm sáng lóe lên chui vào bàn đá dưới người.
Ngay sau đó, một cột sáng màu vàng, xanh, đỏ từ chữ thổ, mộc, hỏa sáng lên.
"Tam linh căn, không tệ, đứng sang phải đi." Tát Nhân trường lão vuốt cằm nói.
Dứt lời hắn liền tiến tới đón lấy dã nhân này, trên mặt có thêm mấy phần ôn hòa khiến dã nhân càng hoảng sợ hơn.
"Đến ngươi." Sau đó, hắn chỉ vào một dã nhân có đầu lớn hơn người khác rồi nói.
Mắt thấy khảo nghiệm này là chỉ chọn hay không, những người khác cũng không còn quá khẩn trương nữa.
Dã nhân đầu to leo lên bàn đá, sau khi ngồi xuống còn có chút tò mò quan sát trái phải.
Lúc này, Tát Nhân trường lão lại tạo ra đoàn sáng xanh, một cột sáng xanh, một cột sáng vàng kim, một cột sáng đỏ từ bàn đá lóe lên.
"A, lại một tên! Thủy linh căn, Mộc linh căn, Hỏa linh căn, còn có Kim linh căn. Tứ linh căn cũng quá pha tạp, tư chất không được, sang bên phải đứng đi!" Lão giả lắc đầu, nhưng vẫn cho tên đầu to đứng bên phải.
"Cám ơn trưởng lão." Dã nhân đầu to thi lễ với Tát Nhân trưởng lão rồi mới đi sang bên phải.
Đến lúc này, dù bọn dã nhân không rõ linh căn là vật gì nhưng từ sắc mặt ông lão biến hóa đã đoán ra được, có linh căn tốt hơn không có linh căn.
Cứ như vậy, từng tên dã nhân dưới sự phân phó của lão giả đi lên bàń đá, tiếp thu khảo nghiệm linh căn.
Chỉ là sau dã nhân đầu to, hai mươi người tiếp theo cũng không có linh căn, bên trái lão giả đã đứng chen chúc.
Sắc mặt Tát Nhân trường lão rõ ràng có chút khó coi.
Đại hán xoa xoa tay, cũng có chút bồn chồn.
Bọn họ cực cực khổ khổ đi ra ngoài, bắt lấy dã nhân có tuổi tác phù hợp yêu cầu, cuối cùng có thể được thưởng bao nhiêu đều phụ thuộc vào kiểm trắc ra linh căn thế nào.
Trong phàm nhân, người có linh căn vốn rất hiếm, tuy những người này trải qua một loạt các bước sàng lọc, tỷ lệ có linh căn tăng nhiều nhưng không có linh căn vẫn chiếm đa số, mặc dù có linh căn nhưng tư chất linh căn kém lại nhiều.
Nếu như tư chất của đám dã nhân sau cũng không được, tiền thưởng thì không nói, sẽ không tránh được bị quở trách một trận, sau đó phải tiếp tục ra ngoài bắt người, ngay cả thời gian tu luyện cũng không còn.
"Lo lắng làm gì, tới đây." Tát Nhân trường lão nhìn một thiếu niên dã nhân, có chút không kiên nhẫn nói.
Thiếu niên mắt to mày rậm, tuy thân hình không thua gì dã nhân thành niên nhưng mặt mày còn chút ngây ngô trẻ con.
Hắn đi tới ngồi vào bàn đá.
Chớp mắt tiếp theo, có một cột sáng màu xanh và một cột sáng màu vàng từ chữ thổ và mộc và phóng lên, sắc mặt Tát Nhân trường lão nhanh chóng thay đổi.
"Song linh căn, lại có Song linh căn, trực tiếp tiến vào nội môn cũng không quá." Lão giả đột nhiên mừng rỡ khiến người chung quanh giật nảy mình.
Nhưng lão giả nhanh chóng bình tĩnh, hài lòng nói với đại hán: "Hồ Trát, lần này ngươi lập công lớn, mang về một hạt giống tốt, bổn trưởng lão sẽ thưởng lớn."
Hồ Trát cũng đã kích động không nói nên lời, ánh mắt nóng rực nhìn thiếu niên, hận không thể hôn một cái.
Linh căn càng ít thuộc tính thì càng thuần túy, tốc độ tu hành lại càng nhanh, ngũ hành linh căn đơn độc thực sự quá hiếm, có thể xuất hiện một Song linh căn cũng đã đầy đủ để bọn họ mừng rỡ rồi.
Hạnh phúc tới quá đột ngột!
Có vết xe phía trước, trên mặt đám dã nhân còn lại đã hoàn toàn không còn lo lắng, ngược lại còn nhao nhao muốn thử.
Nhưng một câu hời hợt kế tiếp của Tát Nhân trường lão như tưới cho bọn họ một chậu nước lạnh.
"Ồn ào! Đám này không có linh căn, lôi ra giết."
Nói xong, hắn liền tự mình đưa thiếu niên đang mờ mịt từ trên bàn đá xuống, ôn hòa hỏi vài câu.
Còn Hồ Trát thì lập tức lấy chuông ra, vung tay lên, vài tên đại hán Nam Cương bước nhanh đến kéo một đám dã nhân ra ngoài điện.
Chốc lát sau liền có từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lần này, mấy người còn lại nhận ra kết cục của không có linh căn chính là chết, bọn họ không còn tranh đoạt, ngược lại từng tên lui về sau, không dám lên trước.
Viên Minh càng hồi hộp, hắn đã thấy rõ, bàn đá này là đồ vật kiểm trắc thiên phú, không thể can thiệp vào kết quả.
Điều này có nghĩa là sống chết của hắn đều theo ý trời.
"Tiểu tử Trung Nguyên, ngươi tới trước." Đúng lúc này, Tát Nhân trường lão chỉ Viên Minh, dùng giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ.
Viên Minh không hề phản kháng giãy dụa, tự mình leo lên bàn đá, bình tĩnh ngồi xuống.
Cảnh này khiến ánh mắt Tát Nhân lấp lóe có chút bất ngờ.
Hắn lại thi pháp, một đoàn sáng xanh bao bọc Viên Minh, hắn có thể cảm giác được có một dòng nước nóng từ thân thể tiến vào bàn đá.
Ngay sau đó, bên người hắn có bốn cột sáng lóe lên, đỏ, vàng, lam, xanh.
"Ngũ hành thiếu thổ. . . Ha hả, lại là một Ngụy linh căn." Khóe miệng Tát Nhân cong lên, lắc đầu.
Viên Minh nghe nói như thế, tim đập nhanh hơn.
Lúc này, Hồ Trát mới từ bên ngoài trở về nghe vậy mở miệng hỏi:
"Có muốn hay không. . ."
"Tứ linh căn vẫn có thể làm thú nô, lúc này các doanh địa đang thiếu nhân thủ, mặc dù là người Trung Nguyên nhưng cứ giữ lại đi." Tát Nhân trường lão lạnh nhạt nói, xem như giữ lại tính mạng của Viên Minh.
Viên Minh nghe mà mừng rỡ, cảm giác như trở về từ cõi chết.
Trắc thí tiếp tục diễn ra, phần lớn dã nhân không có linh căn đều bị giết, người sống sót ngoại trừ một tên Tam linh căn thì đều là Tứ linh căn, không khác Viên Minh bao nhiêu.
Viên Minh cũng từ lần trắc nghiệm này và lời Tát Nhân trường lão mà đoán được Linh căn cũng không phải càng nhiều thuộc tính càng tốt.
Hình như là Thiên linh căn tốt nhất, rồi tới Dị linh căn, rồi mới đến Linh căn ngũ hành đơn độc như Hỏa linh căn, Thủy linh căn,... Song linh căn kém hơn một chút nhưng vẫn vô cùng hiếm thấy.
Còn Tứ linh căn như hắn là loại kém nhất, bị gọi là Ngụy linh căn.
Lúc này hắn còn không biết, thân là người Trung Nguyên mà còn mang Linh căn loại kém, sẽ có ý nghĩa thế nào đối với vận mệnh kế tiếp của hắn?