Biên: Hắc Dược
---
Đúng lúc này, một luồng gió mát nhào tới trước mặt, giúp Viên Minh hơi tỉnh táo lại.
Hắn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy cánh rừng phía trước dần thoáng hơn, thình lình xuất hiện sau tán cây trước mặt là một dòng sông xanh đen rộng chừng mười trượng.
Nước sông có chút đục ngầu, sóng lớn cuồn cuộn, thế nước khá lớn.
Viên Minh liếc mắt nhìn thử khoảng cách hai bên bờ, phát hiện với sức lực của hắn là hoàn toàn không có khả năng bay vọt qua, rồi lại cúi đầu xem xét, thấy đám sói xanh đuổi theo dưới đất đã từ hai con tăng lên thành năm con.
"Nhảy qua có thể sẽ mất mạng, không nhảy qua... nhất định sẽ mất mạng, còn chắc chắn sẽ chết một cách thảm hại." Trong lòng Viên Minh biết, chính mình vốn dị không có lựa chọn.
Chân hắn giẫm cành cây mọc ngang dưới thân, đung đưa lúc lên lúc xuống, mượn nhánh cây chập trùng súc tích lực lượng.
Một lần, hai lần, ba lần...
"Đi nào."
Trong miệng của hắn quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt nhánh cây bắn lên, hai chân co gập lại bộng nhiên dùng lực bắn cả cơ thể về phía trước.
Giữa không trung, thân thể của hắn kéo căng thẳng tắp, cánh tay trái không bị thương kéo căng duỗi dài về phía trước, muốn chụp vào nhánh cây duỗi ra của một cây lớn ở bờ phía bên kia.
Đáng tiếc, sức lực của hắn vốn là có hạn, còn đang trong tình trạng mình đầy thương tích, có thể nhảy ra bảy trượng đã là cực hạn, hoàn toàn không có khả năng nhảy xa đủ mười trượng để chộp nhánh cây kia.
Thân thể Viên Minh rơi thẳng xuống phía dưới, "tùm" một tiếng rồi chìm vào trong nước, sau hai lần giãy dụa chập trùng thì bị sóng nước cuồn cuộn cuốn đi, biến mất khỏi mặt sông.
Bờ bên kia, đám sói xanh thấy thế, không cam lòng mà tru gừ những tiếng trầm thấp một hồi lâu, sau đó mới quay người rời đi.
...
Trong dòng nước sông đục ngầu, thân thể Viên Minh bị mạch nước ngầm cuốn tới đáy nước, va chạm với những tảng đá ngầm sắc bén như những bộ răng thú hết lần này tới lần khác, vết thương ở bả vai và ngực hắn nhao nhao há miệng, đổ tuôn dòng máu đỏ sẫm vẽ thành từng sợi tơ lụa màu đỏ trong nước lạnh.
Viên Minh cố nén đau đớn và cảm giác ngạt thở do áp lực nước, ra sức dùng cánh tay bắt lấy đá ngầm dưới đáy sông, giãy dụa muốn trồi lên khỏi mặt nước, tham lam hút mạnh một ngụm không khí.
Nước sông pha lẫn cành khô lá cây không ngừng đập vào mặt hắn, quẫy nhiễu tầm nhìn của hắn.
Viên Minh lấy tay lau mặt lau nhòe rác rưới và nước sông, thấy rõ bản thân đang cách bờ sông bên kia không tới hai trượng, nhưng ở giữa khoảng cách này không có mỏm đá nào để hắn leo bám vào, nếu hắn chọn lặn xuống nước lần nữa, rất có thể sẽ bị nước ngầm lần nữa cuốn vào đáy sông.
Ngay lúc hắn tự hỏi nên làm cách nào để vượt qua bờ bên kia, vết thương chỗ ngực lại nhói đau.
Viên Minh không quá để ý, dự định lẻn xuống dưới đáy nước, bám vào các tảng đá ngầm để bò qua bờ bên kia.
Nhưng ngay sau đó, vết thương trên bả vai hắn cũng đột nhiên đau nhức kịch liệt, ngay từ đầu chỉ là đau một chỗ, không đầy một lát đau đớn liền trở nên dầy đặc.
Khu vực chịu đau đớn đã không chỉ dừng ở miệng vết thương chỗ bả vai hay ngực hắn nữa rồi, đến cả nhưng khu vực không có bị thương cũng chịu đau theo, hắn lúc này mới ý thức được có gì đó sai sai.
Viên Minh bỗng nhiên hít một hơi, thân thể trầm xuống dưới nước, mặc kệ nước sông cọ rát mắt, hắn mở to hai mí mà nhìn cơ thể mình, lập tức cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
Chỉ thấy trên vết thương trước ngực hắn có lít nha lít nhít gần trăm co cá lớn chừng bàn tay đang cắn rỉa, từng cái cái đuôi lay động, điên cuồng mà chen nhau chui vào miệng vết thương, liều mạng cắn xé máu thịt của hắn.
"Hỏng bét, đây là cá ăn thịt!"
Loài cá bình thường sẽ không công kích vật sống có hình thể khổng lồ như thế, có khả năng tấn công hắn một cách tàn bạo như vậy thì chỉ có thể là cá ăn thịt.
Nhưng chỗ khác trên thân Viên Minh mặc dù cũng bị cá cắn xé, nhưng những chỗ đó cũng không có vết thương hở, còn được da lông bao phủ nên vấn đề cũng không lớn.
Hắn đưa tay kéo mấy con cá đang cắn trên người ra, kết quả, tay hắn chưa kịp đến gần thì đã bị một đám cá bu vào.
Cùng lúc đó, trong nước sông đục ngầu có một bóng đen to lớn bơi từ phía hạ du lại chỗ hắn.
Trong lòng Viên Minh biết không thể chần chừ thêm, hắn ngoi lên lấy một ngụm hơi xong thì lại lặn xuống đáy nước, tay bám vào đá ngầm dưới lòng sông mà bò từng bước một qua bờ bên kia.
Cái bóng màu đen phía xa phát hiện hắn đang tìm lối thoát nên không ngừng tăng tốc độ đuổi đến, càng lúc càng đến gần hắn.
Viên Minh vô cùng vất vả mới bò tới được bờ bên kia,bắt đầu leo lên bãi sông, sóng lớng không ngừng vỗ lưng hắn, tạo những tiếng "ào ào", cái bóng màu đen kia cũng đã đuổi kịp đến.
Hắn không dám nấn ná thêm chút nào, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, hai tay túm lấy đá ven bờ, dùng sức nhảy phốc lên một cái, ngay khoảnh khắc cuối cùng khi cái bóng đã đến sát hắn, Viên Minh thành công nhảy lên đất liền.
Thành thử bóng đen vồ hụt, nó bồi hồi dưới mé nước một lát thì dần lặn sâu vào lòng sông, không còn tăm tích.
Viên Minh ngửa mặt nằm ở trên bờ sông, ngực chập trùng kịch liệt, thở hồng hộc.
Hắn đưa tay sờ lên người, sau khi xác nhận túi trữ máu chưa bị thất lạc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết bây giờ còn không phải thời điểm nghỉ ngơi buông lỏng, nhưng cảm giác mệt mỏi quá mãnh liệt, còn cả cảm giác kiệt quệ khi sống sót sau tai nạn, khiến cho hắn mất một lúc thật lâu mới đứng lên lại được.
Sau một thoáng nghỉ ngơi, Viên Minh mới ráng chống người ngồi dậy, lúc này hắn mới phát hiện, trên ngườ mình chi chít cá ăn thịt vảy đen.
Mà nhất là chỗ miệng vết thương ở ngực và bả vai, số lượng cá dày đặc.
Viên Minh nắm một con cá ăn thịt, cố nén đau đớn mà giật khỏi da mình, đưa tới trước mặt để quan sát cẩn thận hơn, hắn thấy trong miệng con cá mọc một vòng răng nanh như những lưỡi răng cưa, cái miệng chớp động cắn vào không khí, dù cho đã rời mặt nước thì hung tính của nó cũng không hề giảm một chút nào.
Hắn tiện tay định ném con cá ăn thịt đi, nhưng bụng bỗng kêu một hồi "ục ục" nhắc nhở hắn, đừng có lãng phí như vậy.
Viên Minh như thấy niềm vui trong đau khổ, cười hắc hắc: "Các ngươi cắn ta, ta ăn các ngươi, có qua có lại."
Dứt lời, hắn nén cơn khó chịu trong lòng lại, nhét nguyên con cá sống vào miệng, cắn một nhát dứt khoát.
Thịt cá sống có lẫn cả xương và vảy bị hắn nhai nát từng chút một, phát ra từng tiếng "két két", chợt hắn cảm nhận được một mùi vị tanh tưởi.
Ban đầu Viên Minh nghĩ bản thân sẽ cảm thấy khó chịu, không ngờ hắn lại ngoài ý muốn không hề thấy hương vị này phản cảm, thậm chí còn cảm thấy hơi thích thú.
Một con cá lớn chừng bàn tay hoàn toàn không thể thỏa mãn dạ dày của hắn, thế là Viên Minh bắt đầu bứt từng con cá một đang bám trên người mình để ăn.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã kéo được năm sáu mươi con cá ra khỏi da thịt mình, tất cả đều bị hắn ăn sạch sẽ, lúc này cảm giác đói trong bụng mới được trung hòa chút đỉnh,
Nhìn vết thương trước ngực và bả vai đang còn be bét máu, bỗng nhiên ý thức được một sự kiện.
Hai con sói xanh trước đó bám theo hắn mãi không buông, cả đám cá ăn thịt kết đoàn lập đội mà tấn công hắn, cùng với cái bóng đen không biết có lai lịch gì kia, tất cả đều bị mùi máu từ vết thương trên người hắn hấp dẫn mà đến.
Hắn liền vội vàng đứng lên, đào bùn từ bãi sông rồi đắp lên chỗ vết thương, che đậy mùi máu sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, trước khi tìm được một chỗ để ẩn núp thì không nên đừng lại đâu đó quá lâu, đấy không phải là hành động sáng suốt.
Nương theo bóng mặt trời đang khuất dần phía tây, toàn bộ rừng rậm đều bị phủ trong bóng tối dày đặc, ban đêm ở đây đến sớm hơn so với các chỗ khác.
Viên Minh cẩn thận từng li từng tí mò mẫm tìm tòi trong núi rừng, rốt cuộc trong bán kính năm dặm cách dòng sông, hắn tìm được một cái hang động ngầm chỉ lộ nửa cửa hang trên đất.
Cái hang động này thật ra là một cái hố, trên miệng hố có hai tảng đá lớn lăn từ núi xuống chắn lại hai nửa miệng hố, giống như là lợp mái nhà.
Viên Minh cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện diện tích dưới hố chỉ rộng khoảng hai trượng, ở trong đây tuy không thể nói là đủ rộng cho thân thể hắn trú, nhưng cũng miễn cưỡng coi là một chốn dung thân.
Hai vách hai bên do hai tảng đá lớn dựa vào nhau mà thành, nên phía trên kín không kẽ hở, nhưng hai phía trước sau đều là lối đi.
Lối vào trước mặt đương nhiên không cần phải nói, khe hở phía sau cũng rộng đến hai thước ba thước, đủ cho một vài dã thú có hình thể trung đẳng chui vào.
Viên Minh mất một lúc tìm kiếm trong rừng núi mới tìm được vài khối đá có kích cỡ phù hợp, hắn ôm lấy từng khối đá đến khe hở phía sau để phủ kín nó.
Sau đó hắn lại lần mò hồi lâu để tìm ra một khối đá thích hợp dùng chắn cửa hang, nhưng nhất định là không tìm được.
Cuối cùng, hắn chọn vận chuyển một gốc cây già bị sét đánh cháy đổ ra đất, coi nó như là cái cổng tạm thời dùng để chắn cửa hang.
Vì để phòng vạn nhất, Viên Minh dùng một cây dây leo buộc vào gốc cây, đầu còn lại của sợi dây thì buộc quanh cổ tay mình, một khi rễ cây bị xê dịch, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hắn, giúp hắn lập tức có thể phát giác.
Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này Viên Minh mới chậm rãi nằm dài ra mặt đất, nhưng mặc cho cơn buồn ngủ có kéo đến không ngừng, hắn vẫn là cố nén không lập tức thiếp đi.
Hắn vừa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lại vừa dùng tay vẽ lại lộ tuyến ngày hôm nay của mình trên mặt đất tối tăm torng hang, nhớ lại từng chi tiết lúc hắn đánh nhau với con gấu đen và hai con sói xanh.
Sau khi ôn lại những sự kiện kia xong, hắn lại bắt đầu dùng toàn lực để nhớ lại đoạn hình ảnh hiện ra trong đầu hắn vào giấc sáng nay, những ký ức không trọn vẹn về hắn và quảng trường diễn võ kia.
"Ta rốt cuộc là ai vậy?"
Mang theo cái nghi vấn này, Viên Minh chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, Viên Minh lại xuất hiện ở cái Diễn Võ tràng kia, trường thương torng tay không ngừng huy động, diễn luyện một bộ thương pháp lăng lệ.
Ở phía biên giới của đài diễn võ xuất hiện một cái bóng mơ hồ, thân hình cao lớn uy vũ, nhưng lại không thấy rõ ngũ quan, đứng chắp tay, trầm mặc ít nói.
Viên Minh dừng diễn luyện, muốn tiến lên nhìn cho rõ bộ dáng người kia, lại nghe được một tiếng mắng mỏ giận dữ: "Không cho phép ngừng!"
Trong nháy mắt, Viên Minh đột nhiên bừng tỉnh.
Có ánh nắng chiếu len qua khe hở trên cửa hang, chiếu lên khuôn mặt của hắn, trời đã sáng rồi.
Viên Minh lại cảm giác mình chỉ ngủ nửa canh giờ, không hoàn toàn tiêu trừ được loại cảm giác buồn ngủ kia.
Chẳng qua hắn vẫn chống người ngồi dậy, vô ý thức dùng hai tay đầy lông dụi dụi con mắt.
Đợi đến khi khôi phục được chút tinh thần, hắn tháo sợi dây cột trên tay ra, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, vết thương trên bờ vai và bộ ngực của mình đã khép vảy lại rồi.
Hắn vốn cho là chí ít còn cần ba bốn ngày mới có thể phục hồi như cũ, kết quả chỉ là ngủ một đêm thì đã thế này.
"Xem ra thời điểm bị biến hóa thành Phi Mao thú, sức mạnh thể chất và tốc độ cũng bị ảnh hưởng theo, trở nên lợi hại hơn bình thường, đến cả năng lực khôi phục cũng đều được tăng cường." Viên Minh càng ngày càng cảm thấy hài lòng hơn với cái thân thể này.
Đồng thời, hắn cũng sinh ra hứng thú nồng hậu với cái "Huyết Khí pháp" kia trong miệng Hô Hỏa trưởng lão.
"Ọc..."
"Không những tốc độ khôi phục vết thương được tăng cường, khả năng chuyển hóa hấp thu cũng được tăng lên." Viên Minh đứng dậy dịch chuyển rễ cây chắn cửa động, đi ra ngoài.
Nắng chiếu ánh vàng khắp núi rừng, lá cây xanh mởn, gió mát lượn lờ, lớp sương mỏng buổi sớm mai đang dần tiêu tán, bốn phía không ngừng có tiếng chim chóc kêu khẽ, cảnh sắc thiên nhiên vương nét tĩnh mịch nhưng cũng không kém phần tươi tốt.
Nhưng Viên Minh hiểu rõ, ẩn dưới lớp màn tĩnh mịch này là vô tận nguy cơ.