Biên: Hắc Dược
---
Ngày thứ ba, sáng sớm.
Một con vượn trắng khiêng một bó xương thú trắng hếu trên vai, trên thân treo ngang một cái túi da thú, thân hình như gió phiêu đãng mà bay giữa núi rừng, một bước nhảy đã phong xa gần mười trượng.
Viên Minh lần theo tuyến đường lúc đến mà mò ngược trở về.
Tới gần buổi trưa, hắn mới trở về địa phương bị con gấu đen kia tấn công.
Loại đã thú như gấu đen này có ý thức lãnh địa rất cao, bình thường hiếm khi rời khỏi địa phương sinh sống ban đầu, Viên Minh vốn dĩ muốn về lại nơi đây là vì mục tiêu hắn chọn để săn giết chính là con gấu đen đó.
Khi đến được nơi đó rồi, Viên Minh tháo bó xương cốt đang vác trên thân ra, lấy ra một khúc xương ống chân to chắc trong đống đó, cầm chặt trong tay rồi bắt đầu đào một cái hố ở mé phía dưới sườn dốc.
Cứ việc Viên Minh đã khôi phục không ít lực lượng Viên Minh, cũng đã thích ứng được với cái cơ thể này hơn, nhưng hắn vẫn như cũ, không có dự định muốn đối đầu trực diện với con gấu đen, mà định dùng phương pháp đặt bẫy, loại biện pháp này có vể ổn thỏa hơn.
Chất đất của núi rừng rất xốp, chỉ chốc lát sau, Viên Minh đã đào ra được một cái hố sâu hai trượng, nhưng lòng hố rộng lắm cũng chỉ được sáu thước.
Hắn lại đào thêm rất nhiều hố nhỏ dưới đáy hố, rồi cắm ngược những cây xương sườn sắc nhọn của con sói xanh vào, sau đó lấp đất và nén chặt quanh gốc.
Những chiếc xương sườn cắm ngược kia đã được Viên Minh mài nhọn, sắc bén tựa những mũi dao.
Sau đó, hắn lại tìm mấy cành cây khô, chồng chéo đan nhau trên miệng hố, rồi lại gom lá khô củi mục ở xung quanh lại, thả rơi xuống che kín cái hố lại.
Làm xong xuôi những việc trên, Viên Minh lại dùng một miếng xương bả vai của con sói xanh và mấy sợi dây mây để cột trước ngực mình, giống như là miếng giáp bảo vệ phần ngực trái, sau cùng lập tức nhặt hai đoạn xương ống chân đã bị hắn mài sắc như là mũi thương ngắn lên, cầm chắc ở trong tay.
Đợi đã lâu, Viên Minh đã không đợi nổi đến khi con gấu đen kia xuất hiện.
Sau một phen suy tính, hắn lập tức dùng một cây thương trắng ngà đâm vào tay mình.
Khi nhìn thấy máu tươi rỉ ra từ lòng bàn tay rồi, Viên Minh lập tức bôi máu của mình lên thân cây mọc bốn phía quanh cái bẫy rập, để mùi máu tươi được khuếch tán đến cực đại.
Sau đó hắn mới móc một nắm bùn từ dưới đất lên mà tùy tiện bôi vào vết thương, rồi lại nắm chặt mũi thương xương thú, yên lặng chờ gấu đen mắc câu.
Viên Minh bò lên trên một gốc cây già, đợi không bao lâu, trong núi rừng đã truyền đến một trận cỏ cây rung lắc, xen lẫn trong đó còn có cả tiếng thở dốc nặng nề.
Hắn lần theo thanh âm nhìn lại, rất nhanh liền thấy được bóng dáng con gấu đen kia.
Chỉ thấy một lùm cây bị thân thể cao lớn của con gấu đen xông phá, nó dùng những bước chân lảo đảo mà chạy đến bên này.
"A, trong no có vẻ đang bị thương?" Viên Minh thấy thế, lông mày không khỏi nhướng lên.
Hắn tỉ mỉ quan sát con gấu đen một lát, lại không nhìn thấy trên người nó có vết thương ngoài da nào, nhưng từ cách con gấu đen di chuyển, có thể thấy nó có điểm bất thường.
"Hay là nó trúng độc?" Viên Minh nghi hoặc trong lòng.
Nếu thật sự là như thế, vậy thật đúng là trời ban cơ hội tốt rồi.
Viên Minh không hoàn toàn tin chính mình có vận khí tốt như thế, không có tùy tiện xuất thủ, chỉ là yên lặng chờ con gấu đen rơi vào bẫy rập.
Chỉ thấy khi con gấu đen kia đi tới nơi này, nó ngửi từng vết máu trên cây, rồi bỗng ngẩng đầu phát ra một tiếng rú giận dữ, trong hai mắt của nó hiện ra một mảng đỏ au không hề bình thường, trông như là bị một thứ gì đó che phủ.
Viên Minh thấy thế, trong lòng càng khẳng định con gấu đen trước mắt có gì đó không thích hợp.
Gấu đen đả một vòng tìm kiếm xung quanh, không có phát hiện con mồi, bước chân một mực đi men miệng hố bẫy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng chỉ bước ngay miệng hố, từ đầu đến cuối không có rơi xuống.
Trên tàng cây, động thủ lo lắng không thôi, chờ thêm giây lát nữa, hắn rốt cuộc quyết định động thủ.
Hắn quấn một sợi dây mây rủ từ tàng cây trên đuầ mình xuống quanh một cánh tay, tay còn lại nắm chặt mũi thương xương thú, thân hình nhảy khỏi cành cây, nương theo dây mây mà đu về phía con gấu đen.
"Ngã xuống cho ta." Viên Minh quát to một tiếng trong lòng, hai chân như là hai cái búa phá cửa, đá mạnh về phía con gấu đen.
Đúng lúc này, gấu đen cũng nhạy cảm, nhận ra nguy hiểm đến từ sau lưng, thân hình đột nhiên xoay trở, trong nháy mắt khi nó vừa nhìn thấy Viên Minh thì bùng nổ hung tính, hai cái tay gấu vỗ mạnh về hướng Viên Minh.
Một thanh âm vang lên.
Hai chân Viên Minh đạp ngay vào hai lòng bàn tay của con gấu đen, hai luồng lực mạnh tương phản nhau gây nên phản chấn, đầu tiên là hất Viên Minh bay ngược trở về, sau cũng đẩy con gấu đen loạng choạng tại chỗ.
Gấu đen lui lại một bước, phần gót chân sau của nó đã dẫm nát nhánh cây lấp miệng bẫy của Viên Minh, nhưng nó đã lập tức ngưng hành động lùi lại phía sau, rốt cuộc không có rơi xuống.
Ngược lại, Viên Minh tựa như chơi nhảy dây cao su, sau khi bị hất bay về sau lại đu ngược trở lại.
Gấu đen nhìn thấy Viên Minh lại xông về phía nó, lần này này nó không dùng hai chi trước đánh hắn nữa, mà là chủ động tiến về phía trước một bước, vung hai trảo lên vồ tới hai chân của hắn.
Viên Minh sao có thể để nó đạt thành ước nguyện, mũi thương xương thú trong tay lập tức được ném mạnh ra ngoài.
Gấu đen thấy cây đoản thương kia phi thẳng đến mặt nó, lúc này mới vung móng đón đỡ, nhưng lại không kịp ngăn cản, để mũi thương lao vút qua sát bên cánh tay nó.
Một tiếng "phốc" vang lên.
Mũi thương xương thú của Viên Minh đâm ngay vào hốc mắt con gấu đen, một phúng máu bắn ra tung tóe.
"Rống. . ."
Gấu đen bị đau, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.
Lúc này, Viên Minh cũng đã lần nữa vọt tới gần bên con gấu đen, đạp thật mạnh hai chân vào bộ ngực của nó.
Gấu đen còn đang hứng chịu cơn đau từ hốc mắt, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mất cân bằng, nó ngã chổng vó về phía sau.
"Răng rắc!"
Đám nhánh cây phủ trên miệng bẫy đồng loạt ngã, con gấu đen rơi xuyên qua đám cành khô lá mục phủ trên mặt đất, rớt xuống đáy hố.
Ngay sau đó chính là một tiếng gào thét rung trời, thanh âm lại trở nên vô cùng thê lương, tựa như kêu rên.
Viên Minh nhảy xuống mặt đất, vội vàng đi đến bên cạnh miệng hố xem xét, chỉ thấy con gấu đen kia té nằm ngửa mặt trong hố, hai mu bàn tay và một bên đùi bị đám gai nhọn chôn dưới đáy hố xuyên thủng.
Phần bụng và ngực của nó cũng có vài miệng vết thương, thấy được đầu nhọn của gai xương thấp thoáng lộ ra khỏi da thịt.
Mũi miệng gấu đen chảy máu tươi, nó còn đang giãy dụa kịch liệt, tiếng gầm không ngừng truyền ra khỏi miệng.
Viên Minh thấy thế, quay người trở lại trên cây, lấy một mũi thương xương thú khác, dự định lập tức kết thúc nỗi thống khổ cho con gấu đen.
Nhưng chờ tới lúc hắn trở lại miệng cái hố thì lại thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Dưới đáy hố đã lộn xộn không chịu nổi, mấy cây gai xương đã ngã trái ngã phải, phía trên rõ ràng còn vết máu đỏ thẫm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy tung tích con gấu đen kia.
Không đợi Viên Minh hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, phía sau hắn bỗng nhiên có tiếng gió thổi mạnh.
Viên Minh thầm nghĩ trong lòng một tiếng "Không tốt", sau lưng hắn bỗng hứng một cú tấn công mạnh, cả người giống như là bị búa tạ nện một cái, đánh bay ra ngoài.
Thân hình của hắn bay qua miệng hố, đâm vào một thân cây đối diện cách đó ba bốn trượng rồi mới rớt xuống.
Viên Minh cố nén đau đớn, giãy dụa quay người bò lên, còn không kịp thấy rõ tình huống sau lưng, trước mắt liền có một bóng đen "Đùng" một cái hiện lên, trên gương mặt lập tức truyền đến một cảm giác đau đến nóng ran.
Hắn giơ tay gạt máu me trên mặt đi, lúc đưa mắt nhìn qua cảnh phía trước thì không khỏi ngây dại.
Chỉ thấy trên một cành cây ở trước người hắn cánh hắn bảy tám trượng, thình lình có một... một con quái vật khó có thể hình dung được.
Sở dĩ nói vật kia khó mà hình dung được, vì chủ thể của nó đúng là xác con gấu đen kia, nhưng từ miệng vết thương trên người nó lúc này đang có rất nhiều dây leo xanh đen to bằng cánh tay chui ra.
Trong đó, chỗ miệng vết thương nơi ngực nó là có hai sợi dây leo to nhất, một sợi vươn dài lên nhánh cây phía trên, bám vào cây giúp treo thân thể con gấu đen giữa không trung.
Mà càng thêm quỷ dị là chỗ hốc mắt trái đã bị Viên Minh đâm thủng của con gấu, hiện tại đang có một đóa sen đỏ sáu cánh được cấu tạo bằng máu thịt mọc ra, mà chỗ nơi đám nhụy hoa màu trắng rậm rạp đang cư ngụ thì ngọ nguậy liên hồi, giống như những vòng răng cưa trắng muốt chồng lên nhau, nhìn thấy đã khiến sống lưng phát lạnh.
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?" Viên Minh không khỏi nuốt ngụm nước bọt.
Từ trạng thái cổ quái cảu con gấu đen, có thể xác nhận nó đang bị một thứ gì đó ký sinh.
Đúng lúc này, quái vật kia lại lần nữa bắt đầu chuyển động, dây leo mọc ra từ người con gấu đen lần nữa nhấc khỏi mặt đất, quất về hướng Viên Minh.
Viên Minh vội vàng xoay người lăn mình về phía trước, ý đồ tránh né.
Nhưng cái dây leo kia lại dường như mọc thêm con mắt, thay đổi phương hướng giữa không trung, vẫn kịp quất một cú vào lưng hắn, xé da thịt hắn rách ra một vết máu.
Viên Minh nhịn đau đứng dậy, dự định quay người chạy đi.
Nếu là đối mặt con gấu đen kia, hắn coi như hiểu rõ, có khả năng đánh một trận, nhưng thứ kỳ quái trước mắt này, hắn không biết một tí gì về nó, thậm chí còn không biết làm cách nào để giết chết nó, thế thì đánh kiểu gì?
Mắt thấy hắn quay người chạy trốn, con quái vật ký sinh kia lại kông dự định thả hắn đi, hai sợi dây leo một trái một phải bắn ra, đồng thời đánh về hướng hắn.
Viên Minh vội vàng tránh né, tốc độ đã có vẻ không kịp, vừa mới né một sợi bên trái thì đùi phải đã bị sợi còn lại cuốn lấy, bị kéo té xuống đất, kéo ngược trở về.
Hắn lật người, giữ cho mặt mình đối diện với con quái vật kia, khi đang muốn dùng đoản thương để công kích thì bị một sợi dây leo nữa quấn lấy, quấn quanh người trói hắn thành cái bánh chưng.
Lần này, ngay cả cơ hội phản kích cuối cùng của Viên Minh cũng bị mất.
Cứ như vậy, hắn bị sợi dây leo kia kéo một đường thẳng đến trước mặt con gấu đen.
Đã đến trước mặt, Viên Minh mới kinh ngạc phát hiện, con gấu đen này còn chưa chết, con mắt đỏ ngầu còn lại của nó đang chuyển động, miệng mở ra đóng lại phát ra những tiếng thở dốc nặng nề.
Con ngươi Viên Minh đảo một vòng, giống như nghĩ tới điều gì.
Thứ này nếu là loài ký sinh, như vậy chỉ cần dứt khoát giết chết vật chủ của nó cũng là giết chết nó, tức là chỉ cần giết con gấu đen, nó cũng không sống được.
Đáng tiếc, trước mắt đã muộn.
Chỉ thấy chỗ lồng ngực con gấu đen bỗng nhiên tách ra một vết rách, từng chiếc xương sườn nơi lồng ngực tựa như là hai bộ móng vuốt bằng xương, xương sườn mở ra, lộ một trái tim đỏ tươi nằm ở giữa, trái tim đang còn đập thình thịch.
Viên Minh liếc mắt liền thấy, ở trên trái tim đỏ có mọc một cục bướu thịt màu đen, có mấy sợi tơ mỏng mọc ra từ cái bướu, đâm vào trái tim, nhưng là đang hấp thụ máu huyết từ trái tim để nuôi dưỡng chính nó.
Ngay tại thời điểm Viên Minh tưởng mình sẽ bị ăn thịt, đám dây leo bó buộc cơ thể hắn đột nhiên buông tuột ra, cởi bỏ phần ngực của hắn.
Viên Minh lập tức hiểu được, thân thể gấu đen đã bị thương nặng, chỉ có đổi vật chủ mới, thứ này mới có thể tiếp tục sống sót, nó không phải muốn ăn thịt hắn, mà là muốn dùng hắn làm vật chủ mới để ký sinh.