Chương 1001: Chính diện đối kháng
Chương 1001: Chính diện đối kháng
Dịch: Vong Hồn
“Cái nhân tình của Ti Dung kia, thật là không đơn giản, hắn không chỉ là người nổi bật ở bên trong đám tu sĩ Pháp Tướng Kỳ, càng là một vị trưởng lão nội môn có quyền thế ngập trời của Thái Huyền Môn, tầm ảnh hưởng của hắn đủ để cho toàn bộ Thái HUyền Môn chấn động.” Vân La tiên tử khẽ thở dài.
Trong giọng nói của nàng có vương một chút sầu lo được giấu kỹ, ánh mắt khẽ liếc qua người Viên Minh, giống như muốn xem phản ứng của hắn như thế nào.
Khuôn mặt của Viên Minh thì vẫn tĩnh như hồ nước, chẳng có chút rung động nào, bên trong đôi mắt cũng chẳng có kinh ngạc hay sợ hãi gì, giống như đối với tên tuổi của vị trưởng lão Thái Huyền Môn kia, căn bản không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Ta có thể đáp ứng che chở các ngươi, nhưng điều kiện là, các đệ tử của Tố Nữ Phái, cần phải thờ phụng Minh Nguyệt Thần.” Viên Minh không mặn không nhạt nói ra.
“Ngươi liền không lo lắng vì vậy mà chọc lấy phiền phức sao? Dù gì vị kia thế nhưng là trưởng lão có thực quyền ở bên trong Thái Huyền Môn?” Vân La tiên tử có chút nhíu mày, hoang mang hỏi lại.
“Ta dám đáp ứng thì tự nhiên có cách đối phó, có một chút phong hiểm còn chưa đủ để ta lùi bước.” Viên Minh khẽ cười đáp.
“Chuyện thờ phụng Minh Nguyệt Thần kia, cụ thể thì chúng ta cần phải làm những gì?” Vân La tiên tử đã giảm nỗi lo âu trong lòng xuống đôi chút, lại tiếp tục hỏi.
“Mỗi ngày hướng Minh NGuyệt Thần cầu nguyện, cống hiến nguyện lực là đủ, ngẫu nhiên, các ngươi cũng có thể cần hiệp trợ Minh NGuyệt Giáo hoàn thành vài nhiệm vụ gì đó.” Viên MInh giải thích.
“Chỉ là như vậy?” Vân La tiên tử có chút không dám tin tưởng, yêu cầu như vậy thực sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều, so với những gì các nàng tưởng tượng trước đó.
“Lấy tu vi của các ngươi, việc có thể làm đúng là không nhiều lắm, cứ an tâm cầu nguyện chính là trợ giúp lớn nhất.” Viên MInh nói.
Vân La tiên tử nhíu mày, nàng suy nghĩ kỹ càng một lúc, lại hỏi :”Vậy
chúng ta không cần làm những việc…vốn là sở trường trong dĩ vãng của chúng ta sao?”
“Các ngươi đã quyết tâm phản bội chạy trốn, chắc là không muốn lại giẫm lên vết xe đổ kia, nếu ta để các ngươi tiếp tục làm những việc kia, lại cùng Ti Dung có gì khác nhau?” Viên MInh nghe nàng hỏi câu kia thì khẽ cười một tiếng, sau đó thì hỏi ngược lại.
Vân La tiên tử nghe vậy thì một tia lo lắng cuối cùng của nàng cũng tan thành mây khói, nàng cảm kích nhìn Viên Minh, thấp giọng nói ra :”Viên đạo hữu, đa tạ ngươi!”
Viên MInh mỉm cười lắc đầu, cũng đưa tay ra tiếp nhận nửa bộ Đan VƯơng Bí Điển còn lại kia, xem như là dấu chấm tròn viên mãn trong cái giao dịch này.
Hắn lật xem bí điển rât tùy ý, mặc dù những đan phương trong đó đều cực kỳ trân quý, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, đã không còn là nhu yếu phẩm nữa.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào một cái đan phương tên là :”Tam Hoa Ngũ KHí Đan”, thì trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng.
Thần thông Tam Hoa Ngũ KHí Đan này chỉ dành riêng cho tu sĩ Đại Thừa, và loại đan dược này cũng có thể cho phép các tu sĩ ở cảnh giới Pháp Tướng tạm thời sở hữu được sức mạnh của Đại Thừa. Đây chắc chắn là một món đồ cực kỳ quý giá, có thể dùng để bảo mệnh.
Khi Viên MInh đang chuẩn bị nghiên cứu đan phương kỹ hơn, đột nhiên nhìn thấy Vân La tiên tử đã lấy pháp bàn đưa tin ra, nàng đọc xong tin nhắn thì sắc mặt đột biến.
“Sao vậy?” Viên Minh nhìn thấy biểu hiện của nàng thì liền hỏi.
“Ti Dung đã dẫn theo truy binh đến Bắc Hàn THành, chỗ ẩn thân của chúng ta đã bại lộ, bây giờ đang bị họ bao bọc vây quanh, tình thế cực kỳ nguy cấp.” Vân La tiên tử bất an nói.
“KHông sao, ta đi cùng ngươi tới xem một chút.” Vẻ mặt Viên Minh cũng không thay đổi nhiều, bình tĩnh nói ra.
Nói xong, tâm niệm hắn khẽ động, bên cnahj đã hiện ra một bóng người hư dảo, chính là Điếm Tiểu Tam nay đã hóa thành khí linh của Chu Thiên Linh Lung Đỉnh.
Hắn đem nửa bộ Đan Vương Bí Điển giao cho Điếm Tiểu Tam, sau đó liền cùng Vân La tiên tử cùng nhau rời khỏi đại điện tiếp khách, tiến về đại điện truyền tống của phủ thành chủ.
Hai người vừa đi tới đại điện truyền tống, thì gặp thân ảnh Ô LỖ vừa đi ra khỏi từ bên tỏng một tòa đại trận truyền tống.
Nhìn thấy Viên MInh cùng Vân La tiên tử đi tới, Ô Lỗ cũng không hỏi nhiều mà vội vàng đi theo, cùng nhau đi vào trong tòa pháp trận truyền tống.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đại trận vận chuyển, quang hoa của phù văn thời gian lập lòe vài cái, thân ảnh ba người cùng lúc biến mất, rồi bị truyền tống đưa tới Bắc Hàn Thành.
Đến đại điện truyền tống của Bắc Hàn Thành, Ô Lỗ cũng hỏi thăm Vân La Tiên tử vài câu, mới biết được tình hình sơ qua.
Ba người mới vừa ra khỏi cửa lớn của Phủ Thành Chủ thì đã cảm giác được từng cơn ba động pháp lực mãnh liệt ở phía bắc thành, phảng phất như đang ngưng tụ một cơn bão lớn.
Bọn họ cùng khẽ động thân hình, hóa thành ba đạo lưu quang, sau đó bay về chỗ ngọn nguồn của pháp lực đang ba động nọ.
Chỗ thành Bắc, trên một khu vườn yên tĩnh và trang nhã, có nhiều bóng người đang bay lơ lửng trên không, nhìn qua là hai phe đối lập, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.
Một bên là Ti Dung mặc cung trang màu hồng và một lão già cao lớn có bộ râu quai nón cứng như sắt, chính là vị tông chủ của Tố Nữ Phái và vị trưởng lão của Thái Huyền Môn có quyền thế ngập trời kia.
Một bên khác thì là bảy tám vị tu sĩ, cầm đầu là một người thanh niên mặc áo bào màu tím, chính là thành chủ Lư Kiếm Tinh của Bắc Hàn Thành.
Mặc dù nhìn nhân số bên Lư Kiếm Tinh chiếm ưu thế, nhưng khí thế của bọn họ rõ ràng lại đang bị đối phương áp chế.
“Chung trưởng lão, ngài thân là trưởng lão của Thái Huyền Môn, sao lại làm việc bá đạo như thế, có phải quá là không đem Vạn Tiên Minh bọn ta để trong mắt hay không? Tùy ý động võ đuổi bắt đệ tử trong phái của mình ở bên trong Bắc Hàn Thành này, chẳng phải là đang gây hấn với ranh giới cuối cùng của chúng ta sao?” Lư Kiếm Tinh nhíu chặt đôi lông mày sắc bén của mình lại, trầm giọng chất vất.
“Lư thành chủ, ngài hiểu lầm rồi, chuyện lần này đột nhiên xảy ra nên bọn ta cũng không kịp thông báo cùng ngài, về sau Tố Nữ Phải bọn ta tất có hậu lễ đáp tạ, mong ngài nể mặt cho chúng ta vài phần tình mọn, không so đo việc này nữa.” Ti Dung thấy thế thì uyển chuyển bước lên phía trước, thi lễ một cái cười nói.
Lư Kiếm Tinh nghe vậy, thần sắc cũng hơi thả lỏng một chút, đang muốn mở miệng thì lão giả có râu quai nón kia lại hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói ra :”Vạn Tiên Minh? Hừ, từ bao giờ xuất hiện một cái thế lực tam lưu này, ta chưa từng nghe qua, chúng ta tới đây chỉ vè đuổi bắt đám đệ tử phản bội chạy trốn khỏi Tố Nữ Phái, chẳng liên quan gì với người khác, các ngươi tốt nhất cũng không nên nhúng tay vào.”
Sắc mặt Lư Kiếm Tinh lập tức trầm xuống, ánh mắt liếc nhìn về khu vườn bên dưới kia.
Nơi đó có hơn trăm vị đệ tử của Tố Nữ Phải đang bị một Linh Bảo hình tấm lưới trấn áp, giống như một đám gia cầm không thể động đậy, trong lòng của hắn lại do dự, phải chăng nên đưa tin cầu viện tới vị kia ở Bạch Đế Thành.
Đúng lúc này, ba người Viên Minh, Vân La tiên tử cùng Ô Lỗ cũng tới nơi.
“Người phương nào ở đây lỗ mãng?” Viên Minh quát hỏi một tiếng nghe như chuông lớn, rền vang cả bầu trời.
Lư Kiếm Tinh thấy thế thì trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, trong lòng cũng trấn định thêm vài phần.
Ti Dung nhìn thấy Vân La tiên tử, trong nháy mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng khi ánh mắt đảo tới trên người Viên Minh thì đã chuyển thành kiêng kị.
Mà lão giả khôi ngô có râu quai nón kia, thì hai mắt cũng đang híp lại mà đánh giá Viên Minh một phen, cũng không them để hắn vào trong mắt.
“Tố Nữ Phái Ti Dung, gặp qua Viên thành chủ!” Ti Dung tiến lên thi lễ, nói ra.
Viên Minh lại chưa để ý tới nàng, ánh mắt hắt trực tiếp bỏ qua Ti Dung, rơi vào trên người lão giả có râu quai nón kia.
“Bạch Đế Thành Chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên uy thế bất phàm.” lão ta đi tới bên cạnh Ti Dung, đem nàng ta bảo vệ ở sau lưng, cười lạnh nói ra.
“Quá khen rồi, ngươi là người phương nào?” Viên Minh nhếch khóe miệng lên thành một đường cong, đáp lại không khách khí chút nào.
“Thái Huyền Môn, Trưởng Lão Trung Đồ Hổ.” lão giả râu quai nói nghe hắn nói thế thì hơi giật giật khóe miệng, sau đó lạnh lùng báo ra tên họ.
Viên MInh nghe xong thì tỏ vẻ nghĩ nghĩ một chút, sau đó khẽ a một tiếng rồi thản nhiên nói ra :”Chưa từng nghe qua!”
“Ngươi…” Chung Đồ Hổ nghe vậy thì lửa giận hừng hực trong mắt toát ra.
“Mặc kệ các ngươi là ai, dám nháo sự tại địa bàn của Vạn Tiên Minh ta, đã nghĩ tới hậu quả chưa?” Viên MInh lạnh giọng hỏi.
“Hậu quả? Sao? Ngươi còn muốn ra tay với ta sao?” Chung Đồ Hổ tức quá mà cười, hỏi lại.
VIên Minh quát một tiếng, khí tức trên thân hắn bộc phát trong nháy mắt, hóa thành uy áp thực chất cuồn cuộn lan tràn quan bên kia :”Cho nên, các ngươi muốn tự mình lăn ra ngoài, hay là để ta đánh các ngươi lăn ra ngoài?”
Vân La tiên tử thấy cảnh này, trong lòng không khỏi sinh ra mộ cỗ tâm tình rất phức tạp.
Nàng vốn làn cùng đường mạt lộ nên mới tới chỗ Viên Minh tìm nơi nương tựa, vốn chỉ hy vọng nhờ hắn che chở, giúp các đệ tử đồng môn kiếm một chỗ sống yên phận.
Nhưng không ngờ trước mắt lại thúc đẩy Viên Minh cùng Chung Đồ Hổ đối kháng chính diện.
Đối với một con quái vật khổng lồ chư Thái Huyền Môn này, trong đáy lòng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ e ngại.
Thật sự mà nói thì nàng là không muốn Viên Minh cùng đối phương xảy ra xung đột vì mình.
Nhưng việc đã đến nước này, có hối hận cũng bằng không.
Nàng vừa sinh ra áy náy với Viên Minh, đồng thời cũng sinh ra một tình cảm nào đó khó hiểu.
Trong thời khắc nguy nan, có thể có người đứng ra vì nàng, cảm giác này thực sự quá là tốt.
Chỉ tiếc, Viên Minh đối với nàng cũng không có tình yêu nam nữ.
Đám người còn lại thấy thế thì thi nhau thối lui ra xa xa, sợ bị dư ba của chiến đấu tác động đến.
Dưới khí tức áp bách nặng tựa thái sơn của Viên Minh áp tới kia, sắc mặt của Ti Dung trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng ta không tự chủ được mà lui về phía sau, một bàn tay lập tức đỡ lấy bwof vai của nàng, cũng cấp cho nàng thêm lực lượng để chống đỡ.
“Được lắm nhóc con, gan cũng to đấy, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bao nhiêu năng lực!” Chung Đồ Hổ cười lạnh một tiếng, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Lão ta bỗng nhiên đưa cánh tay trái của mình dựng thẳng lên, phía dưới ống tay áo bỗng lóe lên những ánh sáng xanh, đỏ, vàng, đen, đan xen quanh cánh tay của lão ta, sau đó nhanh chóng mở rộng và biến thành một bàn tay khổng lồ nhiều màu sắc.
Bàn tay khổng lồ này tỏa ra khí tức ngũ hành cực mạnh, như thể nó sẽ xé nát được cả không gian ra.
Vân La tiên tử thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng nhắc nhở :”Cẩn thận, đây chính là thần thông Ngũ Hành Kiếm Tí của Thái Huyền Tông.”
Giọng nói của nàng vô cùng khẩn trương, hiển nhiên có chút kiêng kỵ với môn thần thông này.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, bàn tay khổng lồ năm màu kia cũng đột nhiên mở ra, từ đầu năm ngón tay bắn ra năm đạo kiếm khí vô cùng sắc bén.
Những kiếm khí này như năm con rồng khổng lồ, đâm xuyên hư không, gào thét hướng về phía Viên Minh.
Viên Minh sớm đã nhìn rõ huyền cơ trong này, trong chớp mắt khi kiếm khí bắn ra một cái, hắn đã lách mình né tránh, thân hình quỷ mị lơ lửng không cố định.
Năm đạo kiếm khí này mặc dù có uy lực kinh người, nhưng ngay cả góc áo của hắn cũng chưa đụng tới.
Uy lực còn sót lại của kiếm khí cũng không giảm, vẫn lao vun vút về phía trước, bức tường cách đó mấy trăm trượng bị kiếm khí đâm trúng, sụp đổ trong nháy mắt.
Nhưng vẫn chưa hết, trong bụi mù kia vãn nhìn thấy kiếm khí ngũ hành lưu chuyển tuần hoàn, xoắn nát bức tường đang sụp đổ kia cho tới khi nó biến thành một mảng bụi thì mới thôi.
Đám người Bắc Hàn Thành thấy thế đều sợ hết hồn, tất cả nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, không dám tưởng tượng nếu là một kích kia lạc tới trên người mình, thì sẽ có hạ tràng ra sao.
Ánh mắt của cả đám nhìn về Viên Minh, bỗng chốc có thêm tràn đầy vẻ kính sợ và cả sợ hãi.
Viên Minh thì phảng phất như chẳng có gì, còn không thèm quay đầu nhìn lấy một cái.
Ánh amwts của hắn đang gắt gao nhìn chăm chút vào Chung Hồ Đồ, nhưng trong mắt cũng không có bất cứ sự ẹ ngại hay kinh ngạc, cũng không có chút khinh thị nào.
Mà trong ánh mắt của hắn, chỉ có sự bình tĩnh giống như một con dã thú đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Loại ánh mắt này khiến cho Chung Đồ Hổ dù đã đối địch vô số, cũng vẫn cảm thấy tim mình không tự chủ được mà gia tốc.
Trong lòng của lão ta không khỏi sinh ra một tia kiêng kị, thầm nghĩ :”Tên nhóc này đến cùng có lai lịch gì, vậy mà khó chơi như thế?” lão hít sâu một hơi, cưỡng ép đè xuống bất an trong lòng, năm ngón tay lại chụp thêm phát nữa.
Trong hư không, Ngũ Hành Kiếm Khí lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành một đường vòng cung lăng lệ, hướng về phía Viên Minh mà chém xuống.
Viên Minh giống như đã sớm chuẩn bị xong.
Hắn âm thầm thôi động Hỗn Nguyên Đạo Ấn, trên đỉnh đầu đám người lúc này bỗng nổi lên một quầng sáng, tiếp dó thì có một cái vòng xoáy bảy sắc nổi lên.
Cái vòng xoáy này tản mát ra lực thôn phệ mạnh mẽ, giống như có thể cắn nuốt hết thảy.
Khi khoảnh khắc Ngũ Hành Kiếm Khí tiếp xúc với vòng xoáy bảy màu, quỹ tích đột nhiên nghiêng một cái, sau đó thì bị cỗ lực lượng cắn nuốt kinh khủng kia mạnh mẽ nghiền nát bẻ gãy, khiến nó mất khống chế, bị hút vào bên trong, và biến mất không thấy tăm hơi.