Chương 1004: Thất sách
Chương 1004: Thất sách
Dịch: Vong Hồn
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, hư không trước mặt Ô Lỗ bỗng nhiên có một sợi rễ Thế Giới Chi Thụ đâm rách hư không, nó đâm xéo từ trên xuống dưới, kéo thành một cái quỹ đạo kinh người.
Bộ rễ tản ra ba động Không Gian Chi Lực đặc biệt, hư không bị nó xé rách ra, hình thành một cái kẽ nứt không gian thật lớn, vắt ngang ngay tại phía trước hỏa cầu.
Hỏa Cầu va chạm mạnh vào kẽ nứt không gian, và bị mắc ở trong đó, trong lúc nhất thời chẳng tiến thối được.
Lực lượng xé rách ở bên trong kẽ nứt không gian không ngừng tác dụng lên hỏa cầu, càng lúc càng mạnh hơn.
Rồi một tiếng “Ầm” vang thật lớn, hỏa cầu bùng lên chói mắt rồi nổ tung ra.
Tia lửa do vụ nổ tạo ra lập tức bùng lên gấp trăm lần, đem không gian trong phạm vi mấy trăm trượng đều cắn nuốt hết.
Ô Lỗ kịp thời rút đi, may mắn thoát khỏi trong tích tắc.
Ánh lửa nổ tung xé nát cả hư không do Thế Giới Chi Thụ xé rách kia, trong lúc nổ tung nó hình thành một vòng xoáy màu đen giống như một cơn bão cỡ nhỏ, nó kéo dài mấy hơi thở rồi từ từ thu nhỏ lại cho đến khi biến mất.
Cùng lúc đó, bên cạnh sườn của Hỏa Dực Tiên ở cách đó không xa, hơn mười cái rễ cây của Thế Giới Chi Thụ đột nhiên đâm ra, phóng ra ba động không gian đặc biệt.
Những cái rễ cây này bay múa xung quanh người của Hỏa Dực Tiên, đan xen nhau liên tục và giăng thành một cái đồ án phức tạp.
Chỉ chốc lát sau, lại có hơn chục cái rễ khác ngoài những cái đang giăng đồ án kia xuất hiện thêm, đâm thẳng về chỗ Hỏa Dực Tiên.
Lông mày của Hỏa Dực Tiên nhíu chặt lại, đang muốn thi pháp phá cục thì ánh mắt bỗng tối sầm lại, tất cả tri giác cũng lập tức biến mất.
Ngay khi hàng chục vết nứt không gian sắp đóng lại, cảm tưởng như đã sắp chạm đến người của Hỏa Dực Tiên, thì thân thể của hắn lại đột nhiên bay ra và xuyên qua chính giữa hai cái vết nứt không gian.
Động tác của hắn cực kỳ mất tự nhiên, giống như thể đột nhiên bị một thế lực vô hình kỳ lạ nào đó kéo lại, vừa khéo tránh được đòn tấn công của khe nứt không gian.
Viên Minh thấy vậy thi hơi nhíu mày, nhắm chặt mắt lại, bắt đầu toàn tâm toàn ý cảm nhận.
Hắn biết tình huống vừa rồi chắc chắn là do Thất Phách đạo nhân gây ra, đang định truy kích thì đã thấy Thất Phách Đạo Nhân đang cầm một cái ô màu bạc trong tay, trống rỗng hiện ra ở bên ngoài Tu La Cung.
Chiếc Ô màu bạc kia nhanh chóng xoay tròn, những luồng ánh sáng bạc từ bề mặt chiếc Ô bắn ra, chặn đứng lại hư không loạn lưu đang tràn tới từ bốn phía.
“Thất Tình Cấm Lệnh!” Thất Phách Đạo Nhân khẽ quát một tiếng và giơ tay lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đạo phù lục bảy màu được ngưng tụ ra, nó trông giống như một con linh điệp nhẹ nhàng, bay vào bên trong Tu La Cung.
Phù lục vừa vào Tu La Cung thì linh lực của nó đã ngay lập tức bị phong ấn, và khả năng xuyên qua hư không bị tước bỏ, nó giống như một con thú khổng lồ bị trói buộc , rơi xuống từ trong hư không loạn lưu, hiển lộ ra chân thân uy nghiêm và hùng vĩ của nó.
Cùng lúc đó, một hỏa cầu khổng lồ như mặt trời đỏ rực bay ngang qua bầu trời, nó mang theo uy thế đốt cháy tất cả, ầm ầm đập về hướng Tu La Cung.
“Phá cho ta!” Hỏa Dực Tiên tức giận hét lớn, thanh âm rung chuyển thiên địa.
Viên Minh thấy thế, tâm niệm khẽ động, vô số rễ của Thế Giới Chi Thụ điên cuồng lao ra, giống như một đàn mãng xà khổng lồ màu xanh, bao bây lấy Tu La Cung, tạo thành một quả cầu mây chắc chắn như không thể phá hủy.
“Oanh!” một tiếng chấn động vang lên, khiến toàn bộ hư không rung chuyển.
Hỏa cầu khổng lồ đập mạnh vào cầu mây do rễ cât Bất Tử Chi Thụ bện thành kia tạo thành một vụ nổ mạnh, tia lửa bắn ra giống như một bông hoa lửa nở rộ, bùng lên, nhấn chìm toàn bộ Tu La Cung.
Dưới ánh lửa, bóng dáng của mọi người đều trở nên mơ hồ và mông lung.
Ánh lửa còn chưa dập tắt, kim quang chói mắt đột nhiên từ trong biển lửa hừng hực lao ra, giống như tia nắng mặt trời đầu tiên lúc bình minh, xuyên thủng xiềng xích của bóng tối.
Bên trong kim quang hiện ra một cái linh bảo hình chiếc chuông lớn màu vàng óng, nó lơ lửng trên không, tản ra khí tức trang nghiêm và thần bí , hướng thẳng về phía Hỏa Dục Tiên.
Hai lòng bàn tay của Hỏa Dực Tiên đột nhiên đánh ra, trong lòng bàn tay của hắn nở rộ hào quang đỏ rực, trong khoảng không đột nhiên ngưng tụ ra hai ngọn lửa khổng lồ.
Hai bên tay một trái một phải của hắn giống như hai con hỏa thú khổng lồ, hung hãn mà dũng mãnh, cầm chặt lấy chiếc chuông vàng.
Ngọn lửa ở bên trong bàn tay khổng lồ ẩn chứa lực lượng kinh khủng của Hỏa Đế Chân Ý, ngọn lửa cháy hừng hực và dữ dội đến mức như muốn đem chiếc chuông lớn màu vàng óng kia đốt thành tro bụi.
Nhưng chiếc chuông lớn màu vàng óng này lại đâu phải vật tầm thường.
Bảo vật này chính là do Hi Hòa Tử dùng Kim Dương Thần Thiết làm nguyên liệu, lại lấy bí pháp để luyện chế thành Linh Bảo, nên mặc cho ngọn lửa kia nung đốt như thế nào, thì nó cũng như một tòa thành lũy màu vàng óng không thể phá vỡ, ngay cả màu sắc còn chưa có chút thay đổi nào.
Nhưng vào lúc này, bên trong chiếc chuông lớn màu vàng óng bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, một tấm bia đá màu đỏ đột nhiên bắn nhanh ra ngoài, mang theo thế như lôi đình vạn quân đánh tới Hỏa Dực Tiên.
Hỏa Dực Tiên vội vàng lách mình tránh né, nhưng trong tầm mắt của hắn nhìn thấy chiếc chuông vàng óng đột nhiên có hào quang bảy màu sáng lên, tiếp đó thì một cái bàn tay khổng lồ được ngưng tụ ra từ hư không, hướng về phía đầu của hắn, hung hăng vỗ xuống một chưởng.
Uy lực của một chưởng này mạnh mẽ tới mức cảm tưởng như có thể lay động được đất trời.
Vẻ mặt của Hỏa Dực Tiên trở nên kinh hãi, đang muốn dùng hết sức để ngăn cản.
Nhưng vào lúc này, Thất Sắc cự chưởng của Thất Phác Đạo Nhân lại xuất hiện từ bên cạnh, duỗi ra ngăn lại.
Hai cái bàn tay bảy màu va chạm với nhau trên không trung, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Trong lúc va chạm, có một chiếc đỉnh nhỏ hiện ra ở trong Ngoại Hồn Chi Thủ của Viên Minh, đó chính là Thâu Thiên Đỉnh.
Thất Sắc cự chưởng của Thất Phách Đạo Nhân vừa mới chụp vào Thâu Thiên Đỉnh một cái, Thất Tình nguyện lức ẩn chứa bên trong đó lập tức bị Thâu Thiên Đỉnh hút đi sạch sẽ, giống như cá Voi hút nước, khiến Thất Sắc cự chưởng lập tức bị sụp đổ tiêu tán.
Đã không còn bất kỳ sự ngăn cản nào, Ngoại Hồn Chi Thủ của Viên Minh đánh thẳng lên cái thóp của Hỏa Dực Tiên mà không có trở ngại nào.
Nguyện lực mênh mông như dòng lũ tràn vào thức hải của hắn ta, tiếp tục công kích lên thần hồn của Hỏa Dực Tiên.
“A….”
Hỏa Dực Tiên lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ tột độ, miệng thì kêu thảm không thôi.
Thần hồn của hắn phảng phất như bị ngàn vạn lưỡi dao cắt chém, thống khổ không thôi, dưới sự trùng kích vào của nguyện lực.
Lúc này, Viên Minh mở rộng hai tay duỗi ra trong hư không, một cái cung điện to khoảng bằng quả cầu ánh sáng màu bạc lúc nãy nổi lên, đem cả người Hỏa Dực Tiên đều bao bọc vào bên trong đó.
Quang cầu bạch ngân này như là một cái kết giới ngăn cách vạn vật, đem Hỏa Dực Tiên và thế giới bên ngoài ngăn cách hoàn toàn.
Thất Phách Đạo Nhân thấy thế thì sắc mặt khẽ biến, muốn ra tay can thiệp lần nữa, nhưng đã vô dụng.
Cùng lúc đó, chỉ thấy Diệt Hồn Kiếm trống rỗng hiện ra một cách lặng lẽ, cực kỳ quỷ mị từ trong hư không tới, đem theo hàn ý dày đặc, muốn lấy tính mạng của Hỏa Dực Tiên.
Trên thân kiếm, năm cái phù văn Âm Thực, Toái Hồn, Trớ Chú, Cuồng Huyết và Diệt Thức bỗng nhiên sáng lên, chúng xen lẫn nhau tạo thành một cái trù trận phức tạp, chỉ có một cỗ Diệt Hồn Chân Ý từ trong đó bắn ra, hóa thành kiếm quang màu đen lăng lệ, nhanh chóng chui vào trong thân thể của Hỏa Dực Tiên.
Ngay giây phút kiếm quang chém xuống, trong không khí giống như có một tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến, nhưng lại lập tức ngừng ngay.
Thân thể của Hỏa Dực Tiên dưới kiếm quang này vậy mà chẳng mảy may để lại ngoại thương, nhưng ánh mắt của nàng ta trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng, phảng phất như đã mất đi linh hồn.
Lúc này, thân ảnh của một thiếu nữ mang thần sắc lạnh lùng trống rỗng hiển hiện, ánh mắt nàng lạnh lùng lườm Hỏa Dực Tiên một chút, sau đó hóa thành một tia sáng, bay trở về bên trong Diệt Hồn Kiếm.
Đây chính là khí linh của Diệt Hồn Kiếm, nàng xuất thú ngay thời khắc mấu chốt, một kích đã trảm diệt thần hồn của Hỏa Dực Tiên.
Mặc dù thân thể của Hỏa Dực Tiên chưa bị hao tổn chút nào, nhưng ở trong thức hải của nàng ta, thần hồn đã từng cường đại cực kỳ kia đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại vài sợi tàn hồn lẻ tẻ phiêu tán ở bốn phía.
Viên Minh thấy thế thì lích hoạt đạo ấn Sinh Tử Luân Hồi Đạo sáng lên quang mang, trên đỉnh đầu hắn cũng hiện ra một cái thái cực đồ đen trắng to lớn.
Tâm niệm của hắn vừa dộng, thân thông sinh luân vận chuyển lại, đem một ít tàn hồn đang phiêu tán kia thu nạp lại, và được quang mang màu trắng nuốt vào bên trong.
Những tàn hồn này mặc dù yếu ớt, nhưng đối với Viên Minh tu luyện Sinh Tử Luân Hồi Đạo mà nói, thì đây lại là tài nguyên cực kỳ quý giá để tu luyện.
Làm xong hết thảy những việc này, bàn tay của Viên Minh vung lên một cái, tấm bia đá màu đỏ bay ngược quay về, sau khi trấn áp lại thi thể của Hỏa Dực Tiên thì đem nó thu vào.
Động tác của hắn liền mạch gọn gàng dứt khoát, không có chút dây dưa dài dòng nào.
Chờ đến khi Thất Phách Đạo Nhân dẫn theo Đông Sát, Tây Sát cùng Bắc Sát đuổi tới gần chỗ không gian màu bạc, đúng lúc nhìn thấy một màn Viên Minh diệt sát Hỏa Dực Tiên.
Mấy người đều biến sắc, cùng lộ ra vẻ lo lắng.
Kế hoạch của bọn họ vốn là cướp đoạt Thế Giới Chi Thụ, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được đối thủ cường đại như thế, chuyến này hiển nhiên quá là thất sách.
“Ba người các ngươi nhanh chóng phá vỡ cái không gian màu bạc này!”
Thất Phách Đạo Nhân lớn tiếng ra lệnh, trong giọng nói tràn đầy sự nôn nóng cùng lo lắng.
Hắn chính là Hồn Tu đã có tu vi Mệnh Vu, mặc dù thủ đoạn quỷ quyệt, nhưng lực phá hoại lại xa không bằng Pháp Tu hay Thể Tu.
Muốn phá vỡ cái không gian màu bạc nhìn có vẻ yếu ớt này, cũng chỉ có thể dựa vào ba người kia.
Tâm tình của ba người Đông Sát, Tây Sát và Bắc Sát đều vô cùng nặng nề, nhưng bọn họ cũng không dám trì hoãn chút nào.
Ba người nhanh chóng đứng sát gần nhau lại, bàn tay chạm vào nhau, bắt đầu thi triển một loại bí pháp.
Trên người của bọn họ bắt đầu tản mát ra ánh sáng mờ mờ, khí tức cũng dần dần bắt đầu giao hòa lẫn nhau.
Một cái chớp mắt tiếp theo, một cột sáng thừ trên ba người họ bắn ra, xông thẳng lên tận chín tầng trời.
Trên bầu trời lập tức có gió giục mây vần, bão tố nổi lên.
Một cỗ uy áp cường đại hàng lâm xuống, khiến cho không gian xung quanh cũng vì đó mà vặn vẹo cả lên.
Bên trong tiếng vang “ầm ầm” nặng nề, từng cơn gió mạnh ở phía trên chín tầng trời kia cuồn cuộn cuồng loạn, sau đó có những viên thiên thạch khổng lồ lần lượt được triệu hồi.
Những viên Thiên Thạch này ngưng tụ thành một khối thiên thạch màu đen khổng lồ trên đó, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, vẽ ra một đường cong bằng lửa đỏ chói trên bầu trời và hung hăng đập xuống chỗ không gian màu bạc.
Một tiếng nổ “bùm” vang lên.
Không gian màu bạc rung chuyển dữ dội dưới sự bắn phá của khối thiên thạch màu đen này, cuối cùng vỡ thành từng mảnh, sụp đổ thành những chấm ánh sáng bạc, và tan biến vào trong khoảng không.
Sau khi thiên thạch va chạm xong thì tốc độ rơi của nó hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn đang tiếp tục lao về phía Viên Minh.
Ở bên trong không gian màu bạc đã vỡ vụn kia, không ngờ vẫn còn một quả cầu ánh sáng màu bạc nhỏ hơn đang bao phủ ở quanh thân Viên Minh.
Thiên Thạch màu đen đập thẳng lên bên trên quả cầu ánh sáng màu bạc này, phát ra một tiếng vang thật lớn, rồi nó bị bắn ra, rơi sang một bên.
Cái bí thuật liên thủ triệu hóa thiên thạch này, vốn là sát chiêu mà Tứ Phương Sát Thần vẫn lấy làm kiêu ngạo, uy năng của nó mạnh mẽ đủ để khiến tu sĩ Pháp Tướng Đỉnh phong cũng phải sợ hãi.
Chỉ tiếc là Nam Sát đã bị Viên Minh trấn áp nên khiến cho chỉ còn có ba người liên thủ, nên bí thuật này mới không có cách nào phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó.
Bọn họ trơ mắt nhìn quả cầu ánh sáng màu bạc kia bao lấy thân thể của Viên Minh, cuốn lấy hắn trốn vào không gian loạn lưu như u linh, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Tây Sát cực kỳ tức giận, không nhịn được mà nổi giận lớn tiếng mắng mỏ :”Thằng ranh này đến cùng có bao nhiêu kiện không gian Linh Bảo vậy? sao mà mỗi lần đều có thể dễ dàng đào thoát như thế?”
Thanh âm của hắn quanh quẩn trong hư không, tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
Sắc mặt của Thất Phách Đạo Nhân thì cũng tái xanh, hắn biết rõ lần này nếu không thể diệt trừ Viên Minh, thì ngày sau ắt trở thành họa lớn.
Thân hình của nàng ta thoắt một cái, lách qua kẽ nứt không gian chưa kịp khép kín kia, dứt khoát đuổi theo vào bên trong không gian loạn lưu.
Tây Sát cùng Bắc Sát theo ngay phía sau, tức giận xông vào không gian vô định kia.
Đông Sát thấy thế muốn ngăn cản lại nhưng đã không kịp nữa, đành phải thở dài một tiếng, sau đó cắn răng đi vào theo.