Chương 1017: Năm vị trí
Chương 1017: Năm vị trí
Vương Phục Long cẩn thận quan sát, phát hiện uy áp kinh người từ trên người Viên Minh lúc trước đã tiêu tán vô tung, như trở lại bộ dáng lúc mới quen.
"Vừa rồi thiên địa dị tượng này là do ta đang tu luyện một bí pháp mà dẫn phát ra, để chư vị lo lắng rồi." Viên Minh tự nhiên bình thản nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt mọi người.
"Chủ nhân, ta là không lo lắng gì, ta biết là do thần uy của ngài gia tăng mới đưa tới thiên tượng." Hoa Chi đánh vỡ trầm mặc, lên tiếng đầu tiên.
Nàng vừa nói ra, mọi người đều bật cười, bầu không khí lập tức nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Không sai, nàng ta không tim không phổi, làm sao lo cho chủ nhân được." Kim Cương lẩm bẩm, trên mặt lại mang theo vui bẻ.
"Con khỉ thối, ngươi nói gì đó?" Hoa Chi nghe vậy, chân mày lá liễu dựng lên, trợn mắt nhìn.
Kim Cương thấy thế bèn vén tay áo, làm bộ muốn đánh nhau. Hai người ngươi tới ta đi túi bụi cả lên.
Viên Minh thấy thế mà cười, vươn tay mỗi tay đè đầu một người, ngăn trò ngớ ngẩn của bọn họ lại, đồng thời phân phó nói: "Được rồi, chuyện bên này đã không có gì, các ngươi đều đi cả đi."
Mọi người nghe vậy mà nhao nhao ứng lời, riêng phần mình thối lui. Chỉ có hai người Kim Cương cùng Lôi Vũ là đứng nguyên tại chỗ, mặt lộ ra vẻ do dự như muốn nói gì.
"Làm sao vậy? Hai người các ngươi còn có chuyện gì?" Viên Minh hỏi.
"Ta... ta mắc kẹt tại Vạn Tượng chi thể đỉnh phong đã lâu, mãi không cách nào đột phá." Kim Cương chần chờ một lát mới mở miệng nói, mang đầy bất đắc dĩ.
"Ta...ta định đi rèn luyện một phen, có lẽ có thể đột phá." Lôi Vũ cũng ấp úng nói.
Y nhớ tới miếng Pháp Tướng đan bị lãng phí kia mà đầy hối hận.
"Về chuyện tấn chức của các ngươi, ta quả thật đã nghĩ ngợi rất nhiều. Nhưng thời gian tới vẫn còn chưa nghĩ ra cách gì. Chỉ là ta sắp ra ngoài một chuyến, các ngươi đi cùng ta, có lẽ gặp được cơ duyên đột phá." Viên Minh nghe vậy, trầm tư một lát mới nói.
Kim Cương cùng Lôi Vũ nghe vậy mà vui vẻ, vội vàng nói cảm tạ.
Sau khi hai người rời đi, Viên Minh trở về đại điện, cả người lóe lên tiến vào bên trong Thâu Thiên đỉnh. Hắn đi tới trước pho tượng màu xám kia, cung kính thi lễ một cái.
"Ta muốn biết cứ điểm tà giáo nào ở Trung Châu đại lục hoặc cực đông hải vực, hoặc di tích động phủ chưa bị phát hiện ra? Tốt nhất là nơi nào có giấu lượng lớn tài nguyên linh dược tiên tài các loại." Viên Minh thấp giọng hỏi pho tượng màu xám.
"Chỗ như vậy thật không ít." Pho tượng màu xám trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng.
"Vậy xin hỏi vị trí cụ thể ở nơi nào?" Viên Minh thầm vui mừng, liền vội vàng hỏi.
"Một trăm viên Nguyện Lực đan, một vị trí." Pho tượng màu xám chậm rãi nói.
Viên Minh nghe vậy, không chút do dự lấy Nguyện Lực đan đã chuẩn bị sẵn ra, một lúc năm trăm viên, đưa hai tay dâng ra.
Năm tấm phù lục màu xám từ miệng pho tượng nhanh nhẹn bay ra, rơi vào trong bàn tay Viên Minh.
Phía trên mỗi tấm phù lục đều khắc lấy một mũi tên nhỏ chỉ theo bốn phía với phương vị bất đồng nhau. Viên Minh động tâm niệm, Tu La cung từ trong trong dung nham dưới lòng đất ào ào lao ra, đi thẳng về phía tây nam Bạch Đế thành.
Trải qua gần nửa ngày chạy như bay, một ngọn núi màu đen nhìn rất bình thường đập vào mắt hắn. Ngọn núi này nhìn bình thường nhưng lại tản ra khí tức tang thương cùng thần bí.
Đúng lúc này, một tấm phù lục đột nhiên phát ra quầng sáng trắng mờ, ông ông rung động, mũi tên trực chỉ ngọn núi đen này.
Trong mắt Viên Minh hiện lên vẻ vui mừng, lẩm bẩm: "Xem ra chính là chỗ này."
Hắn động tâm niệm, thần thức khổng lồ như giống như thủy triều tuôn ra, bao phủ ở màu đen ngọn núi màu đen. Rất nhanh, thần thức của hắn xuyên thấu qua tầng ngoài ngọn núi, phát hiện ra một động phủ tu sĩ ẩn sâu bên trong. Quy mô động phủ không nhỏ, mơ hồ lộ ra khí tức cổ xưa.
Viên Minh thấy vậy mà chợt vui vẻ.
Xuất Vân giới rộng lớn bao la, trong đó ẩn giấu không biết giấu bao nhiêu di tích cùng động phủ tu sĩ chưa được khai quật. Có lẽ trong những trong động phủ này có ẩn giấu vô số pháp bảo cùng bí thuật trân quý.
Thân hình hắn khẽ động, chui vào trong lòng đất, nhanh chóng đi vào trước động phủ.
Chỉ thấy chung quanh động phủ bố trí một màn sáng màu vàng dày đặc, linh quang tràn đầy, thỉnh thoảng còn hiện lên từng hư ảnh ngọn núi.
Viên Minh thoáng nhìn đã nhận ra đây là một tòa đại trận cấp sáu, Thiên Phong Hám Nhạc trận.
Với Viên Minh hiện nay thì đại trận cấp sáu đã không thể nào uy hiếp được hắn nữa. Hắn cũng không hao tâm tổn trí đi phá giải mà trực tiếp thi triển ra thần thông Ngũ Hành Đạo quả.
Năm đạo linh quang từ đỉnh đầu hắn phóng lên trời, hóa thành một đóa lôi vân ngũ sắc dày đặc bao phủ toàn bộ động phủ vào bên trong.
Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ qua, thanh âm ù ù lập tức vang vọng.
Từng cột Quý Thủy thần lôi, Bính Hỏa thần lôi, Ất Mộc Thần Lôi, Mậu Thổ thần lôi, Canh Kim thần lôi từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích lên Thiên Phong Hám Nhạc trận.
Những thứ này nhìn như thể Ngũ Hành thần lôi bình thường nhưng kì thực còn ẩn chứa chân ý Ngũ Đế, uy lực kinh người.
Chỉ thấy Thiên Phong Hám Nhạc trận bị Ngũ Hành thần lôi oanh kích, hầu như bị đánh thủng, hóa thành hư vô.
Viên Minh vội vàng bấm niệm pháp quyết dừng Ngũ Hành thần lôi lại, tránh cho động phủ cũng bị đánh nát.
Hắn kìm nén vui vẻ, dù sao vừa rồi vận dụng năm thành uy lực Ngũ Hành Đạo quả đã có được hiệu quả kinh người rồi.
Viên Minh khẽ động thân bay vào trong động phủ, thần thức khuếch tán ra dò xét rành mạch từng ngóc ngách hẻo lánh của động phủ.
Khi nhận rõ được tình hình trong động phủ rồi, hắn mới nhăn mày lại.
Hóa ra chủ nhân động phủ này lúc còn sống là một tu sĩ pháp tướng, để lại không ít pháp bảo cùng bí thuật trân quý. Với tu sĩ bình thường mà nói thì đây tuyệt đối là một món tiền của phi nghĩa khó mà tưởng tượng được, nhưng với Viên Minh thì lại không coi là gì.
Tầm mắt cùng thực lực của hắn hiện nay đã không coi trọng những pháp bảo cùng bí thuật bình thường nữa, thậm chí giá trị của những thứ này còn không bằng được một trăm viên Nguyện Lực đan trong tay hắn.
Viên Minh cũng không vì thấy thu hoạch ít ỏi mà thất vọng. Tầm bảo chủ yếu xem ở duyên phận và khí vận, không phải lúc nào cũng thắng lợi trở về.
Hắn vừa động tâm niệm, Thế Giới thụ trong đan điền bèn nhẹ nhàng lay động, lập tức một quả cầu màu bạc đột ngột xuất hiện như một vầng trăng nhô cao, bao phủ trọn động phủ vào bên trong.
"Chuyển!" Viên Minh khẽ niệm pháp quyết.
Quả cầu màu bạc thời gian lập lòe, rồi chợt xuất hiện ngay bên trong Cực Hỏa cảnh Tu La cung. Cả động phủ lẫn bùn đất khắp chung quanh đều bị chuyển dời nguyên vẹn qua.
Mà lòng đất ngọn núi màu đen kia tức thì đột ngột xuất hiện một không gian hình tròn thật lớn, như thể bị một bàn tay vô hình cứng rắn đào đi.
"Đây là cái gì?" Hi Hòa Tử vừa ở chỗ này, thấy thế kinh ngạc hỏi.
"Là một tòa động phủ, bên trong có không ít linh tài. Ngươi nhìn qua xem có thể sử dụng được không." Viên Minh bình thản nói, lập tức tản quang cầu màu bạc đi, nhẹ nhàng ném động phủ xuống mặt đất.
Không để Hi Hòa Tử đáp lại thì Viên Minh đã quay người rời đi. Hắn còn vội vàng đi tìm tới bảo tàng thứ hai mà pho tượng màu xám chỉ đây.
...
Mấy ngày sau, Viên Minh rốt cuộc cũng tìm tới chỗ kia.
Nơi này là động phủ của tiền nhân, xung quanh có pháp trận phòng hộ tinh diệu hơn Thiên Phong Hám Nhạc trận nhiều lắm.
Chẳng qua Ngũ Hành Đạo quả chính là đạo lý trong thiên địa, khắc chế hết thảy thần thông Ngũ Hành.
Pháp trận kia tuy mạnh mẽ nhưng dưới oanh kích của thần thông Ngũ Hành Đạo quả cũng chỉ chịu được vẻn vẻn mấy hơi thở đã sụp đổ, lộ ra chân dung động phủ phía sau.
Viên Minh thoáng nhìn qua, phát hiện giá trị động phủ này so với lần trước không kém bao nhiêu, hiển nhiên lại một lần lỗ vốn nữa. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, thu thập động phủ về Tu La cung rồi tiếp tục tới mục tiêu thứ ba.
Mục tiêu thứ ba cũng là một tòa động phủ nhưng càng thêm cổ xưa hơn lần trước nữa. Nhìn bố trí trong động phủ có thể thấy được chủ nhân hẳn là một vị Đại Yêu có tu vi thâm hậu.
Lần này vận may của Viên Minh hẳn đã chuyển biến tốt đẹp. Trong động phủ Đại Yêu này cất chứa rất nhiều đồ, thậm chí còn có cả một tòa linh bảo không gian cùng loại với Tu La cung. Giá trị đồ này hơn xa một trăm hạt Nguyện Lực đan, hẳn cũng đủ bù đắp thiệt hại của cả hai lần trước rồi.
"Ta đã nói vận may không một mực tệ hại mãi mà." Viên Minh thoả mãn gật đầu, thu hết thảy mọi thứ trong động phủ lại, lập tức tiếp tục tiến về mục tiêu thứ tư.
Địa điểm thứ tư này có hơi xa xôi, Viên Minh bay trọn vẹn nửa tháng mới đến.
Nơi đây cũng ở sâu trong lòng đất, Viên Minh đi tới gần đó thì chợt biến sắc mặt.
"Có chút không đúng, đây là ma khí!" Hắn thấp giọng tự nói một tiếng..
Nơi này cũng có bố trí cấm chế, trình độ tinh diệu đạt gần đến pháp trận cấp bảy, mà ma khí kia tồn tại càng gia tăng thêm độ quỷ dị cùng nguy hiểm.
Viên Minh không dám khinh thường, lặng yên ẩn giấu thiên cơ, không một tiếng động nấp qua một bên, bấm niệm pháp quyết thi triển Viên Quang thuật định nhìn trộm tình huống bên trong.
Chẳng qua là cấm chế ma khí kia mạnh mẽ dị thường, Viên Quang thuật vậy mà không cách nào nhìn trộm được bên trong.
"Ta thật cũng muốn nhìn xem là kẻ nào giở trò quỷ bên trong!" Trong mắt Viên Minh hiện lên một tia lãnh ý, lại lần nữa thi triển thần thông Ngũ Hành Đạo quả.
Lần này Ngũ Hành Đạo quả không hóa thành lôi vân mà hóa thành một màn sáng ngũ sắc cực lớn bao phủ cấm chế ma khí kia vào bên trong.
Màn sáng ngũ sắc vừa giăng ra, cấm chế ma khí đã lập tức nổi lên ánh sáng đen tuyền, lập loè không thôi như đang chống cự lại tác động bên ngoài.
Mà trong không gian dưới lòng đất, đám người Vân Mị đang nghỉ ngơi, đột nhiên cảm nhận được một cỗ chấn động ngoại lực cường đại, cả bọn mở to mắt lộ ra vẻ kinh nghi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một ma quân có bộ dáng bà lão mang vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Một ma quân khác nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, chui vào đại trận mây đen dò xét dị biến phía ngoài. Rất nhanh gã đã biết rõ tình huống, thấy màn sáng ngũ sắc kia mà chợt hiện ra vẻ kinh sợ.
"Màn sáng ngũ sắc này là gì? Chẳng lẽ Luân Hồi ma quân bị phát hiện rồi?" Chúng ma quân hoảng loạn lên, không biết làm sao.
Vào lúc này, một tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, màn sáng ngũ sắc hiện lên ánh sét chói mắt đánh xuống từng cột Quý Thủy thần lôi, Bính Hỏa thần lôi, oanh kích đại trận mây đen.
Cho dù đại trận mây đen cực kỳ cao minh nhưng dưới đợi công kích điên cuồng của Ngũ Hành Đạo quả đã nhanh chóng xuất hiện vết rách.
Rất nhiều bóng dáng Ma tộc bị lôi quang ngũ sắc chiếu rọi đến, lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu.
"Vậy mà tụ tập nhiều Ma tộc như vậy! Trận pháp trong này hẳn là trận pháp phá giới chuyển không a. Nhìn Ma tộc tụ tập ở chỗ này, hẳn là phải có liên quan tới đại trận." Ánh mắt Viên Minh sáng rực, nhìn xuyên qua màn sáng ngũ sắc thấy rõ được bí ẩn trong trong không gian dưới lòng đất kia.
Hắn bấm pháp quyết khẽ niệm, Ngũ Hành Đạo quả lại lần nữa được thúc giục. Chỉ thấy vô số Ngũ Hành thần lôi ầm ầm đánh xuống, như là thiên phạt hàng lâm hung hăng bổ về phía đám Ma tộc kia.