Chương 1029: Chia tay
Chương 1029: Chia tay
Hai mắt Viên Minh sáng lên, thoáng nhìn số lượng phi tằm màu lam tăng vọt bên ngoài như thể những con thoi dệt lưới bện nên một mạng lưới khổng lồ che khuất bầu trời.
Tu La cung mới thoáng hiện từ trong hư không, không tránh né kịp đã đâm thẳng vào trong lưới tằm dày đặc.
"Ta đi ra xem thế nào." Viên Minh còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, hàn ý bức người.
Đây chính là hàn khí lạnh thấu xương ẩn chứa trong sợi tơ tằm màu lam kia, như như kiểu quỷ mị hư vô xâm nhập vào trong linh bảo, vô thanh vô tức cải biến khí tức chung quanh.
Viên Minh nhoáng người, một khắc sau đã hiện ra trên một cánh đồng hoang vu rộng lớn. Gió tuyết tàn sát bừa bãi, phi tằm màu lam bay đầy trời như thể ánh sao dày đặc trong đêm, lập lóe ánh sáng xanh sẫm, một mực bao quanh Tu La cung.
Bên ngoài Tu La cung đã bị phủ trùm một lớp băng tinh dày đặc, sáng óng ánh, như thể sắp bị hàn ý thấu xương này đóng băng hoàn toàn.
Viên Minh lóe người, lập tức bay đến bên tường ngoài của Tu La cung, đặt tay lên trên. Chân ý Hỏa đế trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, một luồng khí nóng bỏng theo bàn tay tràn ra, nhanh chóng lan đến toàn bộ Tu La cung.
Dưới sự thúc giục của Ngũ Hành đạo quả, nhiệt độ của Tu La cung nhanh chóng tăng trở lại, trên bức tường bốc lên một tầng hơi nước trắng. Tầng băng tinh dày đặc cũng bị hơi nóng tràn xuống mà bắt đầu tan rã.
Nhưng mà ngay lúc nguy cấp này lại đột nhiên xuất hiện một khí tức khí tức kinh khủng từ trên trời hạ xuống, như thể mãnh thú theo dõi con mồi, một mực khóa chặt lấy Tu La cung cùng Viên Minh.
Viên Minh cứng đờ người, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo khó hiểu như thể bị một bàn tay vô hình khổng lồ siết chặt lấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sâu trong gió tuyết, bên trong đám mây xám đen nặng nề kia có một cái đầu màu xanh lam cực kỳ to lớn chậm rãi thò ra, từng tầng thịt xếp chồng lên nhau, thớ thịt ngồn ngộn cực kỳ quỷ dị.
Rõ ràng là một con phi tằm khổng lồ như một tòa thành. Nó há miệng phun ra, vô số đạo sợi tơ màu xanh lam như thủy triều mãnh liệt xô đến bao bọc tầng tầng lấy Tu La cung, hòa cùng mạng lưới kia thành một thể, tạo thành một lồng giam không thể nào phá rách được.
Viên Minh thầm mắng trong lòng không thôi, cả người lóe lên, vậy mà trốn vào trong Tu La cung. Hắn không nhịn được mà chửi bới: "Mộc đạo nhân ăn nói tào lao thật, cái gì mà yêu thú cấp bảy rất thưa thớt, tỷ lệ gặp phải cực kỳ bé nhỏ? Đây không phải là một con yêu thú cấp bảy hàng thật giá thật hay sao?"
Lúc này Viên Minh cũng không rảnh chửi mắng Mộc đạo nhân thêm nữa mà vôi vàng dốc toàn lực thúc giục thần thông dịch chuyển không gian của Tu La cung.
Phía trên cánh đồng hoang vu, cung điện khổng lồ màu xám xanh bị tầng tầng tơ tằm màu lam bao bọc không ngừng lóe lên ánh sáng màu bạc định chui vào hư không, chạy trốn đi. Chẳng qua sợi tơ màu lam giụa phóng xuất ra lực lượng cực hàn khiến không gian bốn phía vặn vẹo như thể những gợn sóng nhộn nhạo.
Tu La cung không chỉ không thể trốn vào hư không mà còn bị tấm lưới lớn màu lam kéo chạy, chậm rãi dịch chuyển về phía miệng tằm màu lam khổng lồ.
"Thế nào? Cần ta ra tay trợ giúp không?" Bên trong Tu La cung, Tịch Ảnh đã đi tới bên người Viên Minh, cau mày ân cần mà hỏi thăm.
Viên Minh quay đầu, nhìn nàng cười cười trấn an, nói: "Yên tâm, hết thảy đều ở trong khống chế."
Dứt lời cả người hắn lóe lên, đưa Tịch Ảnh đi tới một vùng hoa cỏ, dưới chân gốc Thế Giới thụ.
So với lúc trước, hình thể Thế Giới thụ đã rút nhỏ lại, chỉ cao chừng mười trượng, khí tức phát ra cũng suy yếu hơn lúc trước rất nhiều, chỉ chừng cấp sáu trung kỳ mà thôi.
Viên Minh vung tay lên, Thế Giới thụ trong đan điền bay ra, lập tức phát triển lớn gấp trăm lần.
Thế Giới thụ của hắn đã lớn hơn gốc Thế Giới thụ kia nhiều. Khí tức phát ra cũng cường thịnh hơn vài phần, đạt cấp sáu đỉnh phong, tản ra sinh cơ dồi dào.
Những năm này dù Viên Minh không luyện chế linh bảo mới nhưng vẫn xem như Thế Giới thụ là linh bảo mà tế luyện, hôm nay đã có thể tự nhiên xuất nhập khỏi cơ thể.
Tịch Ảnh thấy vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, lại lần nữa bị Viên Minh làm cho kinh ngạc.
Viên Minh vung tay lên, lúc này Thế Giới thụ của hắn mới bay lên không trung, hướng về Thế Giới thụ trên vùng đất Hoa Uyển kia.
Cả hai vừa mới tới gần đã tỏa sáng ra hào quanh màu xanh lục mông lung, như hấp dẫn lấy nhau, rồi dần dần sáp nhập nhau, hòa thành một thể.
Trong tích tắc hai gốc Thế Giới thụ dung hợp lại, khí tức phát ra đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đạt đến cấp bảy. Tu La cung lập tức rung chuyển, một lực lượng mãnh liệt từ Thế Giới thụ dung hợp phát ra lan tràn trên mỗi góc nhỏ của Tu La cung.
Tu La cung bắt đầu chấn động lắc lư, tản mát ra ánh sáng màu bạc chói mắt, thần thông dịch chuyển không gian lập tức bị thôi phát đã đến cực hạn. Sợi tơ màu lam bao phủ phía trên bề mặt lập tức bị đứt đoạn, lực lượng đóng băng khiến hư không vặn vẹo cũng không thể nào cản trở Tu La cung cường thế thoát khốn được.
Phi tằm khổng lồ trong tầng mây thấy thế bèn phun ra ánh sáng màu xanh lam, phóng thêm vô số sợi tơ màu lam bao phủ lấy Tu La cung.
Chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, Tu La cung bị tầng tầng lớp trói đã lóe sáng chói mắt, hư không vặn vẹo một hồi, rồi nó biến mất trong tầng tia sáng mênh mông, lúc xuất hiện lại thì đã ở cách xa đó vạn dặm rồi.
Sau khi hiển hiện lại, tia sáng trắng trên Tu La cung tiếp tục chớp động, lại lần nữa chui vào trong hư không, dịch chuyển biến mất.
Con phi tằm khổng lồ chỉ ở phía xa nhìn về phía Viên Minh biến mất, không cam lòng gào thét, cũng không tiếp tục truy kích. Thân thể khổng lồ của nó ngọ nguậy, lại rút vào trong đám mây xám.
Vô số phi tằm màu lam như đã mất đi mục tiêu, nhanh chóng tản đi, biến mất trong phiến gió tuyết mênh mông.
Bên trong Tu La cung, Viên Minh cảm ứng được được phi tằm khổng lồ không truy đuổi nữa, không khỏi thở phào một hơi, mới toàn lục khống chế Tu La cung tiếp tục tiến lên.
Gần nửa ngày sau, Ô Lỗ cùng mấy người Hoa Chi đã tìm gặp Viên Minh ở Thế Giới thụ.
"Viên huynh, ta muốn muốn rời khỏi Tu La cung, đi tìm Tử Vong độc chiểu." Ô Lỗ nói.
"Ngươi biết Tử Vong độc chiểu ở đâu?" Viên Minh nghi ngờ nói.
"Không biết, chẳng qua chỉ cần không cách quá xa là ta có thể cảm nhận được Tử Vong độc chiểu ở chỗ nào. Nhưng ở trong Tu La cung thì hết thảy cảm giác của ta đều bị ngăn cách, không thể nào tìm thấy được." Ô Lỗ lắc đầu nói.
"Vừa rồi không biết ngươi có cảm ứng được con phi tằm màu lam khổng lồ kia không, là yêu thú cấp bảy đấy. Bởi vậy có thể thấy phiến thiên địa này nguy hiểm hơn xa so với tưởng tượng của chúng ta. Ngươi thật muốn đi một mình." Viên Minh nhíu mày hỏi.
"Mỗi người đều có con đường của mình, ta cũng không ngoại lệ." Ô Lỗ vừa cười vừa nói.
Viên Minh đã sớm đoán được câu trả lời này, cho nên lúc nói chuyện với Ô Lỗ, chủ hồn của hắn đã trốn vào đại điện màu vàng bên trong Thâu Thiên đỉnh, đến trước pho tượng màu xám hỏi thăm vị trí của Tử Vong độc chiểu.
Lần này pho tượng màu xám thu của hắn ba trăm hạt Nguyện Lực đan, cho hắn một tấm phù lục màu xám chỉ đường tương tự.
"Đã như vậy thì mang theo thứ này đi đi." Viên Minh nói.
Vừa nói xong, trong tay hắn đã có thêm một tấm phù lục màu xám.
"Đây là thứ gì?" Ô Lỗ nghi ngờ hỏi.
"Đi theo phương hướng nó chỉ, ngươi có thể tìm được tới Tử Vong độc chiểu." Viên Minh không giải thích nhiều, nói.
"Đa tạ." Ô Lỗ không chút nghi ngờ mà thu lấy tấm phù lục, vừa cười vừa nói.
"Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi có thể thành công tiến giai Đại Thừa. Ta và ngươi có thể kề vai sát cánh chiến đấu vì Xuất Vân giới." Viên Minh nói ra.
"Ha ha, Viên huynh đã nói vậy, ta phải nhất định cố gắng tiến giai." Ô Lỗ nghe vậy, chợt sửng sốt rồi bật cười.
Sau đó Viên Minh mở thông đạo ra, đưa Ô Lỗ rời khỏi Tu La cung.
"Có phải các người cũng định hành động một mình hay không?" Đợi đến lúc y rời khỏi, Viên Minh mới cười nhìn về phía Kim Cương cùng Hoa Chi, dò hỏi.
"Chúng ta cũng cần tìm kiếm chút cơ duyên." Hoa Chi cùng Kim Cương liếc nhìn nhau, đồng thời khẽ gật đầu.
"Đã xác định mục tiêu rõ ràng chưa?" Viên Minh hỏi.
Kim Cương lắc đầu, nhìn về phía Hoa Chi.
"Chúng ta tới từ Ma giới, cho tới lúc này toàn đi theo chủ nhân ngươi, ăn không ít thiên tài địa bảo, trước mắt cần thật nhiều ma khí tinh thuần." Hoa Chi mở miệng nói.
"Chỉ là ma khí thì không cần gấp gáp. Đợi đến lúc đại chiến giới vực mở ra, giao chiến với Ma tộc thì muốn lấy bao nhiêu cũng không khó." Viên Minh nói.
"Cho đến lúc đó đã quá muộn. Chúng ta không muốn đợi đến lúc khai chiến, không giúp được gì còn làm vướng chân chủ nhân." Hoa Chi lắc đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có.
Viên Minh nghe vậy, cảm thấy có chút vui mừng gật gật đầu.
"Trong Vấn Thiên bí cảnh này có nơi nào tụ tập nhiều ma khí tinh thuần sao?" Chủ hồn của hắn ở đại điện màu vàng bèn dò hỏi pho tượng màu xám.
"Tám trăm Nguyện Lực đan." Pho tượng màu xám nói.
"Cũng là chỉ đường, vì sao chỗ ma khí tụ tập lại mất tám trăm Nguyện Lực đan, chẳng lẽ chỗ đó có cổ quái gì sao?" Viên Minh kinh ngạc nói.
"Muốn biết? Lại thêm năm trăm Nguyện Lực đan." Pho tượng màu xám nói tiếp.
Viên Minh nghe vậy chợt im lặng một hồi, không truy hỏi tiếp, chỉ đưa tám trăm Nguyện Lực đan ra đổi lấy một tấm phù lục màu xám chỉ đường giao cho Hoa Chi.
"Hai người các ngươi đồng hành, cần phải hỗ trợ lẫn nhau, có nguy hiểm khó hóa giải hoặc chuyện khó giải quyết nhớ cầu nguyện Minh Nguyệt thần, ta sẽ đến hỗ trợ." Viên Minh trịnh trọng dặn dò.
"Chủ nhân xin yên tâm, ta đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho hắn." Hoa Chi ra dáng đại tỷ, hùng hồn nói.
"Hừ ai cần ngươi chăm sóc?" Kim Cương nhếch miệng, bất mãn phản bác.
Viên Minh thấy thế mà đầy bất đắc dĩ, lại cũng đã tập mãi thành thói quen.
Đợi đến khi hai người rời đi, hắn tiếp tục điều khiển Tu La cung đi về phía trước.
Một ngày một đêm sau, hắn rốt cuộc đã đi qua mảnh đất băng tuyết kia, trước mắt hắn hiện tại là một mảnh núi rừng xanh đen, cây cao to che trời, xanh um tươi tốt.
Tu La cung mới vừa hiện ra giữa khu rừng này thì đã hấp dẫn mấy đại yêu cấp sáu chú ý tới. Chúng hoặc là miệng phun hỏa diễm, hoặc vỗ cánh tạo cuồng phong, hoặc hai cánh phóng lôi điện, nhao nhao vọt tới Tu La cung.
Viên Minh lại không quan tâm đến những công kích này, chỉ chuyện tâm thúc giục Tu La cung tiếp tục đi về phía trước.
Đi sâu vào trong núi rừng, hắn phát hiện số lượng yêu thú nơi đây hơn xa cánh đồng băng tuyết, chủng loại đa dạng, hình thái đủ loại, trong đó hơn phân nửa là những dị chủng mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Trên đường, Viên Minh còn gặp phải một Đại Yêu cấp sáu có thần thông không gian chặn đường. Đại Yêu Bằng kia dựa vào bản lĩnh thần thông chèn ép không gian, dồn ép Tu La cung hiển lộ nguyên hình.
Viên Minh rơi vào đường cùng đành hiện thân kịch chiến một trận.
Trải qua một phen chém giết, Viên Minh đương nhiên đánh lui Đại Yêu cấp sáu này. Hắn tiếp tục khống chế Tu La cung đi về phía trước. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có yêu thú tập kích nhưng thực lực Viên Minh cao cường, mỗi lần như vậy đều có thể thong dong ứng đối.
Liên tiếp chém giết vài Đại yêu, hắn cũng gặt hái được không ít thứ quý hiếm.