Chương 1054: Tiền tuyến
Chương 1054: Tiền tuyến
"Đương nhiên biết. Ngươi muốn hỏi chuyện về Tam Tiên đảo sao? Không sai, đó chính là do ta ra tay." Mộc đạo nhân cười cười như hiểu được Viên Minh đang nghĩ gì.
"Tiền bối đã sớm biết ta đến từ Vân Hoang đại lục sao?" Viên Minh có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
"Từ lần đầu tiên gặp ngươi đã biết được điều này." Mộc đạo nhân cười nói.
"Vậy tiền bối có thể nói cho ta biết rốt cục Vân Hoang đại lục làm thế nào tồn tại được? Sao nó lại nằm ở trong vực sâu tử vọng, ngăn cách với ngoại giới bên ngoài?" Viên Minh vội vàng hỏi.
"Chuyện này nói ra thì dài dòng. Vân Hoang đại lục thật ra là một lần thử nghiệm trước kia của ta. Có lẽ ngươi cũng biết, trong vực sâu tử vong có thi thể Thiên Thiền sáu cánh, trong cơ thể nó ẩn chứa một tia hỗn độn huyết mạch, theo truyền thuyết thì đó chính là mấu chốt để có thể tiến lên cảnh giới Chân Tiên." Mộc đạo nhân như nhớ lại quá khứ.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh chăm chú lắng nghe. Lúc này Băng Lan lão tổ cũng lộ ra vẻ tò mò, hiển nhiên ông ta cũng lần đầu tiên nghe nói đến việc này.
"Sau khi tấn chức Đại Thừa, ta đã một mực tìm kiếm con đường thông hướng cảnh giới Chân Tiên, đương nhiên cũng theo dõi đến tia hỗn độn huyết mạch này. Chỉ tiếc hỗn độn huyết mạch này trời sinh mà thành, dù bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể cấy ghép nó vào trong cơ thể của người khác được. Chỉ có một cách xử lý là bao phủ khí tức kia trong phạm vi có sinh linh thai nghén, đợi ngày sau có người nhiễm khí tức của nó, thức tỉnh được hỗn độn chân ý." Mộc đạo nhân chậm rãi nói.
"Cho nên ngươi mới vận dụng thủ đoạn chuyển Vân Hoang đại lục vào trong vực sâu tử vong." Viên Minh có chút giật mình nói.
"Đúng vậy, năm đó ta thi triển thủ đoạn mở ra một khu vực an toàn trong vực sâu tử vong, lại dịch chuyển một bộ phận lục địa khắp các nơi Xuất Vân tới, ghép lại thành Vân Hoang đại lục. Đồng thời để người bên trong có thể đi ra ngoài, ta còn để lại Tam Tiên đảo có tác dụng trung chuyển, cùng với lưu lại cơ duyên cùng khảo nghiệm, chỉ có người thông qua được mới có tư cách tiến đến ngoại giới." Mộc đạo nhân giải thích chi tiết.
"Có lẽ tiền bối đã lâu không chú ý tới tình huống Vân Hoang rồi a?" Viên Minh lập tức cười khổ hỏi.
"Lúc trước bố trí xong hết thảy thì ta cũng có lưu phân thân ở Vân Hoang một hồi lâu, lại mãi vẫn không phát hiện được có người thức tỉnh hỗn độn chân ý. Sau đó Xuất Vân giới lại gặp phải đủ loại biến cố lớn nên ta đành triệu hồi phân thân về, cũng không để tâm đến nơi đó nữa. Mãi khi thấy ngươi mới lại nhớ tới mấy thứ này." Mộc đạo nhân khẽ gật đầu, nét mặt mờ mịt như không hiểu sao Viên Minh lại hỏi vấn đề này.
Viên Minh bất đắc dĩ đánh phải nói sơ qua về tình hình Tam Tiên đảo năm đó một lần.
"Ngươi nói Tiểu Hôi đã biến Tam Tiên đảo thành tử địa? Không thể a, ta nhớ năm đó nó rất nhu thuận, lại cực kỳ thân cận với ta." Mộc đạo nhân nghe vậy lập tức kinh ngạc không thôi.
Viên Minh cũng không ngờ Bất Tử thụ lúc trước không ai bì nổi lại có cái tên Tiểu Hôi đáng yêu như vậy, cũng nghĩ tới lúc trước hắn thi triển Ác Mộng, Bất Tử thụ nhìn thấy hình ảnh Mộc đạo nhân, tựa hồ cảm thấy thân cận cùng nhu thuận trong lời Mộc đạo nhân nói không phải không có đạo lý.
Chẳng qua hình ảnh kia có vẻ không giống với Mộc đạo nhân lắm, nghĩ tới hẳn là Mộc đạo nhân biến đổi dung mạo phân thân, cũng khó trách Viên Minh cũng không nhận ra.
“Năm đó tiền bối bố trí như vậy khiến ta gặp không ít đau khổ a! Nhưng không có tiền bối, đã không có Viên Minh ta hôm này. Ân này, Viên Minh suốt đời khó quên." Viên Minh nói xong, hành đại lễ với Mộc đạo nhân.
"Nói quá lời rồi, thành tựu của ngươi đều dựa cả vào từng li từng tí cố gắng mà có, ta cũng không tham gia nhiều. Dù sao mãi đến trước cuộc chiến Tam Giới tiên chu, ta còn còn không biết thân phận của ngươi." Mộc đạo nhân lắc đầu, thò tay nâng Viên Minh lên.
"Điều này cũng làm cho ta nhớ đến một chuyện. Năm đó lúc ta còn là Phản Hư cũng có được một phen kỳ ngộ, có được một quyển bí thuật trong bí cảnh nào đó, về sau thành Đại Thừa mới biết được đó cũng là Mộc đạo hữu trong lúc vô tình bố trí cơ duyên xuống. Ông sống lâu như vậy, từ trên xuống dưới khắp Xuất Vân giới này chắc là nơi nào cũng ẩn giấu bóng dáng ông ấy, chỉ sợ nhiều đến mức chính ông ấy cũng không đếm hết được." Băng Lan lão tổ cũng cười cười.
"Được rồi, được rồi, chuyện phiếm đến đây thôi. Thời gian không còn sớm, Băng Lan ngươi ở lại đây giúp đỡ bọn Tư Mã Trường Cầm giám định những thu hoạch trong Vấn Thiên bí cảnh đi, ta mang Viên Minh tới động phủ bế quan." Mộc đạo nhân hất tay áo lên, dẫn Viên Minh đi ra khỏi đại điện dưới mặt đất.
....
Bốn tháng sau.
Viên Minh đang tu luyện bế quan thì chợt khẽ động, đưa tay triệu hồi Thâu Thiên đỉnh, có liên lạc Vương Phục Long.
"Tìm ta có chuyện gì?" Giọng của hắn vang lên trong thức hải của Vương Phục Long.
Lúc này Vương Phục Long đang cầu nguyện trong nội cung không thấy ánh mặt trời, nghe thấy Viên Minh đáp lại bèn chỉ về một thứ trước mặt mình.
"Đại nhân, căn cứ vào manh mối được cung cấp, ta đã tìm ra truyền thừa mà Công Thâu linh nhân lưu lại. Những thứ này đều là ta phát hiện ra, ngài nhìn xem có cần không." Vương Phục Long cung kính đáp.
Thần thức Viên Minh quét qua, thấy được trước mặt Vương Phục Long có đủ loại đồ vật, không chỉ có công pháp và pháp bảo mà còn có cả đan dược linh tài... đều là những thứ trân quý cả. Chẳng qua với Viên Minh hiện nay mà nói thì những thứ đồ bên kia tạm thời còn chưa dùng đến, có thể thông qua cách khác thu hoạch được, còn truyền thừa công pháp cùng luyện khí thì lại càng không có thời gian tu luyện.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn rơi xuống một chuôi tàn kiếm.
Bề ngoài chuôi kiếm này giống hắc kiếm của Tô Vô lúc trước như đúc, trên đó tản mát ra khí tức hung lệ càng khiến Viên Minh nghĩ tới Diệt Hồn kiếm của mình. Không thể nghi ngờ, đây chính là mảnh tàn phiến cuối cùng của Đại Tự Tại Thiên Ma kiếm.
Bên cạnh chuôi kiếm này còn có một miếng lệnh bài màu xám nhạt chừng lòng bàn tay. Tấm lệnh bài có chút kỳ lạ, toàn thân hơi trong suốt, nhìn qua mờ ảo hư ảo như thể có sương mù, chỗ giữa lệnh bài lơ lửng hai chữ Tam Giới, như thể thủy mặc lưu động chậm rãi nhộn nhạo.
"Lấy chuôi kiếm, lệnh bài cùng truyền thừa luyện khí hiến tế tới, còn dư lại thì chính ngươi giữ lại tu luyện đi, ta tạm thời không dùng đến." Viên Minh nói.
"Toàn theo đại nhân phân phó." Vương Phục Long đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì.
Không bao lâu, Viên Minh thông qua Thâu Thiên đỉnh đã lấy được ba món đồ kia vào trong tay.
Tam Giới tiên lệnh kia rất nhẹ, cầm trong tay như cầm một đoàn hơi nước. Viên Minh vuốt ve tiên lệnh một lát, không lập tức luyện hóa mà gọi Hi Hòa Tử ra.
Hi Hòa Tử không thích tranh đấu, biết được Tịch Ảnh muốn khống chế Tu La cung tiến về Quy Khư đã chủ động đi ra ngoài, ở lại trong động phủ Trường Thanh đảo cùng Viên Minh, mượn nhờ uy lực đại trận thời gian tiếp tục nghiên cứu luyện khí chi đạo.
"Nơi này là truyền thừa luyện khí mà Công Thâu linh nhân lưu lại, ngươi xem xem có trợ giúp gì cho mình không?" Viên Minh nói qua, đưa ngọc giản ghi chép truyền thừa tới.
"Không tệ, Công Thâu linh nhân này cũng có chút bản lĩnh, thứ này rất hữu dụng với ta, cảm ơn." Hi Hòa Tử nhận lấy ngọc giản nhìn qua, trên mặt lập tức nở rộ dáng cười.
"Ngươi thích là tốt rồi. . Đến, giúp ta nhìn xem bên trong tấm lệnh bài này có lưu ám thủ gì không. Ngoài ra còn giúp ta luyện hóa chuôi kiếm này cùng hắc kiếm của Tô Vô vào trong Diệt Hồn kiếm của ta nữa." Viên Minh cười cười, lập tức phân phó nói.
Hi Hòa Tử đang cao hứng, không thấy phiền toái mà vung tay lên: "Được rồi! Đều giao cả cho ta đi, cam đoan sẽ khiến ngươi thỏa mãn."
Viên Minh cười cười, lại dặn dò Hi Hòa Tử mau chóng xử lý, sau đó bèn giành giật từng giây tiến vào tu luyện.
...
Quy Khư, một năm sau.
Đây là tiền tuyến đầu tiên giữa Xuất Vân giới cùng Ma giới, tu sĩ Xuất Vân giới ở đây đã xây dựng ba mươi sáu tòa biên thành, bảy mươi hai cứ điểm, tất cả được liên kết thành một hàng rào dài vây trọn Quy Khư vào bên trong, tạo thành hai tuyến phòng thủ kiên cố không chừa bất luận khe hở nào.
Vào lúc này, bên trong Bắc Vọng thành.
Trên tường thành, có hai tu sĩ đang tán gẫu câu được câu không.
"Ngươi nói chúng ta đã bao lâu rồi chưa được an nhàn như vậy?" Nam thanh niên mặc áo giáp màu sẫm cảm khái nói.
"À, cái nơi Quy Khư tồi tàn này có lúc nào an nhàn qua? Cũng chỉ mấy năm này có Tịch Nguyệt thần đại nhân tới, dựa vào uy thế của Tu La cung mới có được chút ít nhàn rỗi." Nam tu râu dài bên cạnh hắn nói, chắp chắp tay hướng lên trời.
"Đúng a! Trước kia Ma tộc cơ hồ tiến công hàng ngày, ngày ngày đều có người chết. Nghe nói mấy tòa cứ điểm xa hơn có mấy lần thiếu chút nữa thì thất thủ, rốt cuộc phải dựa vào mạng người lấp vào mới đoạt về được. Cũng không biết rốt cuộc Ma tộc lấy đâu ra nhiều người như vậy, số lượng tu sĩ đẳng cấp cao hầu như gấp đôi chúng ta." Nam tu lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ như nhớ lại tình hình chiến đấu lúc đó.
"Nghe nói diện tích Ma giới lớn hơn cả Xuất Vân chúng ta, người chết mỗi ngày không ít, ở hậu phương còn có thêm nhiều người nữa. Mỗi lần thông đạo không gian mở ra lại có từng nhóm được đưa tới chỗ chúng ta. Lần trước Ma giới xâm lấn chính là thừa dịp không gian Quy Khư yếu kém nhất, bên Ma giới đã cưỡng ép phá vỡ ra một thông đạo không gian cực lớn, đến Đại Thừa còn có thể đi vào, cuối cùng mới bùng nổ đấy." Tu sĩ râu dài lộ ra vẻ nghĩ lại còn sợ.
"Hiện tại sẽ không, chỉ cần Ma tộc vừa xuất hiện ở thông đạo không gian sẽ bị Tịch Nguyệt thần đại nhân khống chế Tu La cung đánh tan. Binh lực bổ sung cho bọn họ càng ngày càng ít, cho nên chúng ta mới được thanh nhàn như vậy." Tu sĩ thanh niên thành kính nói.
"Nhưng ta nghe nói tựa hồ mấy vị lão tổ Đại Thừa vẫn đang cực lực chuẩn bị chiến tranh, chỉ sợ Ma tộc sớm muộn gì vẫn sẽ tổ chức một lần đại quy mô xâm lấn." Tu sĩ râu dài lo lắng.
"Có lẽ vậy! Nhưng ít ra lần này chúng ta xem như sống qua một tràng, Ma giới có tính toán gì thì cũng phải đợi tới lúc không gian yếu kém nữa mới tiến tới. Đến lúc đó ít nhất ta và ngươi cũng không phòng thủ trên tường thành này rồi." Tu sĩ thanh niên duỗi lưng, trong lời nói mang đầy ý tứ may mắn.
Chỉ là một khắc sau, hai người bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang, bầu trời trên đỉnh đầu thốt nhiên tối sầm lại.
Bọn hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời vậy mà lại có hơn mười ngón tay cực lớn đen sì như mực, như thể cột chống trời khổng lồ không hề có dấu hiệu gì xuất hiện.
Mười ngón tay này dùng sức kéo qua hai bên, một cái kéo này xuất hiện một khe hở đỏ thẫm dài mấy vạn dặm bị xé toạc ra.
Trong khoảnh khắc, vô biên vô hạn ma khí từ trong kẽ nứt này tuôn ra, theo đó là tu sĩ Ma tộc nương theo lấy ma khí từ trong kẽ nứt đi ra. Trong đó thậm chí còn có một số bóng người khủng bố, mới vừa xuất hiện đã khiến thiên địa sinh biến, xuất hiện các loại kỳ cảnh.