Chương 109: Gặp mai phục
Chương 109: Gặp mai phục
Ngay khi ký ức của Hồ Trát tiên tán, trong lòng Viên Minh cũng không tự chủ dâng một một loại ảo giác thất vọng mất mát.
Loại cảm giác này hơi khó để hình dung, nó giống như việc trí nhớ của mình đột nhiên móc rỗng, không nhịn được sinh ra cảm giác mất mát, trống rỗng.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nhớ đến lời cảnh báo của mèo bạc khi trước.
Sử dụng loại năng lực thần hồn tương tự với Tự Hồn, nhất định phải tránh để cảm xúc đắm chìm trong đó, nếu không theo thời gian kéo dài, rất dễ xảy ra tình trạng trí nhớ rối loạn.
Viên Minh âm ầm giật mình một cái, lập tức thu liễm tâm tình, nhắm mặt yên lặng vận chuyển Minh Nguyệt quyết, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp và tâm tình tiêu cực trong trí nhớ của Hồ Trát.
Một lúc lâu sau, Viên Minh lần nữa mở mắt ra, nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Một khắc sau đó, hắn nhạy cảm phát hiện một tia biến hóa phát sinh trên người mình, cụ thể là sau khi thôn phệ hồn phách Hồ Trát, lực lượng thần hồn của hắn dường như tăng thêm một chút ít.
Đối với chuyện này, hắn thực sự không cảm thấy vui, trái lại còn tự nhắc nhở bản thần: “Tự hồn tuy tốt, nhưng cũng không thể tham lam.”
Đúng lúc này, hắn vừa quay đầu liền thấy đại hán xăm mình của Thú Nô đường đang bước qua bên này. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đại hán tràn ngập vẻ kinh sợ.
Gã không thấy Viên Minh cầm binh khí trong tay, cũng chẳng thấy quần áo trên người Viên Minh dính máu nên trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng.
“Cái này…Đã xảy ra chuyện gì?” Đại hán xăm mình hoảng hốt kêu lên.
“À, ta cũng vừa đến đây, mấy người bọn họ hình như bị người khác tập kích…Vừa rồi người đi làm gì?” Viên Minh chợt đổi giọng, giận dữ nói.
“Ta, ta…” Đại hán xăm mình đang chột dạ sẵn, dễ dàng bị Viên Minh chấn nhiếp.
“Lại đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Viên Minh quát.
Đại hán xăm mình đành phải lê bước tới. Khi gã còn chưa tới gần, Viên Minh đã ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc.
“Đồ hỗn trướng, lúc nào rồi mà còn không quản được đũng quần!” Viên Minh làm bộ trách mắng, đồng thời tiến một bước về phía gã.
Đại hán xăm mình đang định lên tiếng nhận sai xin tha, nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, trước mắt bỗng có ánh kiếm lóe lên. Gã chỉ cảm thấy chỗ cổ mát lạnh, tiếp đó cả người đột nhiên bay lên không, trời đất quay cuồng một trận rồi chẳng còn biết gì nữa.
Thân thể đại hán bị chém làm đôi, máu tươi từ chỗ cổ phun ra tung tóe, mùi son phấn kia giống như bị mùi máu tanh kích phát, càng nồng nặc hơn.
Viên Minh đá một cái sút văng thân thể không đầu của đại hán xăm mình ra ngoài, bình ổn lại cảm xúc, xong lại vuốt vuốt khuôn mặt, đổi một gương mặt mà bản thân tự thấy có vẻ hiền hòa, bước tới trước người cặp mẹ con mới từ cõi chết trở về kia.
Người mẹ ôm chặt đứa con, giấu kín nó ở trong ngực, vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn còn chưa tiêu tán.
“Đừng sợ, ta đến cứu các người.” Viên Minh nói bằng tiếng Nam Cương.
Nữ nhân khẽ ngẩng đầu lên nhưng cũng không dám nhìn lâu, chỉ đưa ánh mắt lướt qua rồi lập tức rời đi.
Nàng không thể tin rằng có người tới đây chỉ để cứu mẹ con nàng.
Viên Minh thấy vậy cũng không để tâm. Hắn kiểm tra một hồi, phát hiện trên người hai mẹ con không có vết thương rõ ràng nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ Á.” Hắn nhỏ giọng gọi đứa bé ở trong ngực nữ nhân kia.
Đứa nhỏ khẽ rùng mình một cái, tiếp đó bất chấp mẫu thân ngăn cản, quay cái đầu đang rúc vào trong ngực mẹ ra, để lộ một khuôn mặt non nớt.
Vừa nhìn thấy gương mặt này, Viên Minh lập tức chắc chắn, đứa nhỏ này chính là Đồ Á.
Khuôn mặt của nó giống Cáp Cống đến bảy phần.
Bé gái này rõ ràng đã hơn bảy tuổi, nhưng bộ dạng trông lại chỉ như đứa trẻ lên năm, tóc tai có vẻ hơi khô héo, biểu hiện rõ ràng của việc ăn uống thiếu chất.
Nhất là cặp mắt đen nhánh của con bé, trong đó có bảy phần kinh hoảng, ba phần nghi hoặc, thoạt nhìn như một con thú nhỏ bị kinh sợ, khiến người ta thấy mà sinh lòng thương cảm.
Bé gái đột nhiên gọi một tiếng khiến Viên Minh và nữ nhân kia cùng sững sờ.
Đúng vậy, ở trong mắt một đứa bé mới từ cõi chết trở về, người có thể tới cứu nó còn có thể là ai ngoài người cha mà nó vẫn ngày đêm nhớ tới sao?
“Ta không…” Viên Minh há to miệng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Ngay khi hắn vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ, định mở miệng nói chuyện, bụng dưới bỗng cảm giác đau như dao cắt, cùng lúc đó, một luồng lực lượng âm hàn từ trong đan điền truyền ra.
“Trúng độc? Từ lúc nào?” Viên Minh trong lòng kinh nghi.
Hắn nhớ lại mùi hương nồng nặc trên người đại hán vừa rồi, lập tức hiểu ra, độc hẳn là phát ra từ người gã.
Nhưng kẻ hạ độc là ai?
Viên Minh nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời lập tức thu liễm thần sắc thống khổ, đút một tay vào tay áo, âm thầm bấm niệm pháp quyết, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, ý đồ điều chuyển pháp lực trấn áp độc tính.
Nhưng chất độc này lại vô cùng kỳ lạ, trong nháy mắt khi hắn vận chuyển pháp lực, nhoáng cái liền đâm vào trong đan điền của hắn.
Viên Minh lập tức cảm giác đan điền bị lực lượng âm hàn chiếm cứ, phảng phất như bị đóng băng, cảm giác đau quặn ở bụng càng dữ dội hơn, sắp đến mức khó mà chịu đựng nổi.
“Không đúng!”
Kẻ hạ độc nhất định còn đang trốn đâu đó xung quanh đây, tình cảnh của hắn lập tức trở nên bất lợi.
Viên Minh cắn răng chịu đựng, đứng thẳng người lên, bàn tay giấu trong ống tay áo khẽ lật, lấy ra một vật, nắm nó trong tay, đồng thời thần sắc trên mặt thình lình đổi sang vẻ hung ác.
“Hôm nay tâm tình ta không tệ, sẽ không giết các người, mau cút đi.” Hắn quát lớn với hai mẹ con Đồ Á.
Người mẹ bị quát giật nảy mình, có điều nghe đối phương để mình đi, liền vội vàng ôm con gái bò dậy, vội vàng thoát đi.
Đúng lúc hai mẹ con sắp thoát khỏi nơi đây, một tràng tiếng bước chân chợt vang lên ở phía trước, tiếp đó là năm, sau bóng người đi ra, chặn đường đi lại.
“Viên Minh, ngươi đúng là chịu đựng giỏi ha, đây là lần đầu tiên ta thấy có kẻ trúng Hàn Âm Sương mà vẫn không đổi sắc mặt.” Tên cầm đầu cao giọng cười lớn, miệng tấm tắc kêu lạ.
“Khôn Đồ, ngươi đúng là âm hồn bất tán!” Viên Minh hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói.
Hắn vừa nói, vừa đưa mắt quan sát những kẻ mới tới, không ngờ toàn là người quen, Ba Đạt, Hô Hỏa, Ô Lỗ, còn có cả ả chột mắt từng xuất hiện trong lần vây giết trước.
Ở sau lưng Hô Hỏa, rõ ràng còn hai người thân cao hơn trượng đang đứng thẳng. Hai người này toàn thân mọc đầy lông trắng, hai mắt đỏ ngầu, trên tay mọc ra móng vuốt nhọn dài màu đen, khi nhếch miệng để lộ ra hàm răng lởm chởm không đều với mấy cái răng nanh trắng bóng lập lòe ánh sáng.
Rõ ràng là hai Nhân Tiêu.
Nhưng ngay khi Viên Minh sắp đưa mắt rời đi, hắn mới phát hiện hai nhân tiêu trước mắt này không giống với mấy nhân tiêu hắn từng gặp.
Hắn không thấy sát ý điên cuồng trong mắt bọn chúng, chỉ còn vẻ tĩnh mịch chết lặng như giếng cạn, nhìn qua không thấy dấu hiệu của sự sống mà giống như hai con rối, lẳng lặng đi theo sau lưng Hô Hỏa.
Khi nhìn vào mắt một trong hai Nhân Tiêu, con ngươi Viên Minh bỗng co lại.
Dù cho không thấy bất kỳ gợn sóng tâm tình nào trong đôi mắt kia, thân thể nhân tiêu đó cũng không không có đặc điểm rõ rệt nào, nhưng trong lòng Viên Minh lại sinh ra một trực giác mãnh liệt.
Nhân tiêu kia chính là Cáp Cống.
Viên Minh bất giác định gọi tên y.
Đúng lúc này, một tiếng khóc làm hắn bừng tỉnh.
Con bé Đồ Á năm nay gần bảy tuổi, đang nép trong ngực mẹ, cẩn thận xoay đầu qua liếc nhìn mấy kẻ chặn đường, kết quả lập tức bị hình dạng khủng bố của Nhân Tiêu kia dọa cho không nhịn được khóc thành tiếng.
Viên Minh liếc mắt nhìn Đồ Á rồi lại đưa mắt nhìn nhân tiêu kia, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Bọn họ một nhà ba miệng, xa cách nhau hơn bảy năm, thế mà khi gặp lại lại ở trong tình cảnh như thế này.
Chua xót qua đi, thay vào đó là phẫn nộ khó mà kìm nén.
Trải nghiệm trong Thập Vạn Đại Sơn đã khiến Viên Minh chai sạn cảm xúc, thậm chí khi bản thân bị hãm hại, hắn cũng chưa từng tức giận như vậy. Ánh mắt của hắn lúc này thậm chí phớt lờ Khôn Đồ, vô thức khóa chặt ở trên người Hô Hỏa.
Ánh mắt đáng sợ của Viên Minh khiến cho Hô Hỏa thấy hơi chột dạ, người khẽ run lên. Ban đầu gã cũng không rõ vì sao Viên Minh lại nhìn gã với ánh mắt đó, nhưng khi nhìn qua Cáp Cống ở sau lưng, gã liền chợt hiểu ra.
Ngay sau đó, gã nhanh chóng khôi phục thần sắc, nhếch miệng lên nở nụ cười châm chọc.
“Viên Minh à Viên Minh, lần này chúng ta đặc biệt cùng nhau ra ngoài, vốn là muốn âm thầm diệt ngươi, không nghĩ tới ngươi thế mà lại ra tay giết hại đồng môn, giờ thì quá tốt rồi, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận làm thịt ngươi, quay về báo cáo chi tiết còn được tính là có công.” Khôn Đồ vừa cười vừa nói.
Sau khi tiến vào nội môn, gã được Mông Sơn trưởng lão bồi dưỡng, lại có đan dược phụ trợ nên tu viên nhanh chóng tăng mạnh, đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy, dĩ nhiên là vô cùng tự tin khi đối mặt với Viên Minh.
Viên Minh mặt không đổi sắc, tập trung nhìn về phía Khôn Đồ rồi hỏi: “Nhiệm vụ của Thú Nô đường luôn luôn là bí mật chấp hành, chính ta cũng chưa từng để lộ ra, ngươi làm sao biết được ta tham gia nhiệm vụ lần này?”
“Ha ha, quên nói cho ngươi, lần này có thể thuận lợi như vậy, đương nhiên là nhờ có Ô Lỗ.” Khôn Đồ cười đáp.
Viên Minh ngưng mày, nhìn sang phía Ô Lỗ.
“Thực xin lỗi, Viên huynh, lần trước khi người đánh tiếng hỏi thăm nhiệm vụ Thú Nô đường, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái. Sau đó liền quay về báo lại việc này cho Khôn Đồ đạo hữu.” Ô Lỗ vừa cười vừa nói, trên mặt chẳng có vẻ gì là áy náy.
Dù sao y thấy, hôm nay Viên Minh chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Viên Minh nghe Ô Lỗ nói, âm thầm cười lạnh một tiếng, quả thực có chút bất ngờ.
Hắn không ngờ Ô Lỗ lại để ý chi tiết như vậy.
Xem ra sau khi tiến vào Bích La Động, hắn còn chưa đủ cảnh giác, thế nên lúc này mới phải rơi vào hiểm cảnh chỉ vì một sai lầm không nên phạm phải.
“Nói mới nhớ, cũng là do Khôn Đồ đạo hữu thần cơ diệu toán, chỉ nghe ta thuận miệng nhắc qua mà có thể đoán được ngươi sẽ tham gia nhiệm vụ của Thú Nô đường, sau đó luôn phái người theo dõi ngươi, quả nhiên đã chờ được ngươi.” Ô Lỗ không quên lên tiếng nịnh nọt Khôn Đồ.
“Viên Minh, lần này cách xa phạm vi tông môn, để xem còn ai có thể cứu ngươi?” Khôn Đồ trên mặt lộ ra mấy phần thần sắc tự đắc, cười lạnh nói.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Viên huynh, dù sao cũng coi như quen biết một hồi, ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, người chớ có trách ta.” Ô Lỗ mỉm cười, hơi khom người hướng về phía Viên Minh, nói.
Đúng lúc này, Viên Minh bỗng rên lên một tiếng, mặt mũi tái đi, một tay ôm bụng, người co quắp ngã vật ra đất.
Khôn Đồ thấy cảnh này, không khỏi cười lớn nói: “Nói nhảm với người nhiều như vậy, chính là đang chờ ngươi bị độc phát, thế nào? Cảm giác Hàn Âm Sương độc xâm nhập đan điền không dễ chịu lắm nhỉ?”