Chương 116: Một đao vừa rồi của ta có đẹp không?
Chương 116: Một đao vừa rồi của ta có đẹp không?
“Ngươi còn không ra tay, ta có thể sẽ chết đấy!” Viên Minh nằm trên đất, ngực phập phồng, nhỏ giọng nói.
“Cả quãng đường này toàn nghĩ chuyện làm anh hùng, giờ lại nghĩ đến ta? Chút nữa nếu có đồ tốt, ta chọn trước.” Một thanh âm êm tai nhưng tràn ngập cảm giác cười trên nỗi đau của kẻ khác, vang lên trong đầu Viên Minh.
“Chỉ là một tên Phi Mao thú nô cũng dám đấu với ta? Không biết sống chết.” Khôn Đồ cười lạnh, bước tới phía Viên Minh, định cho hắn một kích trí mạng.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến chợt nổi lên!
Hắc quang trên mặt Âm Quỷ kỳ trong tay gã bỗng bừng lên không kiểm soát, đồ án đầu lâu màu máu nhúc nhích như sống lại. Một luồng lực âm sát cường đại dị thường truyền ra, bất ngờ xâm nhập thân thể Khôn Đồ, khiến gã bỗng cảm thấy nửa người tê liệt, sắc mặt trở nên tái xanh.
Hắn thầm rùng mình, vô thức nghĩ tới điều gì đó rồi ném phắt Âm Quỷ kỳ trong tay đi như tránh rắn rết.
Âm Quỷ kỳ được tạo ra từ những vật liệu đặc biệt, lại sử dụng phù văn bất phàm, hai thứ này kết hợp lại khiến nó không những có thể phát ra công kích thuộc tính Âm cường đại, còn có thể thôn phệ sinh vật khác để bồi bổ bản thân, đó cũng chính là việc “tế cờ” mà Khôn Đồ nói khi trước.
Sau khi được huyết tế nhiều lần, âm khí trong Âm Quỷ kỳ tăng thêm rất nhiều, uy lực của nó cũng tăng vọt, nhưng song song với đó, loại pháp khí thuộc tính Âm này cũng có một khuyết điểm không nhỏ: Cứ cách một khoảng thời gian, Âm lực trong Âm Quỷ kỳ sẽ từ từ tràn ra cắn trả chủ nhân. Để khắc phục, người sở hữu chỉ cần áp chế một cách phù hợp là có thể khống chế.
Có điều kỳ hạn lần này còn chưa tới, cũng không có dấu hiệu báo trước nào, nó lại đột nhiên phát sinh dị biến, quả thực khiến gã có chút trở tay không kịp. Dù đã kịp thời ném Âm Quỷ kỳ đi, nhưng Khôn Đồ vẫn bị âm khí ăn mòn thấm vào trong người khiến thân thể đờ ra. Gã cuống quýt lấy một viên đan được màu đỏ ra rồi nuốt nó vào, trong lúc nhất thời cũng không còn sức để ý Viên Minh, lập tức khoanh chân ngồi tĩnh vận công.
Không còn pháp lực của Khôn Đồ duy trì, Âm Quỷ kỳ sau khi rơi xuống đất liền nhanh chóng trở về hình dạng ban đầu, đồ án đầu lâu máu mặt trên mặt cờ cũng an tĩnh lại, không còn nhúc nhích gì nữa.
Con linh thú sói xanh thì chạy tới bên cạnh, canh chừng cho chủ nhân.
Cùng lúc đó, ở một phía khác, Tử Hắc yêu đằng vốn đang giằng co với Ô Lỗ bỗng ngừng lại rồi nhanh chóng buông lỏng ra, “vù” một tiếng chui xuống lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.
Ô Lỗ thoát không, nhanh chóng liếc mắt nhìn Khôn Đồ, xong lại đưa mắt nhìn Viên Minh đang nằm trên đất, trong mắt lộ vẻ kinh nghi bất định(1). Y nhanh chóng đưa tay trái lấy ra nước thuốc rửa sạch cánh tay phải, đắp thuốc trị thương lên rồi cuối cùng dùng vải trăng băng lại, cảm giác đau nhức kịch liệt lúc này mới hơi dịu đi.
Khôn Đồ lúc này đang cẩn thận từ từ đưa tay cầm Âm Quỷ kỳ trên mặt đất, xong cũng không kiểm tra gì mà vội vàng thu vào.
“Ngươi không sao chứ?” Ô Lỗ không để ý chuyện ra tay với Viên Minh mà nhanh chóng bước tới bên người Khôn Đồ, quan tâm hỏi.
“Tất nhiên không sao, ngươi tới giết tiểu tử kia đi. Quay về ta sẽ trọng thưởng.” Khôn Đồ chậm rãi đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ không hề lo lắng, lắc đầu nói.
Ô Lỗ tâm tư nhạy bén, phát giác thần sắc Khôn Đồ khác thường, trạng thái thực sự e rằng cũng không phải đơn giản như gã nói, Khôn Đồ rõ ràng đã bị Viên Minh dùng pháp thuật không biết tên làm cho Âm Quỷ kỳ cắn trả chủ nhân.
Đúng như Ô Lỗ suy đoán, Khôn Đồ lúc này nửa người tê dại. Gã cũng chẳng hiểu vì sao Âm Quỷ kỳ cắn trả lần này lại nặng như vậy, dù đã dùng dược lực khu trừ gần một nửa âm khí xâm nhập, nhưng vẫn còn quá nửa âm lực xâm nhập tiến vào sâu trong kinh mạch, bất kể gã có cố gắng bức ép thế nào cũng không ra, pháp lực giống như bị khóa chặt. Nội thương nặng thế này trước giờ gã chưa từng bị, nên chỉ có thể chờ sau khi quay về tông môn rồi xin sư tôn giúp đỡ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Ô Lỗ khom người, cung kính đáp. Có lẽ do vừa rồi bị thương nặng, y bất ngờ té quỵ xuống đất rồi ngã lăn đi.
Khôn Đồ đang định quay đầu xem xét thì một tiếng “phập” vang lên.
Một ánh đao sáng như tuyết bất thình lình bừng lên, đâm vào hậu tâm Khôn Đồ rồi xuyên ra trước ngực gã.
Khôn Đồ miệng phì phì phun máu, khắp mặt mày tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Nhưng gã dù gì cũng là đệ tử nội môn Bích La Động, bất luận tâm tinh hay tư chất đều không tầm thường, khi đao vừa đâm vào cơ thể, gã đã lập tức dùng hết sức tránh để trái tim bị đâm trúng, đoạn tức tốc lật tay vung về phía sau.
Một luồng âm phong đánh lên người Ô Lỗ, đẩy y văng ra xa mấy trượng, ngã vào trong một bụi cỏ.
Khôn Đồ phun ra một ngụm máu tươi, cầm lấy Âm Quỷ kỳ, chỉ tiếc tim phổi gã đều đã bị xuyên thủng, sức lực toàn thân nhanh chóng trôi đi.
Linh thú sói xanh của Khôn Đồ sững sờ mất một lúc mới kịp phản ứng lại, rống giận nhao về phía Ô Lỗ.
Ô Lỗ bắn ra một viên đan dược, chuẩn xác đánh đúng chóp mũi nó, tức thì viên đan dược nổ tung, hóa thành một đám sương mù màu vàng tỏa mùi cực kỳ gay mũi. Sói xanh ngao ngao kêu thảm thiết, thân thể không ngừng run rẩy rồi từ từ đổ xuống.
Ô Lỗ từ trong bụi cỏ chậm rãi đứng lên, bước tới trước sói xanh rồi giơ tay chém xuống, chặt đứt đầu sói xanh. Y lúc này dù y phục trước ngực rách mướp, khóe miệng chảy máu thành dòng nhưng thần sắc lại vô cùng nhẹ nhõm.
“Ngươi điên rồi sao?” Khôn Đồ nhìn chằm chằm Ô Lỗ, khó nhọc rặn ra từng chữ hỏi.
“Loại người lòng dạ hẹp hòi như ngươi, bị trọng thương rồi chắc mới nghĩ tới chuyện trọng thưởng cho ta, hay là ngươi giờ đứng lên đi, đứng thử xem nào?” Ô Lỗ cười nhạo nói.
Đang khi Khôn Đồ muốn đáp lại, một màn quỷ dị chợt xảy ra, Khôn Đồ chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ lướt qua, giữa cổ giống như bị một đao xẹt qua, cảm giác đau xót truyền tới, máu từ chỗ cổ phun cao hơn thước rồi cả cái đầu gã rơi xuống.
“Bịch” một tiếng, Khôn Đồ đầu rớt xuống đất, tròng mắt trợn trừng đăm đăm nhìn vào một nơi nào đó, cơ thể co giật một cái, khí tức tẫn tán, chết không nhắm mắt.
Ô Lỗ cũng bị một màn quỷ dị này chấn kinh, rùng mình hai lần vì hoảng sợ. Y vội ngồi xuống đất, nhìn Viên Minh đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, mở miệng nói: “Viên huynh chớ vội ra tay, có chuyện gì từ từ nói.”
Thấy Viên Minh không đáp, y lại thêm: “Viên huynh đúng là hảo thủ đoạn. Một đao vừa rồi của ta có đẹp không? Nể ta giúp ngươi một đao này, chúng ta hóa thù thành bạn có được chăng?”
Viên Minh lúc này đã ngồi dậy, trong lòng hoàn toàn yên tâm, mỉm cười nói: “Một đạo này của Ô Lỗ huynh gọn gàng lại linh hoạt, không chút dây dưa dài dòng, ta có nằm mơ cũng không ngờ, ngươi sẽ đâm sau lưng hắn một đao.”
Hắn giả bộ hôn mê chính là để Khôn Đồ mất cảnh giác, khi đó dù mèo bạc không chịu hỗ trợ, linh thú cóc đen đang âm thầm ẩn nấp cũng đủ thần không biết, quỷ không hay cho Khôn Đồ một kích trí mạng, tiếp đấy sẽ cứng rắn liều mạng xử nốt Ô Lỗ đang bị trọng thương.
Chẳng ngờ vừa rồi mèo bạc không rõ đã dùng thủ đoạn quỷ dị gì, đột nhiên khiến Khôn Đồ chưa kịp thi pháp đã bị cắn trả, còn Ô Lỗ bất ngờ phản bội càng khiến hắn khó hiểu. Việc Khôn Đồ bị vũ khí sắc bén vô hình nào đó cắt đứt cổ, đoán rằng cũng là một tay mèo bạc làm nên. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi vô cùng khâm phục mèo bạc, nhất thời không cách nào đoán được thực lực hiện tại của mèo bạc rốt cuộc cao tới mức độ nào.
Hắn giấu tay phải dưới người, lòng bàn tay cầm một khối tinh thạch màu lục, cũng chính là khối linh thạch thuộc tính Mộc kia, toàn lực vận chuyển Cửu Nguyên quyết hấp thu linh lực trong linh thạch, theo đó pháp lực dần dần khôi phục lại, chỉ có điều toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị thương quá nặng, nhất thời không hồi phục được bao nhiêu.
“Ha ha, một đao này thực ra là ta đâm giúp Viên huynh. Viên huynh thủ đoạn quỷ dị khó lường, tương lai chắc chắn sẽ là đại năng một phương(2).” Ô Lỗ cười nói, bộ dáng như là bạn cũ nhiều năm với Viên Minh, nhưng trong tay cũng âm thầm nắm một viên linh thạch.
“Ô Lỗ huynh quá khen, đan dược diệt sói xanh của ngươi cũng rất lợi hại. Thôi không lòng vòng nữa, tiếp đây làm sao quay lại tông môn, chúng ta phải tranh thủ bàn bạc kỹ càng một chút.” Viên Minh bình thản đáp.
Ô Lỗ nghe Viên Minh nói vậy, thở ra một hơi rồi nói: “Cái đó cũng chỉ là chút trò vặt của ta mà thôi, Viên huynh chê cười rồi. Ta trước để bọn họ nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đúng là cần cẩn thận tính toán kín kẽ một phen.” Nói xong, Ô Lỗ phất tay áo ra sau, một đám khói vàng từ trong tay áo y bắn ra, đánh lên trên người hai mẹ con Đồ Á.
Hai người còn chưa kịp có phản ứng gì đã hít phải khói vàng, trên mặt rất nhanh lộ ra vẻ mệt mỏi rồi hôn mê ngã lăn ra đất.
Viên Minh đứng ngoài quan sát hết thảy mà không nói lời nào, chỉ âm thầm đề phòng.
“Viên huynh, hay chúng ta trị thương trước? Vết thương để lâu sẽ bất lợi cho việc tu hành sau này nha! Về mặt này ta khá kinh nghiệm đấy.” Ô Lỗ vừa lẩm bẩm tự nói, vừa đi tới cạnh người Khôn Đồ rồi lục lọi trên đó một hồi.
Chỉ loáng cái y đã tìm được một bình thuốc màu trắng trong ngực áo Khôn Đồ. Bình thuốc này được bịt kín bằng sáp ong, trên miệng còn dán một lá bùa màu lục, nhìn qua có vẻ quý giá. Ô Lỗ gỡ lá bùa, nhổ phần sáp ong, đổ ra một việc đan dược màu xanh phỉ thúy, tức thì mùi thuộc nồng nặc lan ra khắp xung quanh.
Khi y ngửa đầu nuốt viên thuốc, mặt đất bên cạnh đột nhiên nứt ra, Tử Hắc yêu đằng từ đó bắn tới, quấn lấy bình thuốc màu trắng trong tay Ô Lỗ rồi nhanh chóng quay trở lại, đưa đan dược tới trước mặt Viên Minh.
Ô Lỗ cũng không tỏ ra kinh ngạc, vẫn ngửa đầu để đan dược vào bụng. Đan dược vừa vào bụng, gương mặt vốn hơi tím tái nhanh chóng trở nên hồng hào.
Viên Minh cầm bình thuốc trong tay nhưng không vội ăn vào, chỉ lẳng lặng quan sát thay đổi trên người Ô Lỗ.
Trong khi đó, Tử Hắc yêu đằng đã lần nữa trở lại bên cạnh Ô Lỗ, hơi đong đưa nhưng không phát động công kích với y.
“Đan dược này tên là Nhục Cốt đan, là đan dược trị thương do Luyện Lô đường bí chế, đặc biệt hiệu quả trong việc trị nội thương. Cứ yên tâm ăn vào đi.” Ô Lỗ nhìn về phía Viên Minh, ân cần nói.
Viên Minh nghe thế trong lòng khẽ động. Hắn từng nghe kể về Nhục Cốt đan, nó có thể tính là một trong năm loại đan được trị thương tốt nhất của Luyện Lô đường, nghe nói có công hiệu hoạt tử nhân, nhục bạch cốt(3), vậy nên mới có tên như vậy.
Suy nghĩ một chút, hắn liền nghiêng bình thuốc đổ ra hai viên đan dược, mùi thuốc vô cùng mê người lập tức xông lên mũi.
Ngửi mùi thuốc thôi mà cảm giác đau đớn nơi lục phủ ngũ tạng của hắn dường như cũng giảm đi mấy phần.
“Thuốc này quả nhiên danh bất hư truyền!” Viên Minh thầm vui mừng. Thuốc này nếu đã qua tay Ô Lỗ, với sự xảo trá của y cộng thêm việc hai người hiện giờ đang kiêng kỵ lần nhau, hắn nhất định không dám dùng, nhưng nếu lấy từ trên người Khôn Đồ, vậy đây chắc chắn là thuốc thật không thể nghi ngờ.
Sau khi tiến vào Bích La Động, hắn từng đọc qua mấy cuốn sách liên quan đến đan dược, đối với đan dược cũng xem như có chút hiểu biết, lập tức cẩn thận kiểm tra hai viên đan này, xong vẫn không dám nuốt vào. Suy nghĩ thêm một lát, hắn bèn búng ngón tay, bắn một trong hai viên đan bay vào bụi cỏ gần đó.
Linh thú cóc đen đang ẩn nấp trong đó, há miệng nuốt viên Nhục Cốt đan kia vào. Một lúc lâu sau, cóc đen vẫn không có biểu hiện gì bất thường, trái lại tinh thần càng thêm phấn chấn.
“Xem ra đan được đúng là không có vấn đề.” Viên Minh bấy giờ mới yên tâm ngửa đầu nuốt vào.
Đan này vừa vào bụng liền tan ra, hình thành một luồng nhiệt chạy tới khắp nơi trong cơ thể. Lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị khí nóng hun đốt, nội thương cực kỳ nghiêm trọng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau mấy nhịp thở, luồng nhiệt biến mất, đồng thời đau đớn trong cơ thể hắn cũng tan đi hơn nửa.
“Lần này mình đúng là quá xúc động, nếu sớm có đan dược trị thương cấp tốc như Nhục Cốt đan này thì sẽ không không bị hai người Khôn Đồ, Ô Lỗ bức cho phải thổ huyết, ngã xuống đất giả chết rồi bất đắc dĩ cầu cứu mèo bạc. Về sau nhất định phải chuẩn bị thêm nhiều loại đan dược. Điều khó khăn nhất của việc tu luyện chính là nghèo, nói quả không sai.” Viên Minh âm thầm cảm khái một phen.
***Chú giải***
1. Kinh nghi bất định: Kinh ngạc xen khó hiểu, nghi hoặc không xác định.
2. đại năng: Người có năng lực rất lớn.
3. hoạt tử nhân, nhục bạch cốt: Làm người chết sống lại, mọc ra máu thịt từ xương trắng.