Chương 125: Sòng bạc
Chương 125: Sòng bạc
Viên Minh nghe lão hán nói vậy, hơi giật mình ngớ ra, có chút không hiểu cho lắm.
“Lão vô ý quá, mạo phạm, mạo phạm, khách nhân xin đừng để ý.” Lão Yên Đại mắt sáng lên, liên tục nói xin lỗi.
“Mau dẫn ta qua khách phòng đi.” Viên Minh khoát tay áo, nói.
Lão hán vội gật đầu, nghiêng người đi đến phía trước, vừa trò chuyện thăm hỏi, vừa dẫn Viên Minh ra cửa sau đại đường. Hai người đi dọc theo một hành lang, bước đến bên trong nội viện(1).
Trong sân trồng khá nhiều cây, hoàn cảnh có vẻ thanh u, chỉ có điều những căn phòng dọc hành lang gần như đều tối thui.
“Trấn này nhìn cũng không ít người, vậy mà tiệm này kinh doanh có vẻ không được tốt lắm.” Viên Minh trong lòng thầm cảm thấy có điểm bất hợp lý.
Đi tới hậu viện, hắn lại thấy người thanh niên chất phác kia đang cho ngựa của hắn ăn cỏ khô.
Hắn theo Lão Yên Đại đi tới gian khách nằm sâu bên trong cùng. Phòng này bên trong bài trí đơn giản, chỉ được cái tương đối sạch sẽ, nhưng tổng thể vẫn đủ khiến Viên Minh tương đối hài lòng, dù gì thì so với những khách sạn thôn dã mà hắn ở lúc trước vẫn tốt hơn rất nhiều, dĩ nhiên giá cả cũng cao hơn không ít.
“Khách quan, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, không biết ban đêm ngài có muốn dùng bữa không?” Lão hán dò hỏi.
“Không cần, trong đêm nếu không có chuyện gì, ta hy vọng không có người tới quấy rầy.” Viên Minh nói xong liền ném một ngân tệ qua.
Trong túi trữ vật của hắn còn có thịt hung thú đã nướng sẵn, vậy nên không định ăn đồ ăn trong tiệm.
“Được, không vấn đề gì. Vậy ngài nghỉ ngơi sớm.” Lão Yên Đại tiếp lấy ngân tệ, đôi mắt sáng lên, đưa lên miệng cắn một cái rồi toan quay người rời đi.
Viên Minh lúc này bỗng mở miệng hỏi: “Phải rồi chưởng quỹ, ngài có biết trên trấn này có một xưởng làm hương gia truyền danh tiếng lâu năm gọi là Cát Tường phường không?”
Nghe lời này, Lão Yên Đại dừng bước, cất đồng ngân tệ trong miệng vào trong túi quần, cười hỏi: “Ngài hỏi câu này là muốn mua hương nến sao? Nếu là ngài cần một ít thì lão hán ta còn mở một tiệm tạp hóa, trong tiệm cũng có bán, nhất định sẽ tính giá ưu đãi cho ngài.”
“Ta không mua hương, mà muốn tới học nghề làm hương. Ngài có biết vị trí xưởng kia ở đâu không?” Viên Minh lắc đầu hỏi.
“Ồ, chỗ đó thì ta biết, có điều là hơi vắng vẻ, nếu ngài định tự đi tìm, e là hơi khó để tìm được. Như vậy đi, sáng sớm mai ta sẽ dành thời gian dẫn ngài đi một chuyến, có được không?” Lão Yên Đại cười ngây ngô, nói.
“Vậy thì làm phiền rồi.” Viên Minh lên tiếng cảm tạ.
Lão Yên Đại quay người đóng cửa cho hắn rồi đi vào trong sân.
“Cha, là dạng người nào, có tiền không?” Người thanh niên kia vẫn mang vẻ mặt chất phác như cũ, nhưng nói chuyện lại cực kỳ lưu loát.
Lão Yên Đại lập tức dựng thẳng một ngón tay đặt bên miệng, ra hiệu cho người thanh niên đi theo.
Khi hai người ra hậu viện, Lão Yên Đại mới châm thuốc, rít một hơi, khóe miệng phun ra một làn khói trắng rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Có thể.”
“Thế là thế nào, là quỷ nghèo à? Có ngựa cưỡi thế kia thì thế nào cũng không đến nỗi là một tên quỷ nghèo phải chứ?” Người trẻ tuổi nhướng mày, kinh ngạc nói.
“Nếu tới sớm hơn nửa năm, có lẽ còn có thể kiếm một món tiền thưởng nữa, nhưng bây giờ…có chút khó xử.” Lão Yên Đại không trả lời câu hỏi của con trai, chỉ trầm ngâm nói.
“Cha, người đang nói gì gì thế?” Người trẻ tuổi khó hiểu hỏi.
“Không có gì, người trẻ tuổi này có thể là quý nhân nhà chúng ta, phải cẩn thận tiếp đãi đó.” Lão Yên Đại nói xong liền hút thuốc, tiếp đó bước chân chữ Bát đi về phía tiền viện.
Ngày hôm sau, ngay khi lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ chưa bao lâu, Viên Minh tỉnh lại từ trong tu luyện, duỗi tấm lưng mệt mỏi, hoạt động thân thể một chút rồi nhanh chóng đi đến tiền viện.
Lão Yên Đại đang ngồi ở cổng đại đường, nhìn chằm chằm người đi lại trên phố.
Cửa thành mới mở chưa được lâu, lúc này trên đường phố đã có không ít tiểu thương buôn bán, nhưng họ cũng chỉ là đi tới đi lui chứ chưa thể chào mời mua bán.
Lão Yên Đại hút thuốc, ánh mắt có chút mơ màng, không biết đang suy nghĩ gì.
Viên Minh tiến đến chào hỏi, lão mới giật mình vội vàng đứng dậy.
Hai người nói chuyện mấy câu, Lão Yên Đại mới vỗ trán một cái, nói: “Ái chà, xém chút quên, hôm qua hứa dẫn khách nhân ngài đi tìm xưởng làm hương.”
Nói đoạn, lão gọi con trai ra đằng trước trông tiệm, còn mình thì dẫn Viên Minh dọc theo con đường bên ngoài đi sâu vào trong trấn.
Thiết Hổ trấn người đến kẻ đi, độ náo nhiệt nếu so với kinh thành Đại Tấn mà mà Viên Minh từng thấy lúc trước thì còn cách rất xa, nhưng kiến trúc xung quanh lại mang đậm phong cách Nam Cương, thanh âm, ngữ điệu của tiếng rao hàng cũng khác, tất cả tạo ra một hương vị rất đặc biệt.
Lão Yên Đại có vẻ rất có năng khiếu làm hướng dẫn viên du lịch, dọc đường liên tục giới thiệu giảng giải tình hình trong trấn cho hắn, trên đường đi thỉnh thoảng còn gặp được một số người quen, đôi bên liền đánh tiếng chào hỏi một hai câu.
Sau khoảng nửa giờ đi dọc theo đường lớn, Lão Yên Đại liền dẫn Viên Minh rẽ ngang, đi vào trong một con ngõ nằm chéo so với mặt đường.
Đi vào trong con ngõ chật hẹp này một lúc khá lâu, đợi tới khi không còn nghe thấy thanh âm ồn ào từ đường lớn nữa, bọn họ mới tới được chỗ đặt xưởng làm hương kia.
Nhưng khi tới nơi rồi, Viên Minh lại không khỏi thất vọng.
Đó là một tòa viện lạc không lớn không nhỏ, trên cửa còn treo một ổ khóa đồng bị mạng nhện giăng kín, phủ một lớp bụi thật dày.
Trên thềm đá trước sân cũng phủ đầy lá rụng cùng tạp vật, xem ra đã lâu không có người ở.
“Đây là xưởng làm hương?” Viên Minh cau mày hỏi.
“Không sai, chính là chỗ này, ngươi xem bảng hiệu nhà hắn còn ở đây.” Lão Yên Đại dùng cột khói chỉ một tấm bảng hiệu cực kỳ cũ nát trên đỉnh đầu, nói.
Viên Minh bước lên nhìn kỹ, lờ mờ thấy trên đó còn nguyên vẹn hai chữ “Cát Tường”, về phần chữ “Lâu”( 楼) thì chỉ còn mỗi chữ Mộc(木) ở bên trái.
“Vậy là có chuyện gì, dọn nhà rồi sao?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, khách nhân chờ một lát, ta đi hỏi giúp ngài xem sao.” Lão Yên Đại nói xong liền đi qua một gia đình đó, gõ cửa hỏi.
Một người đàn bà mặc áo vải thô từ trong cửa bước ra, nói với Lão Yên Đại mấy câu, xong liền đóng cửa trở vào.
“Hỏi được rồi. Hàng xóm nói người chủ xưởng này một năm trước nhiễm thói cờ bạc rồi đâm nghiện, suốt ngày mải mê bài bạc, thua sạch vốn liếng. Nửa năm trước, sau khi vợ hắn bỏ đi theo người khác thì cũng rất ít thấy hắn xuất hiện…” Lão Yên Đại đi tới trước mặt Viên Minh rồi kể.
“Vậy mà lại là dân cờ bạc.” Viên Minh nghe vậy không khỏi trợn mắt há mồm.
“Ngài xem giờ nên làm gì, ta quay về hay là giúp ngài hỏi thêm?” Lão Yên Đại dò hỏi.
“Ta vẫn muốn gặp hắn một chút rồi nói sau.” Viên Minh nghĩ đến cũng đã đến rồi, cũng nên hỏi cho rõ ràng một chút.
“Được. Vậy ta liền hỏi thăm giúp ngài một phen.” Lão Yên Đại nói.
“Đa tạ. Nếu thực sự tìm ra được, ta tất nhiên sẽ có hậu báo.” Viên Minh vội vàng lên tiếng cảm tạ.
Nghe xong câu này, hai mắt Lão Yên Đại lập tức sáng lên.
“Ngài xem chúng ta có nên tới sòng bạc thử xem sao không? Người này một khi đã nghiện cờ bạc thì muốn cai cũng khó. Nhà có thể không về chứ sòng bạc thì không thể không đi.” Lão Yên Đại bỗng đề nghị.
“Không sai. Cho dù không gặp ở sòng bạc, nói không chừng cũng có thể gặp được người biết hắn.” Viên Minh nghe vậy cũng cảm thấy có lý.
“Chính là ý đó.” Lão Yên Đại gật đầu phụ họa.
“Vậy trấn này có mấy sòng bạc, nếu không ngươi nói cho ta biết chỗ, chúng ta chia ra tìm?” Viên Minh nói.
“Không cần không cần. Ở trấn này tuy có mấy sòng bạc, nhưng chỗ gần nơi này nhất lại chỉ có một nhà gọi là “Sơn Hà Đổ Phường”, thường nói “Chơi đĩ xa - Đánh bạc gần”, tên kia có muốn đi thì quá nửa là sẽ tới chỗ đó, thời gian còn sớm, chúng ta qua đó xem một chút đi.” Lão yên cười ha ha, nói.
Viên Minh tự nhiên không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng ra khỏi con ngõ, trở lại đường lớn, kế đó đi theo hướng bắc thêm một đoạn nữa, lập tức liền thấy một tòa kiến trúc cao lớn với cửa chính cao chót vót.
Tòa kiến trúc này có ba tầng, mỗi tầng đều cao tới hai trượng, toàn bộ được xây dựng từ gỗ Trinh Nam. Điểm đặc biệt chính là ở bên cạnh tòa lầu này có đặt một tòa giả sơn cao ba, bốn trượng đứng sừng sững, còn mặt bên phải thì là một con sông nhỏ rộng khoảng hai trượng, chảy bao quanh hai mặt tòa lầu, nhìn qua có vẻ là do bàn tay con người tạo ra.
Bên ngoài cửa lầu có treo một chuỗi những tấm biển hình thoi, trên đó điêu khắc điểm số của xúc xắc, đồng thời dùng văn tự Nam Cương ghi mấy chữ “Sơn Hà Đổ Phường.”
Viên Minh và Lão Yên Đại kẻ sau người trước bước tới gần sòng bạc, thấy ngay hai đại hán thân hình cường tráng đừng ngoài cửa sòng bạc, trên cửa treo một tấm rèm vải nặng nề.
Lão Yên Đại thân mật chào hỏi hai đại hán một câu, xong liền bước tới xốc tấm rèm vải lên.
Tấm rèm vải nặng nề vừa được nhấc lên, những tiếng gào to lộn xộn, pha lẫn tiếng xúc xắc va chạm, tiếng đập bàn bài cửu(2) lập tức từ bên trong truyền ra.
Còn có một một mùi vị nồng nặc khó ngửi phả thẳng vào mặt.
Lão Yên Đại dẫn Viên Minh đi vào bên trong. Vừa vào, Viên Minh liền thấy trong tầng một sòng bạc với diện tích không nhỏ có bày chín bàn chơi bạc.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, liền phát hiện năm bàn trong đó đang cược xúc xắc đoán lớn nhỏ, ba bàn khác thì đang đánh cược bài cửu, còn một bàn cuối cùng chơi một món mà hắn chưa từng thấy bao giờ, chỉ thấy dụng cụ đánh bạc là một đống những khối đá nhỏ hình tròn màu trắng và một đống màu đen.
“Ta đi hỏi giúp ngươi một chút.” Lão Yên Đại nói một câu, xong liền đi tới một bàn đang chơi xúc xắc.
Bản thân Viên Minh cũng không nhàn rỗi mà bước tới cạnh một bàn chơi bài cửu.
Chơi bài trên bàn chỉ có bảy, tám người, nhưng vây quanh đứng xem lại có tới mười mấy người. Kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ tới tận mang tai, tay ngứa mà tâm cũng ngứa.
Chỉ có điều trong số người vây xem, rất nhiều kẻ vì nhẵn túi rỗng ví, còn một số người là do chưa có tay trống mà nhập sới, thế nên biểu cảm trên mặt họ có phần khác nhau.
Viên Minh vỗ vỗ một nam nhân trung niên bộ dáng lôi thôi đứng ngoài sới, gã này quay đầu nhìn hắn, không kiên nhẫn hỏi:
“Ngươi làm gì đấy?”
“Đại ca, làm phiền ngài cho ta hỏi chút chuyện được không?”
Viên Minh vừa dứt lời, nam nhân trung niên liền không kiên nhẫn phất tay, nói: “Không biết, không biết…”
Nói xong, gã lại quay đầu nhìn về bàn.
Viên Minh bất đắc dĩ lại phải vỗ vỗ một nam tử lùn đang kiễng chân, rướn cổ nhìn vào bên trong bàn.
Gã này quay đầu nhìn về phía Viên Minh, không có vẻ nóng nảy như gã trước, chỉ lạnh như băng hỏi: “Làm gì?”
“Vị huynh đài này, ta muốn hỏi ngài ít chuyện?” Viên Minh nói.
“Chuyện gì nói mau, đang bận đây!” Gã lùn cau mày hỏi.
“Ngươi có biết chủ nhân của Cát Tường phường trấn này đã đi đâu không?” Viên Minh trực tiếp hỏi.
“Ngươi nói Ô Tang?” Gã lùn nhíu mày hỏi lại.
Viên Minh lúc này mới nhớ ra, bản thân cứ nghĩ là tìm một công xưởng danh tiếng đã kinh doanh nhiều năm như vậy sẽ chẳng mấy khó khăn, thế nên cơ bản không để ý xem chủ nhân của nó tên gọi là gì.
Hắn vô thức muốn hỏi thăm Lão Yên Đại một tiếng, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì phát hiện tiểu lão nhi kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
***Chú giải***
1. viện: Mình đã giải thích một lần, viện nghĩa mặt chứ là cái sân, nhưng do kiểu xây dựng nhà thời xưa thì nhà hầu như luôn có sân, đặc biệt là nhà kiểu cổ bên TQ còn có sân trước(tiền viện), sân trong(Nội viện), hậu viện(sân sau) và mỗi sân này lại có công dụng cũng như gắn liền với những gian phòng mang công dụng khác nhau nên dùng từ sân sẽ có thể dẫn tới việc hiểu sai, hiểu không đủ ý tác giả. Vậy nên mình xin phép dùng nguyên từ viện.
2. bài cửu hay bài cẩu: Là một trò chơi đánh bạc phổ bên TQ, Macao,...Trò chơi này sử dụng 32 quân bài domino TQ, mỗi quân có những chấm tròn, đỏ trắng với số lượng khác nhau để phân biệt và tạo ra nhiều cách chơi.