Chương 12: Cửu Nguyên quyết
Chương 12: Cửu Nguyên quyết
“Đúng là dài dòng!”
Viên Minh lắc đầu, lại mở một bản tấu chương khác ra xem. Nội dung bên trong là phần tấu về công việc liên quan tu sửa Thiên Tôn điện của Trường Xuân quan, vẫn là kiểu thao thao bất tuyệt, Viên Minh xem mà cảm thấy tẻ ngắt.
Còn chưa xem xong, hắn đã nhanh chóng khép tấu chương lại, ném qua một bên.
“Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ dàng, nếu là ta, nhất định kéo mấy tên quan viên thích nói nhảm này ra, đánh cho mấy chục hèo nhớ đời mới được.” Viên Minh thầm nói.
Hắn xoa xoa mi tâm, làm tinh thần phấn chấn lại một chút rồi mở bản tấu chương thứ ba.
Tấu chương thứ ba này không ngờ lại trái ngược hai cái trước, viết vô cùng đơn giản gọn gàng, mào đầu bằng mấy câu ngắn gọn đã hướng hoàng đế bẩm tấu chuyện sứ đoàn của bản bang trên đường đi tới Nam Cương bị tập kích.
“Thì ra là một võ tướng, quả nhiên khác biệt so với với đám văn thần ưa khoe chữ nghĩa.” Viên Minh nhìn phần ký tên ở cuối là Trấn Nam tướng quân Viên Tộ Trùng.
“”Viên Tộ Trùng? Cái tên này hơi quen, hình như đã nghe ở đâu rồi?” Hắn lẩm bẩm tự nói, khi đang định lật xem lại cho kỹ coi có thể tìm được thêm manh mối nào không, bên ngoài đột nhiên có tiếng bẩm báo của nam tử âm như truyền vào.
“Bệ hạ, quốc sư Ngọc Hồ tiên trưởng cầu kiến.”
“Ngọc Hồ tiên trưởng, nghe tên giống như là người tu tiên!” Viên Minh nheo mắt, vô thức toan mở miệng từ chối.
Nhưng hắn nghĩ lại, bản thân mình hoàn toàn không biết hoàng đế thiếu niên này với Ngọc Hồ tiên trưởng kia có quan hệ thế nào, tùy tiện từ chối có vẻ không ổn.
Huống chi việc thần hồn hắn phụ thể hoàng đế thiếu niên này quá sức tưởng tượng, vị tiên trưởng kia hắn là không phát giác được.
“Mời tiến đến.” Thoáng cân nhắc xong, Viên Minh bỏ tấu chương trong tay xuống, ra lệnh.
Nam tử âm nhu kia vâng một tiếng, cửa điện lập tức được mở ra.
Một lão giả mặc tử kim đạo bào(1), tuổi hơn tám mươi cất bước tiến vào. Lão chắp tay theo kiểu Đạo môn hướng về phía hắn, miệng tụng:
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn.”
Viên Minh đảo mắt quan sát, chỉ thấy lão đạo này tướng mạo mảnh khảnh, khuôn mặt dù gày đét nhưng da mặt lại có dung quang(2), ba chòm râu dài rủ xuống trước ngực, phong thái rất tiên phong đạo cốt.
Thêm thân vận tử kim đạo bào thêu hoa văn bát quái, đầu mang liên hoa bảo quan(3) chế từ tơ vàng, khiến cả người lão lại có thêm mấy phấn quý khí hoàng gia, để người ta nhìn qua không khỏi sinh lòng kính sợ.
“Quốc sư không cần đa lễ, lần này đến đây là vì chuyện gì?” Viên Minh khẽ nhấc tay lên một chút, cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói.
“Vừa nghe Lý công công nói bệ hạ long thể bất an, bần đạo đặc biệt tới thăm.” Ngọc Hồ đạo trưởng phất cây phất trần một cái, đáp.
“Trẫm không có gì đáng ngại, quốc sư có lòng.” Viên Minh ngữ điệu có chút chần chừ, nói.
“Long thể của bệ hạ liên quan tới thiên hạ hưng suy, không thể sơ suất, tốt hơn là cứ để bần đạo chẩn mạch cho người.” Ngọc Hồ đạo trưởng lại có vẻ không quan tâm, cất bước tiến tới.
Viên Minh nhíu mày. Người này thực rất ngang ngược, nhưng hiện tại hắn không hiểu rõ quan hệ của hai người, mạnh mẽ từ chối sẽ rất khó kết thúc vấn đề, nên hắn liền đưa cổ tay ra.
Ngọc Hồ đạo trưởng quét mắt qua cái hộp sứ trống không trên bàn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đưa ngón tay chạm vào cổ tay Viên Minh.
Một tia khí tức lành lạnh thâm nhập vào trong rồi nhanh chóng chạy khắp thân thể hắn.
“Lão đạo này quả nhiên là người tu tiên!” Viên Minh hơi nheo mắt lại, mũi không dám thở mạnh, trong lòng có không khỏi có chút hối hận việc để cho người này xem mạch cho mình, chỉ hy vọng lão không tra ra manh mối gì mới tốt.
Lão đạo nhắm mắt ngưng thần, sau một lát lại thay đổi sắc mặt.
“Quốc sư, thế nào?” Viên Minh kiên trì hỏi.
“Bệ hạ gần đây có nghỉ ngơi tốt không? Mạch tượng cho thấy khí huyết vẫn tốt nhưng thần hồn có vẻ bất an.” Ngọc Hồ đạo trưởng mở mắt ra, nói.
“Trẫm gần đây quả thực ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng, không có vấn đề gì chứ?” Viên Minh hàm hồ đáp.
“”Bệ hạ không cần quá lo, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nếu bệ hạ chịu nghe bần đạo một tiếng, sớm ngày tu luyện Cửu Nguyên quyết, có pháp lực rồi tất nhiên sẽ không có những vấn đề này.” Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt râu tiếp lời.
“Quốc sư vừa mới nói gì?” Viên Minh chớp chớp mắt, hỏi lại lần nữa.
“Cửu Nguyên quyết chính là công pháp bí truyền của Trường Xuân quan ta, không phải đệ tử tinh anh không truyền, tu luyện không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa còn có hiệu quả cường thân kiện thể, bệ hạ vì cớ gì cứ mãi chối từ?” Ngọc Hồ đạo trưởng than nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.
“Cửu Nguyên quyết? Công pháp này có thực sự thần kỳ như ngươi nói không?” Viên Minh đảo mắt, hỏi dò.
“Đương nhiên, Cửu Nguyên quyết là Đạo môn bí truyền, lại được lịch đại tổ sư của Trường Xuân quan ta hao tốn rất nhiều tâm lực cải tiến hoàn thiện. Không phải bần đạo nói quá, nếu bàn về hiệu quả củng cố kinh mạch, điều dưỡng khí huyết, thiên hạ bất luận công pháp nào cũng không thể so sánh với Cửu Nguyên quyết.”
“Tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp này thế nào?” Viên Minh hô hấp thoáng dồn dập, truy hỏi.
“Công pháp Đạo môn chú ý tiến hành theo chất lượng, Cửu Nguyên quyết nguyên bản đúng là không mạnh về tốc độ tu luyện, nhưng Vô Phương Tử, chưởng giáo đời thứ chín của Trường Xuân quan chúng ta đã dốc hết tâm lực một đời, đem một môn Tụ Linh thuật sáp nhập vào trong Cửu Nguyên quyết, nâng cao tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp lên rất nhiều, so với một số công pháp Ma đạo cũng không kém, hơn nữa quan trọng nhất là không có chút tai họa ngầm nào.” Ngọc Hồ đạo trưởng cười cười, nói với giọng có chút tự đắc.
“Nếu như quốc sư đã hết lòng như vậy, Cửu Nguyên quyết này ta tu luyện là được, kính xin quốc sư chỉ giáo.” Viên Minh đứng lên, khom người cúi đàu hướng lão đạo, nói.
Ngọc Hồ đạo trưởng nghe thế cũng thoáng ngớ ra, nhìn chằm chằm vị hoàng đế thiếu niên này, đánh giá trên dưới hai lần, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh tiếp đó, lông mày đang nhíu chặt của lão chợt giãn ra, mặt lộ vẻ lão hoài an ủi.(4)
“Tốt tốt tốt, bệ hạ hôm nay rốt cuộc mở rộng tâm hồn, cử chỉ quả thật thuận theo Thiên đạo, bần đạo tự nhiên dốc lòng chỉ dạy.” Ngọc Hồ đạo trưởng liên tiếp nói ba chữ “tốt”, khó nén được sự vui sướng trong lòng.
Nói xong, lão lấy từ tay áo ra một quyển vân lục thư sách(5) màu tím ra, đưa cho Viên Minh.
Viên Minh vội vàng đưa hai tay ra tiếp, gấp gáp mở đọc.
Khác với khẩu quyết Huyết Khí pháp, nội dung phần trước bộ Cửu Nguyên quyết này rất nhiều, từ đầu tới cuối hơn một ngàn chữ, không khí, phong cách cổ xưa len giữa những dòng chữ, nhìn qua liền biết tinh diệu hơn nhiều so với Huyết Khí pháp kia.
Căn cứ nội dung ghi lại trên sách, phần trước bộ công pháp này có tổng cộng mười ba tầng, cùng tu vi, pháp lực của giai đoạn Luyện Khí nhất nhất tương ứng.
Viên Minh đọc nhanh, lòng mừng rỡ không thôi.
“Bệ hạ, chuyện tu hành cùng đọc sách, dưỡng khí cũng không khác nhau mấy, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện mà thôi. Cửu Nguyên quyết này chính là bảo điển tổ truyền của Trường Xuân quan, không phải người thừa kế của Đại Tấn quốc tộc và tông môn chính thống thì không thể tùy tiện truyền thụ. Ngày hôm này truyền phần trước cho bệ hạ, kinh xin cẩn thủ Đạo tắc, không được truyền ra ngoài.” Ngọc Hồ đạo trưởng dặn dò.
Viên Minh một lòng đắm chìm trong Cửu Nguyên quyết, không có trả lời.
“Bệ hạ, Đạo pháp tu hành không kiêu ngạo, không nóng nảy, cũng không được quá vội vàng. Hôm nay được pháp quyết rồi, trước tạm đọc thuộc lòng, đợi khi người nhớ kỹ tất cả pháp quyết, bần đạo lại tới giải thích nghi vấn giúp bệ hạ.” Thấy hoàng đế chuyên tâm như vậy, Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt vuốt bộ râu, lòng có phần an tâm, sau khi nhắc nhở một câu liền đứng dậy tính rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng ‘bộp’ nhỏ vang lên, Viên Minh đã khép cuốn sách màu tím kia lại.
“Quốc sư, ta đã thuộc lòng nội dung Cửu Nguyên quyết, chỉ là có vài chỗ không rõ, kính xin quốc sư giải đáp nghi hoặc.” Viên Minh tỏ vẻ trịnh trọng, mở miệng nói.
Cánh tay đang vuốt râu của lão đạo bỗng cứng đờ lại, mắt nhìn vị hoàng đế thiếu niên với vẻ không thể tin nổi.
“Bệ hạ…đã thuộc hết?”
“Đã thuộc hết.”
Nói xong rồi, hắn mới kịp phản ứng, nhớ ra chuyện trí nhớ của bản thân hình như có phần khác thường.
Lúc trước, khi học Huyết Khí pháp, hắn cũng chỉ nghe qua một lượt là có thể lập tức thuộc hết, chỉ có điều khi đó nội dung chỉ tầm hai trăm chữ nên Viên Minh cũng không quá để tâm chuyện này.
Nhưng hiện tại mà xem, hắn đúng là có thể làm được chuyện chỉ nhìn một lần là không quên.
“Bệ hạ, câu tiếp theo của ‘Thiên Phủ tàng Vân Môn, Liệt Khuyết nhập Thái Uyên’ là gì?”
"Ngư tế hành kinh cừ, bất phản dược long môn." Viên Minh đáp ngay.
"Thần trùng Thái Hư uyển?" Ngọc Hồ đạo trưởng tiếp tục hỏi.
"Ý thủ Đan Điền cung." Viên Minh vô cùng thoải mái đáp.
"Bá dương bất chuyển hành dư âm?"
"Thiên kiền hữu dư thông địa kiền."(6)
…
Sau một hồi hỏi đáp, nét vui mừng trên mặt Ngọc Hồ đạo trưởng càng dày thêm, lão nhịn không được tấm tắc tán dương: “Trước đó chỉ nghe bệ hạ tuổi còn nhỏ nên mải chơi, hôm nay mới biết đó chỉ là hành động giấu tài, bệ hạ có khả năng nhìn qua là không quên được, nghĩ tới tu hành cũng nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, ngày tiến ngàn dặm.”
Viên Minh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Cái này cũng không chắc nha.”
“Đạo trưởng, phần trước sách này có nói Thiên Phủ, Vân Môn, Liệt Khuyết, Thái Uyên…vv…, ta cũng biết đó là các khiếu huyệt trên người, vậy nhưng Thái Hư uyển và Đan Điền cung là gì?” Viên Minh tranh thủ cơ hội, cất lời hỏi.
Hiếm khi thấy hoàng đế ham học hỏi như vậy, nhưng lão đạo cũng không nghi ngờ gì mà lập tức đáp:
“Khiếu huyệt mà bệ hạ biết và khiếu huyệt liên quan tu hành cơ bản là giống nhau, chỉ có điều vị trí khiếu huyệt tu hành nằm sâu hơn một chút, chờ lúc người tu hành ra pháp lực, tự nhiên sẽ có phát hiện. Về phần Thái Hư uyển, chính là nói Thức hải của con người, cũng chính là nơi tàng thần hồn, nạp tâm ý. Đan Điền cung hay còn lại là đan điền, là nơi cất giữ pháp lực sau này, nằm ở bụng dưới của con người.”
“Thì ra là thế…” Viên Minh đưa tay hết sờ rồi đo trên bên mình một chút, phát hiện cơ bản giống điểm hội tụ của luồng nhiệt lưu khi tu luyện Huyết Khí pháp kia.
Viên Minh tận dụng cơ hội, nhanh chóng đem từng vấn đề thắc mắc trong lòng ra hỏi.
Ngọc Hồ đạo trưởng dù cảm thấy bệ hạ trước mắt rất khác thường nhưng vẫn kiên trì giải đáp.
Rất nhanh, mọi nghi vấn trong lòng Viên Minh đều được giải đáp, không còn thắc mắc, khó hiểu gì với Cửu Nguyên quyết, hắn lập tức muốn khoanh chân trên long ỷ thử nghiệm tu luyện.
Nhưng đúng lúc này, ấn ký trên cánh tay phải hắn chợt động, đồng thời luồng nhiệt lưu bên trong nó cũng nhanh chóng tan biến.
Viên Minh đang muốn xem xét thì thình lình, một cảm giác mệt mỏi khó tả kéo tới, khiến mí mắt hắn nặng nề díp lại không cách nào mở ra, rồi khung cảnh trước mắt tối sầm lại, đầu óc lần nữa mất đi ý thức.
Giữa khoảng mê man, Viên Minh chỉ cảm thấy mình như trải qua một giấc mơ dài, không biết bao lâu sau mới từ từ tỉnh lại.
Hắn xoa xoa nhẹ hai mắt, phát hiện mình đã trở lại huyệt động tăm tối, cơ thể cũng đã trở lại là của chính mình.
“Ta đây là…quay về rồi!” Viên Minh thầm thở ra một hơi.
Cái lư hương gốm xanh phong cách cổ xưa giờ phút này đang đặt trước người hắn, trên đó cắm hai cây hương đen rất nhỏ, còn cây thứ ba giờ đã cháy gần hết, chỉ còn lại một điểm hỏa tinh chưa tắt.
Mà vắt vải thô hắn dùng châm hương khi trước giờ cũng sắp cháy hết, chỉ còn một phần rất nhỏ ở trong tay, đồng thời hai ngón tay từ lúc nào đã bị đốt đen thui, không ngừng truyền ra cảm giác bỏng rát, hiển nhiên là kết quả do lửa từ vắt vải cháy kia tạo ra.
Viên Minh lắc lắc ngón tay, xem ra thời điểm ý thức của hắn phủ lên người thiếu niên hoàng đề kia, thân thể hắn vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích, bất tri bất giác, bị lửa đốt mà cũng không phản ứng chút nào.
Chú giải:
1. Tử kim đạo bào: Áo bào đạo sĩ có hai màu tím và vàng kim.
2. Dung quang: Nghĩa đen là khuôn mặt tỏa sáng, ý chỉ người có phong thái, gương mặt sáng ngời.
3. Liên hoa bảo quan (莲花宝冠): Mão hình hoa sen, các bạn có thể google để rõ hơn.
4. Lão hoài an ủi: Niềm vui, niềm an ủi của người già, thường chỉ cảm giác hài lòng của người già khi thấy người trẻ (con cháu mình) tiến bộ.
5. Vân lục thư sách: Dạng sách gấp theo kiểu một tờ nhưng gấp thành nhiều phần, xếp chồng lên nhau, khi mở ra đọc sẽ là dạng một tờ duy nhất, khác với sách quyển, lật từng trang một.
6. Cái khẩu quyết này tối nghĩa lắm, dịch hay không dịch cơ bản không quá quan trọng nên mình xin để nguyên.