Chương 129: Biến đá thành vàng
Chương 129: Biến đá thành vàng
“Ấy này, ngài đang làm gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên.” Viên Minh làm bộ kinh ngạc, vội vàng tiến lên nâng lão dậy.
Nhưng Lão Yên Đại lại ngoan cường không chịu đứng dậy.
“Tiên sư, lúc trước ta đã nhìn thấy hết, thỏi vàng này là do ngài dùng tiên thuật biến viên đá trong viện thành.” Lão Yên Đại cúi rạp người xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng, nói.
Viên Minh nghe thế, cánh tay đang đỡ Lão Yên Đại chợt cứng đờ.
Lão Yên Đại lập tức cảm nhận được chút biến hóa của Viên Minh, tưởng rằng hắn chấn kinh sau khi bị mình vạch trần.
“Tiên sư xin chớ trách tội, tiểu lão nhân không phải cố ý mạo phạm, thực sự chỉ là nhìn thấy trong lúc vô tình, chuyện này trời biết đất biết, tuyệt không có người thứ ba biết được dù chỉ một chút.” Lão vội vàng lên tiếng xin lỗi, càng nói đầu càng cúi thấp, gần như dán lên mặt đất.
Lúc này, Viên Minh buông cánh tay đang nâng lão ra, đứng thẳng người lên những không mở miệng đáp lời.
Không khí trong viện bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, Lão Yên Đại không thấy sắc mặt Viên Minh thay đổi ra sao, cũng không chắc hắn sẽ đối xử với mình thế nào, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hối hận pha lẫn chán nản, mồ hôi trên trán chảy xuống tạo thành vòng vết nước nhỏ xung quanh đầu.
Cảm thấy gây áp lực đến đây đã đủ, Viên Minh lúc này mới thở dài một tiếng.
“Ầy, ta cứ nghĩ đã tránh được người, kết quả vẫn là bị ngươi thấy, đây là cũng là một lần không tránh được trong số mệnh. Thôi thôi, thỏi vàng coi như phí nghỉ chân, tặng cho ngươi, cũng xem như kết thúc đoạn nhân quả của ta với ngươi.”
Những lời này vừa ra khỏi miệng Viên Minh, hình tượng thế ngoại cao nhân lập tức được dựng lên.
Lão Yên Đại tim run lên bần bật, đã hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Tiên sư, tiểu lão nhân không tham tài, cũng không dám mơ tưởng vàng của tiên sư, có điều ta từ nhỏ đã khao khát tiên thuật, chỉ cần ngài có thể khai ân, dạy ta môn thuật pháp biến đá thành vàng, được vậy thì đời này tiểu lão nhân không còn gì tiếc nuối.” Lão không những không đứng dậy, trái lại còn dập đầu như giã tỏi, thành khẩn cầu xin.
“Ngươi thế này là…” Viên Minh tỏ vẻ khó xử.
“Tiên sư, cầu xin ngài dạy ta bản lĩnh tiên gia!” Lão Yên Đại dập đầu bình bịch xuống đất.
“Thực không dám giấu, tiên sư dạy ta thuật pháp khi trước từng nói, không được thi triển thuật biến đá thành vàng trước mặt người ngoài. Một khi bị người khác vô tình nhìn thấy, nhất định phải có hậu báo, chấm dứt nhân quả. Ngươi nếu thật muốn học, ta cũng không phải không dạy ngươi, chỉ có điều…” Viên Minh thấy lão đã hoàn toàn mê muội, lúc này mới mở miệng giảng giải.
“Tiên sư có yêu cầu gì, cứ việc nói.” Lão Yên Đại thấy có cơ hội vội vàng nâng đầu lên, dịch hai chân đang quỳ lại gần Viên Minh, nói.
“Không phải là có yêu cầu gì, chỉ là muốn học thuật biến đá thành vàng, người học phải rơi vào tình cảnh khốn đốn, thân không có đồng nào, dưới tâm cảnh như vậy mới có thể chân chính lĩnh hội, nếu không thuật pháp khó thành. Cái gọi là pháp bất khinh truyền, cứu cấp cứu khốn chính là như vậy.” Viên Minh chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn thẳng vào khoảng không trước người, từ tốn nói.
Lão Yên Đại nghe vậy sửng sốt, sau khi tỉ mỉ suy đoán lại thấy rất có lý, chỉ có điều khi nghĩ tới gia nghiệp mình phải vất vả lắm mới có được, trong lòng vẫn không khỏi có chút lo được lo mất.
“Khoảng một năm trước, ta trần truồng tỉnh lại ở trong một mộ viên(1), nếu không phải được vị lão tiên sư kia cứu, chỉ e sớm đã mất mạng.” Viên Minh tiếp tục bịa chuyện, làm bộ xúc động nói.
Lão Yên Đại vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất nghe được lời này, tim lại lần nữa run lên.
Nhưng ngay sau đó, lão lại nghe Viên Minh tiếp tục nói: “Lão tiên sư thấy ta rơi vào khốn khó, ngươi không có đồng nào, bộ dáng mất hết can đảm tự tin, tư chất phù hợp để tu luyện thuật biến đá thành vàng, đồng thời cũng là cảm thông với những việc ta phải trải qua, mới dạy pháp thuật này cho ta. Còn ngươi hiện tại cuộc sống giàu sang, không cách nào thể nghiệm được loại tâm cảnh kia, tự nhiên là không học được.”
Thây Viên Minh không nhắc nhiều về chuyện mộ viên, Lão Yên Đại lúc mới hơi yên tâm, nhưng trong lòng rất nhanh lại nảy sinh ý đồ xấu.
“Tiên sư, vậy nếu ta tặng toàn bộ tài sản cho người khác, thân mình không còn đồng nào, có phải sẽ có thể học không?” Lão Yên Đại ngẩng đầu, ngửa cổ nhìn về phía Viên Minh hỏi.
“Có thể.” Viên Minh khẽ gật đầu.
Lão Yên Đại mừng rỡ trong lòng, nếu có pháp thuật bực này, chút tài sản này có tính là gì? Khi ấy chẳng phải chỉ cần động ngón tay là có thể kiếm lại sao?
“Tiên sư, vậy sau khi học xong thuật biến đá thành vàng này rồi, có phải là không cần duy trì tình trạng người không có đồng nào nữa phải không?” Lão Yên Đại cẩn thận hỏi.
“Cái đó là đương nhiên, ngươi trông ta giống người không có đồng nào sao?” Viên Minh khẽ cười, hỏi ngược lại.
“Không giống, không giống.” Lão Yên Đại vội đáp.
Lão đã âm thầm tính toán trong lòng, trước tiên đưa toàn bộ tài sản của mình cho con trai thừa kế, sau đấy đi học thuật pháp, như thế thì vẹn cả đôi đường, vạn vô nhất thất rồi.
“Có điều ta phải nhắc nhở người, nếu thực sự muốn học thuật biến đá thành vàng, không chỉ có bản thân người, những người thân thuộc với ngươi cũng không thể có bất kỳ tài sản nào, nhất định phải thực sự rơi vào cảnh khốn khó không còn đồng nào, nếu không thì đạo tâm không vững, có học cũng chỉ là hoài công.” Viên Minh liếc mắt liền nhìn ra chút tâm tư của lão, lập tức lên tiếng nói ra.
Nghe lời này, Lão Yên Đại lập tức nhíu chặt lông mày, sắc mặt âm tình bất định, lộ vẻ do dự.
Nhưng rất nhanh sau đó, lão đã hạ quyết tâm, không bỏ được trẻ nhỏ sao bắt được sói(2).
“Tiên sư chịu truyền tiên pháp cho ta đã không dễ. Nếu đã không thể giữ lại chút tài sản nào, vậy ta dứt khoát tặng toàn bộ số tài sản này cho tiên sư ngài, chỉ xin ngài truyền cho ta thuật biến đá thành vàng.” Lão Yên Đại lại một lần nữa dập đầu.
“Dù ta không có hứng thú với tiền, nhưng ngươi thực lòng thành tâm thành ý, xem ra thực sự có duyên với ta. Sau khi truyền pháp này cho ngươi, ngươi cũng phải nhớ lấy, khi thi pháo không được để cho người ngoài thấy được. Vạn nhất bị nhìn thấy thì cũng phải thõa mãn nguyện vọng của kẻ đó mới được.” Viên Minh khẽ rờ cằm dặn dò.
“Ta nhất định nhớ kỹ, nhất định nhớ kỹ.” Lão Yên Đại mừng rỡ liên tục dập đầu.
“Đứng lên đi, ta đã đáp ứng ngươi nên sẽ ở lại đây thêm nửa ngày. Ngươi đi chuẩn bị đi, lúc quay lại ta sẽ dạy khẩu quyết và yếu quyết thi thuật cho ngươi.” Viên Minh nói.
“Tiên sư, ngài chịu khó ở trong phòng chờ một chút.” Lão Yên Đại dập đầu một cái rồi đứng dậy, vội vàng đi về phía tiền viện.
Không lâu sau đó, Lão Yên Đại liền ôm một hộp gỗ màu tím chạy quay lại.
Lão bước vào trong phòng, xoay người khép cửa phòng lại, xong lập tức đặt cái hộp có vẻ khá nặng kia lên trên bàn trước mặt Viên Minh.
“Tiên sư, chỗ này là toàn bộ tài sản của ta, không lưu lại chút nào, tất cả đều tặng cho ngài.” Lão Yên Đại vì đi lại vội vàng nên hơi thở có chút gấp.
Viên Minh không mở hộp ra, chỉ tiện tay vỗ nhẹ, hộp gỗ liền như tan biến vào không khí.
Lão Yên Đại thấy cảnh này xong không khỏi trợn tròn hai mắt.
Đây là cái gì? Đây đúng là bản lĩnh của thần tiên nha!
Viên Minh thần sắc không có chút thay đổi nào, trông càng có phong phạm thế ngoại cao nhân.
“Lần thử đầu tiên, trên người ngươi nhất định không thể giữ lại chút vàng bạc, châu ngọc nào, những thứ đó đều sẽ khiến thuật pháp thất bại.” Viên Minh nói xong, ý vị thâm trường(3) liếc nhìn tẩu thuốc trong tay Lão Yên Đại.
“Nếu không được tiên sinh nhắc nhở thì suýt quên mất cái này.” Lão Yên Đại đầu tiên hơi sững sỡ, xong lập tức giật mình nói.
Nói xong, lão liền gỡ chiếc nhẫn bạch ngọc trên tẩu thuốc xuống, tháo phần dây đỏ quấn ở bên trên ra rồi đặt lên trên bàn.
“Khẩu quyết thi thuật này thì có thể dùng tâm để nhớ, không thể dùng bút chép, ngươi phải nhớ cho kỹ.” Viên Minh nhìn lão một cái rồi nói.
Lão Yên Đại nghe vậy vội vàng gật đầu.
Viên Minh ngẫm nghĩ một chút, xong liền kết hợp mấy công pháp mình từng đọc, bịa ra một đoạn khẩu quyết kiểu “Thiên linh linh, địa linh linh”, rồi dạy nó cho Lão Yên Đại.
Lão Yên Đại tuy lớn tuổi nhưng trí nhớ lại tốt tới lạ thường.
Viên Minh chỉ dạy hai lượt mà lão đã ghi nhớ toàn bộ.
“Ngươi phải nhớ kỹ, thời điểm để thi triển thuật này nhất định phải là lúc bình mình khi mặt trời vừa lên, còn cần phải tìm một chỗ đất cao trong viện, tiếp đó một bên cước đạp cương bộ(4), thành tâm lễ kính trời đất bốn phương, một bên ngâm tụng khẩu quyết.” Viên Minh dặn dò.
Lão Yên Đại nhớ lại lúc sáng Viên Minh vừa đi vòng quanh sân, vừa lẩm bẩm nói, trong lòng chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu như giã tỏi.
“Lần thi pháp đầu tiên là quan trọng nhất, trước đó một ngày phải trai giới tắm rửa, nhất định phải làm cho bản thân không còn chút tiền tài nào, nhất định phải thành tâm. Nếu lần đầu tiên thi pháp thất bại, đó chính là làm trái thiên đạo, vĩnh viễn không thành công được nữa.” Viên Minh biểu diễn lại một lần cách đi cương bộ, sau đó lại nói thêm.
Lão Yên Đại nghe vậy liên tục gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc hưng phấn và nông nóng muốn thử ngay trong lòng lại.
Thi triển tiên thuật như vậy thì phải có những nghi thức phức tạp tương xứng, nếu không thì khác gì trò đùa.
“Từ giờ tới lúc đó chớ ăn đồ ăn mặn, đun nước quá nóng, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, đợi tới bình minh sáng mai là được. Thời điểm đã tới, trần duyên của ta với ngươi đã hết, cũng đến lúc phải lên đường, bảo trọng.” Viên Minh nói xong liền đứng dậy.
“Tiên sư sao không ở lại một đêm để ta có thể tận tình chiêu đãi.” Nghe thế, Lão Yên Đại vội nói.
Viên Minh nghe thế, thần sắc bỗng trở nên nghiêm nghị.
“Ta không tiếc hao tốn nửa ngày dạy dỗ ngươi, giờ sao, ngươi không tin ta?” Hắn làm bộ tức giận chất vấn.
“Không dám, không dám.” Lão Yên Đại cuống quýt dập đầu. Khi đã được chứng kiến thủ đoạn thần tiên của Viên Minh, lão đúng là không dám không tin, chỉ có điều trong lòng vẫn còn chút bất an.
Viên Minh đã sớm nhìn thấu tâm tư của lão, tiện tay vung lên, cái hộp gỗ màu tím liền lăng không xuất hiện trước người Lão Yên Đại.
“Nếu ngươi không tin thì cứ giữ lấy chỗ tiền tài này, ta cũng đã thõa mãn nguyện vọng của ngươi, không còn nhân quả, chẳng còn gánh nặng, chúng ta từ biệt là xong.” Viên Minh nói xong, lập tức đứng dậy rời đi.
Khi tay hắn vừa chạm vào cánh cửa, sau lưng đã nghe tiếng Lão Yên Đại truyền tới.
Chỉ nghe lão gấp giọng nói: “Tiểu nhân không dám không tin tiên sư, nếu tiên sư đã muốn đi, tiểu nhân không dám nài ép ngài ở lại, xin ngài mang những vật ngoài thân này đi.”
Viên Minh cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn phải giữ thần thái cao nhân chẳng màng thế sự.
“Kẻ ham thì tham, kẻ ghen thì giận, kẻ ngu thì si, chỉ có người tin mới ngộ…” Hắn ngậm tụng mấy câu, thu hồi hộp gỗ trên mặt đất, sau đó mở cửa, phất tay áo bước đi.
“Cũng tiễn tiên sư.” Lão Yên Đại vội vàng đứng dậy tiễn đưa, lúc này, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng lão đã hoàn toàn tan biến.
***Chú giải***
1. mộ viên: Nghĩa trang, bãi tha ma.
2. không bỏ được trẻ nhỏ sao bắt được sói: Nguyên gốc là xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang - Ý nghĩa là muốn đạt được một điều gì đó thì phải trả một cái giá tương ứng. Thực ra câu này nguyên gốc có nghĩa là không hy sinh đôi giày sao bắt được sói, bởi sói gặp thợ săn sẽ chạy, người thợ săn đuổi theo trên đường núi gập ghềnh khó tránh việc hỏng giày. Vì chữ Giày và Trẻ Nhỏ trong tiếng Trung đọc gần giống nhau nên dần dần bị đọc chệch sang thành như vậy.
3. Ý vị thâm trường: Trong chương này là nhìn với đôi mắt mang ẩn ý.
4. Cương bộ: Một cách bước đi mang tính nghi thức của bên Đạo gia, điểm cơ bản là 4 bước dọc 5 bước ngang.