Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 131: Không Rõ Thành Phần

Chương 131: Không rõ thành phần Chương 131: Không rõ thành phần

Trong mảnh sân khá đơn sơ nằm cạnh sương phòng ở hậu viện Cửu Lý miếu, từng đống nhỏ những mảnh vụn màu trắng đang nằm phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, tỏa ra từng đợt mùi hương cháy.

Dưới túp lều cách đó không xa, một gã trung niên mặc áo ngắn đang gối đầu lên hay tay, nằm ngáy o o.

Người này chừng ba mươi lăm tuổi, dáng ngươi trông có vẻ không khỏe mạnh lắm, đôi gò má trên khuôn mặt vuông vức hơi hõm xuống, một đôi tai to đón gió nhìn khá bắt mắt.

Trên một gian phòng cách đó không xa, ống khói đang phun ra từng đám khói trắng, giống như trong phòng đang đốt nấu thứ gì đó.

Đúng lúc này, một lão giả mập mạp người vận áo bào lụa đỏ bước vào cửa sân, đảo mắt nhìn khắp trong sân một lượt, xong cũng không bước vào mà chỉ ho nhẹ một tiếng.

Một tiếng ho của lão, nhất thời khiến gã trung niên mặt chữ điền đang nằm ngáy o o trong lều rùng mình tỉnh giấc.

Sau khi dùng đôi mắt nhập nhèm nhìn rõ hình dáng người tới, gã trung niên kia lập tức tỉnh hẳn, tươi cười nói: “Tiểu nhân bái kiến trụ trì đại nhân. Sao hôm nay đại nhân lại tới đây, ta đang phơi vụn cây bách nên sân hơi lộn xộn, biết sớm thì ta đã dọn dẹp một chút.”

Lão giả mập dùng khóe mắt mang đầy ẩn ý liếc nhìn Ô Tang một chút, xong mới lên tiếng nói: “Ô Tang, ngươi ở đây vừa làm hương, vừa có thể đi ngủ, hài lòng lắm nhỉ?”

“Để trụ trì đại nhân chê cười, ngài yên tâm, cái khác tiểu nhân không dám nói, cái vụ làm hương này ta làm từ nhỏ tới lớn, bây giờ nhắm mắt cũng làm được.” Ô Tang vẫn hì hì cười nói.

“Hừ! Nhìn cái bộ dạng cà lơ phất phơ của ngươi, nếu không phải nể mặt cha ngươi, ta sao lại để cho ngươi ở đây, còn cho ngươi ăn uống?” Lão giả mập hừ một tiếng, tức giận nói.

“Cái này chẳng phải là vì còn nợ trong miếu không ít hương sao, ta ở trong miếu dưới ngay mí mắt ngài làm hương gán nợ, như thế không phải ngài sẽ yên tâm hơn còn gì.” Ô Tang gãi gãi đầu, lúng túng đáp.

“Tiểu từ ngươi còn nhớ thì tốt! Còn nửa tháng nữa là sẽ tới ngày tế tự Khuyển Nha Thần hàng năm, ngươi nhớ đừng có làm lỡ việc của ta. Thời gian nay chăm chỉ làm hương cho ta, không được ta cho phép thì không được rời khỏi sân này nửa bước.” Lão giả mập chợt đổi giọng ra lệnh.

“Ấy dà cái này…, trụ trì đại nhân, việc làm hương ta nhất định sẽ làm đủ số lượng, đảm bảo không ảnh hưởng lễ tế, còn vụ cấm túc ở đây thực sự hơi quá rồi! Nửa năm qua ta chưa lần nào giao thiếu hương mà!” Ô Tang ầm ầm phản đối.

“Ồn ào cái gì! Ta nói thật cho ngươi biết, hiện tại trong miếu đang có người tìm ngươi, ta đã che giấu giúp ngươi rồi. Ta mặc kệ ngươi trước kia ở bên ngoài còn thiếu nợ bao nhiêu, nếu ngươi đem phiền phức vào trong miếu thì chớ trách ta không nể tình!” Lão giả mập nghiêm giọng nói.

“Cái gì, không lẽ ta bại lộ tung tích rồi? Không thể nào!” Ô Tang lập tức nhảy dựng lên.

“Người trẻ tuổi, tự giải quyết cho tốt đi!” Lão giả mập vứt lại một câu rồi phất tay áo rời đi.

“Phi! Lão già ngoài miệng nói thật dễ nghe, còn không phải nhắm vào tay nghề làm hương của ta, lợi dụng lúc xưởng hương của ta Thiết Hổ trấn không hoạt động mà nâng giá hương! Ta cũng là bị ma quỷ xui khiến, nếu không phải năm đó lão âm thầm cấu kết với Trư Du Tra, lừa ta chạy trốn theo con đường mà hắn chỉ thì làm sao có thể bị lão bắt lại.” Đợi khi lão giả mập đã đi xa, Ô Tang mới chỉ tay ra ngoài viện, nhỏ giọng chửi mắng.

Sau khi lải nhải chửi mắng mấy câu, Ô Tang ngáp một cái, khệnh khạng bước chân chữ Bát(八) quay trở lại dưới túp lều, định bụng nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng khi gã còn chưa kịp nằm xuống, một tiếng ho nhẹ lại từ phía sau truyền tới.

“Lão nhân gia, ngài sao…” Ô Tang giật bắn người, lòng âm thầm kêu khổ, chỉ lo mấy lời mình vừa nói bị lão giả mập nghe được.

Kết quả khi gã quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy trong sân chẳng biết từ khi nào có thêm một thanh niên mặt mày thanh tú, thân vận thanh bào, tuổi chưa tới hai mươi, đang cười mà như không cười nhìn về phía gã.

“Ai…ai phái ngươi tới? Ngươi muốn làm gì! Ta nói cho ngươi biết, chỗ này là Cửu Lý miễu, chỉ cần ta hô một tiếng là sẽ có người đến ngay!” Ô Tang đầu não nhanh chóng suy tưởng, kết hợp với lời lão giả mập vừa nói, lập tức nghĩ tới điều gì đó.

“Ô Tang phải không? Đừng căng thẳng, chúng ta chưa từng gặp nhau, ta cũng không phải đến đòi nợ.” Viên Minh ôn tồn giải thích.

“Ngươi là người Trung Nguyên, ta đúng là không biết ngươi, cũng chưa từng nợ tiền người Trung Nguyên nào. Vậy mục đích ngươi tới đây rốt cuộc là gì, làm sao lại biết ta ở đây?” Ô Tang sau khi cảnh giác quan sát Viên Minh mấy lần, trong lòng mới hơi thả lòng.

“Ta ở Thiết Hổ trấn có nghe qua đại danh của Ô Tang tiên sinh, biết ngươi giỏi làm hương nên đặc biệt tìm tới học nghệ. Còn chuyện tung tích của ngươi, chỉ cần còn ở lại trong miếu này, ta tự có cách riêng để biết, ngươi có thể cho đó là nhờ Khuyển Thần chỉ dẫn.” Viên Minh cười đáp.

“Ở Thiết Hổ trấn mà biết ta ở đây chỉ có mình Trư Du Tra của Sơn Hà đổ phường, ngươi hỏi được từ chỗ hắn?” Ô Tang hỏi.

“Đúng vậy, để moi được tung tích của ngươi từ chỗ, ta quả thực đã phải tốn mất một phen công phu.” Viên Minh vừa cười vừa nói.

“Ngươi thực sự muốn học làm hương? Nhìn bộ dạng của ngươi không giống kẻ thiếu tiền, chỗ hương này dù không rẻ nhưng cũng không phải thứ quý hiếm gì.” Ô Tang dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía Viên Minh, trong lòng vẫn có chút không tin.

“Viên mỗ đã tới đây thỉnh giáo ngươi, dĩ nhiên sẽ nói rõ, ta nghiên cứu làm hương là để làm ra loại hương giống như cây hương này.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi lấy cây hương đen kia ra, đưa tới.

Ô Tang nhập lấy cây hương đen, quan sát kỹ càng mấy lượt rồi đưa lên sát mũi hít hà mấy cái.

“Cây hương này nhìn không có gì đặc biệt, mùi cũng không khác lắm so với những loại hương khác, muốn phỏng chế cũng không khó lắm.” Gã ngẩng đầu nhìn Viên Minh rồi nói.

Nghe những lời này xong, Viên Minh không những không vui mừng mà còn cảm thấy hơi thất vọng.

Cây hương đen này khẳng định bất phàm, nếu không thì làm sao có thể phát huy được sự thần dị của lư hương. Phải biết rằng, trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, hắn đã thử không dưới mấy trăm loại hương, thậm chí trong số đó có tới mấy chục loại có hình dáng bên ngoài gần như giống hệt hương đen kia.

“Vẫn xin các hạ chịu khó nhìn kỹ thêm, xem xem có thể nhìn ra vật liệu tạo nên cây hương này?” Viên Minh không cam tâm, tiếp tục hỏi.

“Hương Nam Cương đa số làm từ gỗ bách, dùng gỗ tân hương, đông quỳ và hương liệu phụ thêm vào, màu sắc chủ yếu là vàng và đỏ, loại hương đen này đúng là ít thấy, lấy kinh nghiệm của ta thì cả Nam Cương này chỉ có khu Tháp Lý là có loại hương đen này. Tiểu hữu mua cây hương này ở đó sao?” Ô Tang nghe thế liền nhíu mày, cẩn thận quan sát một lát rồi ngẩng đầu hỏi.

“Ta ngẫu nhiên tìm được nó trên một lư hương cổ trong một ngôi miếu rách nát, bây giờ tìm không được cây nào tương tự nữa.” Viên Minh cười khổ đáp.

“Vậy ngươi còn nhớ được lư hương kia hình dáng thế nào không? Tượng thần được thờ phụng trong miếu trông thế nào? Từ những thứ đó có thể đoán ra được là miếu thờ của tộc nào, tiếp đó tìm ra thêm manh mối.” Ô Tang có vẻ hơi thất vọng, hỏi tiếp.

Viên Minh nhìn Ô Tang một chút rồi miêu tả sơ lược hình dạng của lư hương, điểm này hắn không cần che giấu.

Về phần đồ án Thái Cực và những hoa văn trên lư hương đều bị lược bỏ, không đề cập tới.

“Từ mấy cái ngươi kể thì vẫn không phân tích được gì, xem ra phải cầm cây hương này đi nghiên cứu kỹ càng mới được, mà chuyện này cũng tốn không ít thời gian, trong khi tế tự Khuyển Nha Thần nửa tháng nửa tới rồi, ta thời gian nay đúng là hơi bận.” Ô Tang nhíu mày, nói với vẻ hơi khó xử.

“Làm phiền Ô Tang tiên sinh để tâm thêm, đây là một chút lòng thành, không thành kính ý.” Viên Minh lấy một cái túi nhỏ ra, nhét nó vào ngực áo Ô Tang.

Túi nhỏ lắc lư phát ra những tiếng leng keng do đồng tệ và ngân tệ đập vào nhau.

Ô Tang nhìn túi nhỏ, thoáng kinh ngạc xong lập tức nở nụ cười, nói:

“Gia tộc ta đời nào cũng thích nghiên cứu, nếu không cũng không thể trở thành thế gia chế hương kéo dài trăm năm! Ta dù bận nhưng cũng thể lười biếng, nhất là loại hương đen này đã khiến ta cảm thấy hứng thú! Có điều lời khó nghe nói trước, thế gian có vô số loại hương, khả năng của ta dĩ nhiên cũng có hạn, nếu cuối cùng vẫn không cách nào phỏng chế được hương đen này thì xin ngươi chớ trách.”

“Lấy khả năng của Ô Tang tiên sinh, nếu nỗ lực hết mình tin chắc sẽ có đột phá. Nếu thực sự có thể phỏng chế ra loại hương đen mà ta cần, ta còn có thâm tạ khác.” Viên Minh mỉm cười nói.

“Tiểu hữu quả là người sảng khoái! Yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ nỗ lực hết mình.” Ô Tang trong bụng nở hoa, cười lớn vài tiếng rồi hăng hái nói.

“Còn nữa, không biết các hạ có thể chỉ ta cách làm hương không?” Viên Minh tươi cười hỏi.

“Chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ dành thời gian dạy ngươi một chút. Có điều quá trình làm hương rất rườm rà, không phải ngày một ngày hai là có thể học được. Tiểu hữu tốt hơn là ở trong miếu luôn đi, như thế ta cũng tiện dạy cách làm hương cho ngươi.” Ô Tang đề nghị.

“Tất cả theo lời Ô Tang tiên sinh.” Viên Minh tự nhiên không ý kiến, gật đầu đồng ý.

“Cây hương đen kia ta phải mang đi nghiên cứu thành phần trong đó một chút.” Trước khi đi, Ô Tang mở miệng yêu cầu.

“Đương nhiên là được.”

Nhưng đáp ứng rồi, Viên Minh mới đột nhiên phát hiện, cây hương trông bình thường này lại cứng cỏi dị thường, hắn dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích, cơ bản là không thể bẻ gãy được.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải đi ra một chỗ không người, sử dụng pháp lực mới thuận lợi bẻ được một đoạn hương vừa phải, bởi dài thì tiếc mà ngắn lại sợ không đủ để phân tích.

Hắn dùng giấy gói kỹ đoạn hương lại, quay lại sân nhỏ rồi giao cho Ô Tang.

Sau khi cáo biệt Ô Tang, hắn đi đến dãy sương phòng phía Đông, nơi đây là chỗ ở của người trong miếu, sau một hồi hỏi thăm, phát hiện còn mấy gian phòng trống.

Hắn thuê một gian, ngồi trên giường trong sương phòng, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Dù tiêu tốn không ít thời gian, nhưng chuyện tìm hương tới đây cũng coi như có chút manh mối.

Ô Tang dù có không đáng tin thế nào thì vẫn tốt hơn hắn đi loạn như ruồi mất đầu, ít nhất gã cũng từng học kỹ thuật làm hương mà gia tộc gã vẫn kiêu hãnh vì nó, ngay từ lúc bắt đầu gã cũng đã biết nghiên cứu với mục tiêu được xác định rõ ràng.

Lòng đã quyết ý, hắn liền ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Linh khí thiên địa trong thế tục tuy mỏng hơn nhiều so với Bích La Động, nhưng vẫn có thể tu luyện được, hắn không muốn lãng phí lãng phí thời gian dù chỉ một chút.

Sáng hôm sau, Ô Tang đến đúng theo lời hẹn, trong ngực trong ôm mấy cuốn sách trông khá cũ nát.

Biết rõ Viên Minh không phải người tới đòi nợ, gã dĩ nhiên sẽ nghĩ cách thoát khỏi cảnh bị cấm túc.

“Ở đây có mấy cuốn sách liên quan với việc làm hương, ngươi có rảnh thì xem thêm để có cái nhìn tổng quát về việc làm hương. Có điều chỗ này sách này phải tốn tiền mua, mười đồng tệ một quyển.” Ô Tang nói.

“Được, ta mua hết. Chuyện liên quan tới hương đen kia có tiến triển gì không?” Viên Minh đưa tiền nhận sách rồi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment