Chương 134: Thành công
Chương 134: Thành công
Dát Long nhảy Na vũ, đi đến cạnh Ô Long, tức giận nói nhỏ: “Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Dát Long sư huynh, chuyện này cứ để ta xử lý.” Ô Tang cũng bất ngờ trước hành động của Viên Minh, vội vàng nói.
“Ta từng thấy kẻ kia hai lần, hình như là khách hành hương đi theo Ô Tang sư đệ học làm hương, thế mà lại dám bất kính với Khuyển Nha Thần như vậy!” Dát Long đầy mặt tức giận, chỉ là có mặt nạ đầu chó che đi nên người bên cạnh không thể thấy.
Phá rối pháp hội là hành vi cực kỳ bất kính với Khuyển Nha Thần, là thiên đại húy kị.
Hơn nữa còn khiến y trước mặt nhiều tín đồ đồ như vậy, xém chút thì không đài nổi, nếu làm hỏng đại điển tế tự quan trọng nhất trong năm của Cửu Lý miếu, tới lúc bị trụ trì hỏi tội, y e rằng khó mà gánh vác được.
“Dạ, dạ, ngài bớt giận, sau đây ta nhất định răn dạy hắn cẩn thận, sẽ có đền bù thỏa đáng cho miếu ta, nơi này còn cần sư huynh để mắt, đừng làm ảnh hưởng pháp hội.” Ô Tang nhỏ giọng nói.
“Tối nay sẽ tìm ngươi tính sổ!” Người coi miếu Dát Long nhìn khách hành hương đông đảo bên cạnh, sắc mặt hơi dịu lại, hạ giọng quở trách một câu rồi lại tiếp tục khua tay múa chân.
Ô Tang nhỏ giọng xin lỗi một câu, xong liền chạy đuổi theo hướng Viên Minh vừa rời đi.
Ở một phía khác, Viên Minh đã về sương phòng, khóa cửa phòng lại.
Hắn bày hết những nguyên liệu được chuẩn bị để làm hương lên bài, lấy mấy loại từ trong đó ra, chuẩn bị tiếp tục làm hương, chỉ có điều lần này hắn có thêm một loại tài liệu mới, chính là tàn hương vừa lấy được từ chỗ đại điển tế tự.
“Rầm rầm rầm!”
Chỉ chốc lát sau, tiếp đập cửa dồn dập từ bên ngoài truyền vào.
“Viên tiểu hữu, ngươi làm sao vậy, vì sao lại gây rối pháp hội tế tự của Khuyển Nha Thần đại nhân?” Ngay sau tiếng gõ cửa là thanh âm đầy tức giận của Ô Tang.
“Bụng ta hơi đau, đừng làm phiền ta. Còn nữa, phần tạ lỗi ta để ở cửa ra vào, ngươi cầm đưa cho Dát Long đi.” Viên Minh đè nén sự hưng phấn trong lòng, hô một câu.
“Bệnh có nặng không? Không nguy cấp chứ?” Ô Tang nghe thế, kinh ngạc hỏi dồn.
“Không sao, có điều bây giờ ta phải nghỉ ngơi một hồi, trước chập tối đừng tới quấy rầy ta.” Viên Minh la to.
Dứt lời, hắn không đáp thêm gì nữa.
Ô Tang đẩy thử cửa phát hiện cửa đã bị khóa trái, chỉ đành dán tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong nhưng chẳng nghe được gì. Gã cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới cửa có một cái túi nhỏ.
Gã cúi người cầm túi nhỏ lên, ước lượng trọng lượng, miệng lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng cũng hiểu chút quy củ”, sau đó liền quay người rời đi.
Trong phòng, Viên Minh hoàn toàn đắm chìm trong việc làm hương.
Hai canh giờ sau, gần mười cây hương đen dài đã được tạo hình, sấy khô, đặt ngay ngắn trên bàn.
Viên Minh vội vàng lấy lư hương ra, cắm một cây hương vào trong đó rồi nhóm lửa châm.
Một sợi khói xanh chậm rãi bốc lên, đồng thời một mùi hương giống hệt mùi hương đen nguyên bản tỏa ra. Viên Minh lập tức cảm thấy trước mắt mờ đi, cảm giác mơ màng buồn ngủ ập tới.
Đồ án Thái Cực trên lư hương lư hương lúc này cũng tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
“Hữu hiệu, vậy mà thực sự hữu hiệu!”
Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn lúc trước không ngờ lại thực sự có hiệu quả.
Viên Minh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, hơn nữa càng lúc càng cười rạng rỡ, hưng phấn suýt chút nửa nhảy dựng lên. Hắn chẳng thể ngờ rắng, thứ nguyên liệu mà hắn đau khổ kiếm tìm bấy lâu nay lại chính là nhúm tàn hương trên bệ thần kia.
Chỉ là loại cảm giác mừng rỡ này không kéo dài được bao lâu, hắn đã không ngăn nổi cảm giác mơ màng buồn ngủ kia, ý thức liền chìm vào hắc ám.
Giây lát sau đó, Viên Minh lại thấy trước mắt có ánh sáng chói mắt chiếu tới, khiến hắn theo bản năng muốn đưa tay che.
Nhưng hắn bỗng phát hiện mình cơ bản không cách nào không chế hai tay, không chỉ vậy, ngay cả việc nhắm mắt hay nuốt nước miếng cũng không thể làm được.
Hắn mất quyền không chế cơ thể mình rồi sao?
Viên Minh thầm rùng mình, nhất thời hơi hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại, bởi hắn đã nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Hắn lúc này đang đứng trước một hồ nước cảnh sắc nên thơ, xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, cây cối hoa lá được cắt tỉa gọn gàng, bên kia hồ thấy có một lầu nhỏ hai tầng xây sát mép nước, được trang trí theo lối cổ điển trang nhã, trông đơn giản mà không mất đi vẻ trang trọng.
Khoảnh khắc tiếp đấy, trái tim hắn khẽ đập thình thịch.
Qua khóe mắt liếc nhìn, hắn thấy rõ gương mặt tuấn tú non nớt phản chiếu trên mặt hồ, chính là vị hoàng đế thiếu niên của Đại Tấn lúc trước.
Hoàng đế thiếu niên không mặc long bào màu vàng kim, mà mặc một bộ lễ phục màu vàng tươi, trông khá vừa người.
Y lúc này đang nghiêm mặt đứng trung bình tấn, nâng cánh tay phải lên, duỗi thẳng ngón trỏ, đồng thời đưa tay trái nắm chặt cổ tay phải, miệng nói lẩm bẩm.
Khi Viên Minh còn đang nghi hoặc, không hiểu vị hoàng đế thiếu niên này đang làm gì, chú ngữ trong miệng hoàng đế thiếu niên bỗng ngừng lại, ngay tiếp đấy ở chỗ cách nửa tấc trên ngón trỏ tay phải y thình lình có sóng khí dao động, mấy tia lửa lăng không xuất hiện, rồi “phừng” một tiếng, một hỏa cầu to bằng nắm tay trẻ con chợt hiện ra.
Viên Minh lập tức cảm thấy mặt nóng rát, nhiệt độ xung quanh cũng liên tục tăng lên.
“Cái này không lẽ là đang luyện tập Hỏa Cầu thuật?” Viên Minh thầm suy đoán.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hỏa Cầu thuật, cơ bản thì thuật này giống như Mộc Thứ thuật, có thể xem là một trong những loại pháp thuật công kích thuộc tính Hỏa cơ bản và phổ biến nhất, không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ thân mang Hỏa linh căn đều biết, nhưng hắn vì một vài nguyên nhân nên vẫn chưa luyện được, trong đó nguyên do lớn nhất là vì hắn không có nhiều thời gian để luyện tập lặp đi lặp lại.
Hiện giờ hắn phụ thể hoàng đế thiếu niên, dù không cách nào điều khiển được y hành động, nói năng như trước, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng lưu chuyển pháp lực tại đan điền, kinh mạch toàn thân ytrong quá trình phóng thích Hỏa Cầu thuật, thậm chí cả chú ngữ được đọc thầm trong miệng cũng nghe thấy rất rõ.
Sau khi ngưng tụ ra hỏa cầu ở đầu ngón tay, hoàng đế thiếu niên vẫn chưa định phóng nó ra mà tiếp tục điều động pháp lực trong đan điền, rót vào trong hỏa cầu kia, khiến nó từ từ to ra, màu đỏ ban đầu dần nhạt đi, có xu hướng chuyển sang màu vàng.
“Đây đúng là Hỏa Cầu thuật sao? Tại sao ta luôn cảm thấy có chút cổ quái?” Viên Minh nhìn hỏa cầu kia, cảm giác nó hơi khác với những điều mà hắn biết trước đây.
Hỏa Cầu thuật bình thường cơ bản chỉ là ngưng tụ rồi phóng luôn ra ngoài, giống như hắn thi triển Mộc Thứ thuật, chưa từng nghe nói có thể thông qua việc rót tiếp pháp lực vào để biến nó lớn hơn.
Đang lúc hoàng đế vì sức nóng tỏa ra từ hỏa cầu mà cả người ướt đẫm mồ hôi, hỏa cầu kia cuối cùng cũng ngừng biến lớn.
Có chung tầm mắt với y nên Viên Minh biết rõ, nguyên do ở đây chính là vì pháp lực trong đan điền hoàng đế thiếu niên đã sắp cạn.
Còn quả cầu lửa to bằng đầu người trưởng thành kia cũng chỉ duy trì được hai, ba nhịp thở rồi thình lình vỡ vụn, hóa thành những tia lửa rồi tan biến trong không khí.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, hắn đột nhiên lại cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức.
Đợi khi hắn tỉnh lại, khung cảnh trước mắt đã là gian sương phòng trong Cửu Lý miếu.
Trong lư hương trước mặt hắn có một cây hương đen, cây hương bên cạnh hắn đã cháy hết, chỉ còn lại một chấm đỏ đang dần tàn lụi.
Ánh sáng từ đồ án Thái Cực trên lư hương cũng đã tắt đi.
“Vừa rồi, ta thành công rồi sao? Hơn nữa còn phụ thể vị tiểu hoàng đế lúc đầu?” Viên Minh sững sờ nhìn cây hương cháy hết, thầm nghĩ.
Hương hắn tự làm cuối cũng đã có lần đầu tiên thực hiện được công năng thần hồn phụ thể của hương nguyên bản, hơn nữa còn giúp hắn cảm ngộ được sự thần kỳ của Hỏa Cầu thuật mà tiểu hoàng đế thi triển, chỉ có điều thời gian lần này thực sự hơi ngắn, hình như trước sau chỉ khoảng mười mấy hai mươi nhịp thở là đã phải quay về.
Nhưng cuối cùng cũng đã thành công!
Viên Minh trong lòng trở nên kích động, giơ nắm tay lên đấm mạnh, há to miệng gầm nhẹ một tiếng. Giờ khắc này, hắn chỉ thấy căn phòng nhỏ này, ngôi miếu này, cái Thiết Hổ trấn này, suối nhỏ sông dài, Nam Cương, Đại Tấn, thậm chỉ cả biển cả xa xôi phía Đông, hết thảy mọi thứ trên thế giới này sẽ không còn trói buộc hắn được nữa.
Nửa phần sau của Cửu Nguyên quyết, thậm chí là những công pháp tốt hơn đều sẽ biến thành có thể.
Viên Minh hưng phần hồi lâu mới bình tĩnh lại, cái ý tưởng đột phá dẫn dắt mọi hành động lúc trước cũng dần nhạt đi, đầu óc từ từ tỉnh táo lại, cảm giác mình có vẻ thành công, nhưng lại không thể tính là đã hoàn toàn thành công.
“Dù đã thành công chế ra hương có thể phụ thể, nhưng xét lại vẫn thấy có không ít vấn đề, vì sao không cách nào khống chế được hành động của tiểu hoàng đế, hơn nữa thời gian phụ thể còn kém xa so với hương nguyên bản.” Viên Minh có hơi thất vọng ngẫm nghĩ.
Dù vậy, Viên Minh trong lòng vẫn rất vui mừng, bởi nói thế nào việc có thể thành công thực hiện hàng hồn phụ thể(đưa hồn đi nhập vào cơ thể khác), tìm ra được vật liệu mấu chốt là chỗ tàn hương kia đã là đột phá to lớn. Trong thành công này, linh cảm chiếm tới chín mươi chín phần trăm, một phần trăm còn lại chính là nỗ lực.
Vật liệu thí nghiệm hiện tại vẫn chưa thể giống y như thành phần trong hương ban đầu, thế nên muốn đạt tới hiệu quả và thời gian phụ thể như lúc trước là chuyện không thể nào.
Chỉ cần sau này kiên trì tìm kiếm vật liệu thích hợp, hiệu quả dĩ nhiên sẽ càng ngày càng tốt lên.
Viên Minh trầm ngâm nhìn về phía những cây hương trên bàn.
Những cây hương này đều được làm ra từ một nhóm vật liệu hỗn hợp, từ đó có thể suy ra, dù chúng đều có thể giúp hắn phụ thể thì hiệu quả chắc chắc cũng không khác gì mấy.
Vậy nên còn phải tiếp tục thí nghiệm, đương nhiên trong khi đó cũng phải tiếp tục dùng pháp lực hỗ trợ lư hương khôi phục.
Có điều lần thí nghiệm tiếp đây, sớm nhất cũng phải là bảy ngày sau.
Chập tới, Viên Minh ra khỏi sương phòng, vừa lúc thấy Ô Tang mặt mày kém vui từ phía đối diện đi tới.
“Viên tiểu hữu, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích về hành vi vô lễ hôm nay. Dát Long sư huynh vẫn rất bất mãn, hắn đã yêu cầu ta đuổi ngươi ra khỏi miếu.” Vừa thấy hắn, Ô Tang liền mở miệng quở trách.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân trong đó là do sau khi đã đưa phần lớn khoản bồi thường cho Dát Long sư huynh, gã vẫn còn bị Dát Long, thậm chỉ cả trụ trì chửi bới tơi bời một trận, tâm hồn bị đả kích nghiêm trọng.
Nhất định phải thêm tiền!
Nhưng lúc này Viên Minh kỳ thực đã không còn quan tâm.
Kỹ thuật làm hương thì hắn đã nắm vững, bây giờ vật liệu mấu chốt để làm hương cũng đã tìm được, ở lại chốn này hay không đã không còn quan trọng.
“Ồ, không lẽ khoản bồi thường kia vẫn còn chưa đủ sao?” Viên Minh hỏi ngược lại.
“Dát Long trông thế nhưng là người thiết diện vô tình, không có ta đứng ra hòa giải thì hắn đã sớm dẫn người đuổi ngươi đi rồi! Ngươi hôm nay nếu không tỏ thêm thành ý thì ta hết cách.” Ô Tang tức giận hét lên.
“Đền bù thì không vấn đề gì, có điều phải phiền ngươi lấy giúp ta một thứ..” Viên Minh sau một hồi ngẫm nghĩ, thản nhiên cười tủm tỉm, nói.