Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 136: Mượn Đỉnh

Chương 136: Mượn đỉnh Chương 136: Mượn đỉnh

“Nào, đứng lên luyện chút nào.” Viên Minh thầm niệm trong lòng.

“Đi, đi ngự hoa viên, trẫm muốn luyện tay thêm một chút.” Không biết có phải do Viên Minh nhắc hay không mà tiểu hoàng đế thực sự muốn đi luyện tập Nhiên Bạo thuật.

Viên Minh trong lòng cũng có chút kích động theo.

Nhưng tiểu hoàng đế vừa đứng lên, Viên Minh đã lập tức cảm thấy mơ màng, thần hồn của hắn nhoáng cái đã trở lại trong cơ thể mình.

“Nhiên Bạo thuật, thì ra gọi là Nhiên Bạo thuật.” Sau khi tỉnh lại, Viên Minh cau mày suy nghĩ, chỉ cảm thấy cái nên này không đơn giản.

Hắn nhìn cây hương đen đã cháy hết trước mặt, trong lòng bất giác thấy có chút buồn bực.

“Thêm bột linh thạch vào mà cũng không hơn bao nhiêu…”

Thời gian phụ thể lần này dài hơn một chút, nhưng cũng chỉ là thêm mấy nhịp thở mà thôi, có điều mấy nhịp thở có vẻ chẳng mang lại tác dụng gì này, lại cấp cho Viên Minh một đầu mối.

Có lẽ tàn hương chỉ là chìa khóa mở cánh cửa phụ thể, vậy nên dùng nó nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng gì tới thời gian phụ thể, còn muốn chế ra hương thực sự giống được như hương đen nguyên bản, e là vẫn phải tìm kiếm thêm nhiều linh tài ẩn chứa linh lực, kế đó không ngừng thí nghiệm mới được.

Nhưng việc này là chuyện hắn không thể làm xong trong tòa thần miếu nho nhỏ này được.

“Nếu có thể kéo dài thêm chút thời gian thì tốt, chỉ cần có thể đi theo tiểu hoàng đế xem y thi thuật một lần thì chắc chắn sẽ có cảm ngộ sâu hơn.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn tựa như một cống sinh theo tân khoa trạng nguyên tham gia khoa khảo, không những có thể thấy trước bài thi, mà còn có thể biết được mạch suy nghĩ và đáp án của đối phương, nhờ thế mà tới khi tự mình viết thì tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.

“Được rồi, ra ngoài lâu như vậy, giờ cũng là lúc phải lên đường quay về tông môn, vừa vặn việc tu luyện Cửu Nguyên quyết và Minh quyết cũng đều có dấu hiệu đột phá, phải về tông môn bế quan một hồi.” Viên Minh thở dài một hơi, chậm rãi tự nói.

Hắn đứng dậy thu dọn tàn hương cùng vật liệu làm hương sưu tập được trong khoảng thời gian qua, rồi bỏ hết vào trong túi trữ vật.

Tiếp đó, hắn lại lấy nhẫn trữ vật và những thứ bên trong nó ra, chuyển sang túi trữ vật rồi thu lại bên người.

Một khi trở về tông môn, những thứ này tuyệt không để ai thấy.

Thu dọn xong xuôi hết thảy, Viên Minh liền đóng cửa phòng lại, định tìm Ô Tang chào một tiếng rồi rời đi.

Nhưng tìm khắp một lượt, Viên Minh vẫn không thấy gã đâu.

Ngay khi rảo bước đi tới cửa miếu, Viên Minh chợt nghe một hồi ồn ào từ bên ngoài truyền vào, tựa như có người khóc lóc kêu gào.

Đợi khi hắn bước tới nơi, đã thấy Ô Tang râu ria lởm chởm, người đầu bụi đất đang quỳ rạp bên ngoài cửa miếu.

“Dát Long sư huynh, ngươi không thể đuổi ta đi….” Ô Tang nhào tới túm góc áo Dát Long, miệng không ngừng kêu gào khóc lóc.

Người đứng vây xem xung quanh không nhiều, nhưng ai nấy đều lộ vẻ cười nhạo, nhìn xem náo nhiệt.

Viên Minh nghe vậy liền hiểu ra, bảo sao mấy ngay qua không hề thấy mặt Ô Tang, quá nữa là sau khi được hắn cho mấy ngân tệ lại tái nghiện cờ bạc, chạy về Thiết Hổ trấn đánh cược.

Hắn liếc mắt nhìn thầm lắc đầu, toan rời đi.

Nhưng khi vừa ra khỏi cửa miếu lại bị Ô Tang nhìn thấy, gã như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, lập tức nhào qua ôm chân hắn.

“Ô Tang, ngươi đang làm gì vậy?” Viên Minh nhẹ nhàng lách người tránh thoát, nhíu mày hỏi.

“Ngươi giúp ta một chút, xin hãy giúp ta.” Ô Tang vội vàng lên tiếng cầu xin.

“Ta chỉ là chỉ là khách nhân ở nhà nơi đây, làm sao có quyền thỉnh cầu gia chủ? Ô Tang huynh, tốt hơn là ngươi nên nói chuyện rõ ràng với người coi miếu Dát Long.” Viên Minh vừa cười vừa nói.

Nói xong, hắn quay sang nói với Dát Long: “Quãng thời gian này đã quấy rầy nhiều, ta hôm nay sẽ rời khỏi nơi đây, cám ơn đã tiếp đãi.”

Dát Long không có giao tình gì với hắn, nên nghe vậy cũng chỉ hờ hững gật đầu không đáp.

“Tất cả là do hắn, ta ban đầu ở trong miếu chăm chỉ làm hương, ngày đêm cố gắng học tập tu hành, đều do hắn tới tìm ta mới làm ta sa đọa thêm một lần nữa.” Thấy Viên Minh không chịu hỗ trợ, Ô Tang đột nhiên đứng phắt dậy, gằn giọng nói.

Nghe lời này, cả đám còn lại nhao nhao ném ánh mắt nghi ngờ về phía Viên Minh.

“Ta chỉ vì cảm niệm ân chỉ dẫn của Khuyển Nha Thần đại nhân, thỉnh thoảng có đưa cho Ô Tang chút tiền ăn và tiền hương hỏa, để hắn chuyển cho miếu chứ không có cho hắn tiền đi đánh bạc nha.” Viên Minh tỏ vẻ vô can, thản nhiên nói.

“Ô Tang, miếu ta cũng không thấy ngươi mang tiền hương hỏa của thí chủ này qua, xem ra tất cả đã bị người cầm đi chơi bạc rồi ha?” Dát Long mặt đanh lại, hiển nhiên cũng đã nổi giận.

Lời này của y vừa ra, vẻ nghi hoặc trên mặt đám người vây xem lập tức biến thành tức giận.

“Kẻ đã muốn rơi xuống sông, không lần này thì sẽ là lần khác rơi xuống, Khuyển Nha Thần đại nhân vĩ đại cũng khó bài trừ mê chướng của ngươi. Ô Tang, Cửu Lý miếu không hoan nghênh ngươi, ngươi đi đi.” Dứt lời, Dát Long liền quay người rời đi.

Viên Minh liếc nhìn Ô Tang đang mặt ngơ mày ngác, vỗ vỗ nhẹ gã rồi thần không biết, quỷ không hay, bỏ một hạt đậu vàng vào trong túi gã, đoạn nhỏ giọng nói một câu: “Cược cậu không được chết an lành.”

Nói xong liền lắc đầu rời đi, triệt để chấm dứt nhân quả.

Về phần Ô Tang có thể sẽ ăn năn hối cả, hắn thực sự không ôm bao nhiêu hy vọng.

Nửa ngày sau, trong một gian phòng riêng được bài trí cực kỳ trang nhã thuộc một tòa lầu các to lớn trên Thiết Hổ trấn.

Viên Minh lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đã gắn xi trên miệng và một túi tiền nhỏ.

Trên phong thư có viết chữ lớn màu đen “Trấn Nam tướng quân Viên Trùng Tộ thân khải!”

“Tiền chưởng quỹ, xin làm phiền.” Viên Minh mở miệng nói.

“Các hạ yên tâm, cả Bắc vực Nam Cương này, nếu nói thương hội nào đáng tin nhất, Thương Hải thương hội ta đứng thứ hai thì không ai thứ nhất. Ta có cam đoan đồ chắc chắc sẽ được an toàn chuyển đến kinh đô Đại Tấn.” Vị chưởng quỹ trung niên ước lượng túi tiền trong tay một chút rồi cười nói.

Viên Minh gật gật đầu, xong liền đứng dậy rời khỏi lầu các.

Lưu lạc tiên mộng cách ngàn xa

Lá thư bình an báo về nhà(1).

Trên lá thứ kia có ấn ký từ chiếc nhẫn ngọc của mình, chắc hẳn phụ thân đại nhân sẽ nhận ra.

Đã xác định được thân phận của mình, dù trí nhớ còn chưa khôi phục hoàn toan, lại cũng chưa có cách nào trở về Đại Tấn, nhưng gửi một bức thư cho cha mẹ, không để hai người phải lo lắng vẫn là chuyện cần làm.

Tính ra, khoảng cách từ khi mình bất ngờ mất tịch trong lần đi sứ kia tới nay cũng đã gần hai năm.

Nửa tháng sau, Viên Minh một lần nữa trở lại Bích La Động.

Hắn trước tiên tới chỗ Phương Cách sư huynh báo cáo, sau đó mới quay về chỗ ở của mình.

Vì khi rời đi, hắn có khỏa cửa phòng lại nên từ đó tới giờ không có ai tới quét dọn, trong phòng đóng một lớp bụi khá dày.

Hắn đi tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn tờ giấy ghi lời nhắn cho Tịch Ảnh, thấy nó vẫn nằm yên vị trên bài, chỉ có điều lúc này đã bị xé làm đôi, ở góc dưới nửa bên phải còn có thêm một dấu chân mèo nho nhỏ.

“Xem ra là tức giận lắm đây.”

Viên Minh bật cười.

Trên mặt bàn còn có một số vết cào lộn xộn khác nữa, hiển nhiên trong lúc hắn rời đi, ngoài mèo bạc Tịch Ảnh, Hỏa Sàm Nhi cũng từng tới.

Viên Minh đang định lau dọn lại một chút thì đã thấy Bá Thổ bưng một chậu nước sạch chạy tới.

Y nói là lúc trước thấy Viên Minh quay về nên nhanh chóng tới thu dọn, sắp xếp.

Y làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã quét dọn sạch sẽ căn phòng, chỗ nào cũng sạch bong không còn chút bụi nào.

Sau khi làm xong việc của mình, Bá Thổ liền tính rời đi ngay.

Viên Minh bèn gọi y lại, đưa cho một túi ngân tệ rồi mới để y rời đi.

Trong số những nô bộc làm việc ở Bích La Động, có không ít người giống như Cáp Cống, hoặc là cuộc sống quá khốn khó, hoặc là lỡ đắc tội với ai đó mới bị cưỡng ép bán vào nơi này.

Vàng bạc tiền tài với Viên Minh thì không có nhiều ý nghĩa, nhưng đối với bọn họ là cực kỳ quan trọng.

Thôi thì coi như lấy của thế tục, trả về cho thế tục.

Bá Thổ quỳ sụp xuống đất lễ bái, cảm tạ rối rít một hồi rồi mới rưng rưng rời đi.

Viên Minh sắp xếp lại một chút, xong liền gọi lư hương ra, đặt nó lên trên bàn rồi bắt đầu tiếp tục rót pháp lực vào bên trong.

Tính ra, hôm nay lại là ngày thứ bảy.

Sau khoảng thời gian một nén hương, khi Viên Minh dừng động tác lại, đồ án Thái Cực trên lư hương lại một lần nữa sáng lên.

Hắn liếc mắt nhìn lư hương, đang định lấy hương đen tự chế ra thì cửa sổ đang đóng đột nhiên mở ra, rồi một cái bóng từ đó lóe lên.

Viên Minh lập tức trở nên căng thẳng, theo bản năng muốn thu hồi lư hương.

Nhưng khi còn chưa kịp có hành động gì, hắn bỗng thấy tay nhẹ bẫng, lúc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện hai tay trống trơn, không còn thấy bóng dáng lư hương đâu.

“Hỏng bét.” Viên Minh thấy thế lập tức kinh hãi.

Lúc này, hắn chợt thấy bóng dáng mèo bạc Tịch Ảnh hiện ra nơi cửa sổ, bên người nó thình lình là lư hương màu xanh đang nằm lơ lửng giữa không trung.

Một quầng sáng bạc có liên hệ với mèo bạc bao phủ quanh lư hương.

“Tịch Ảnh? Ngươi làm vậy là sao?” Viên Minh thấy kẻ tới là Tịch Ảnh liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói với vẻ không vui.

“Cho ta mượn cái đỉnh này chơi mấy ngày.” Mèo bạc đáp xong liền nhẹ nhàng nhảy lên cành cây ngoài cửa rồi, lướt về phía xa.

Viên Minh mơ hồ phát giác một tia giảo hoạt khó nén trong mắt mèo bạc Tịch Ảnh. Hắn lập tức vọt tới, đuổi theo hướng bên ngoài cửa sổ.

Nhưng khi đuổi ra đến bên ngoài, hắn chỉ còn thấy bóng lưng Tịch Ảnh đã vọt ra ngoài bức tương vây rồi lướt nhanh về phía xa.

“Tịch Ảnh…”

Viên Minh gọi to một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của Tịch Ảnh rất nhanh, Viên Minh không cách nào đuổi kịp, chỉ thấy nó chạy vào rừng rậm, nhảy hai ba cái đã biến mất không thấy đâu nữa, thần thức của Viên Minh lại có hạn nên cơ bản không thể dò ra được.

Cho tới giờ phút này, Viên Minh mới phát giác lư hương đã rơi vào trong tay mèo bạc Tịch Ảnh.

Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Tịch Ảnh lại đột nhiên đoạt lư hương của hắn, thực sự chỉ mượn mấy ngày sao?

Trong quá khứ, hắn từng lấy lư hương đâu phải chỉ một lần, thậm chí còn tự tay giao cho đối phương để nó xem xét, nhưng khi ấy cũng không thấy Tịch Ảnh có cử động gì bất ổn.

Lư hương có ý nghĩa phi phàm với hắn, không để mặc kệ được. Viên Minh lo lắng suy nghĩ, đồng thời đưa hai ngón tay áp lên mi tâm, thi triển Minh Nguyệt quyết, gọi ba con hồn nha từ trong thức hải ra.

Hồn nha giương cánh bay ra, lao đi tìm kiếm trong núi rừng.

Nhưng tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy bóng dáng Tịch Ảnh.

Viên Minh nhíu chặt mi tâm, hắn đã sớm nhận ra rằng, nếu Tịch Ảnh cố ý ẩn nấp thì hắn căn bản không có cách để tìm ra đối phương.

“Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, nhất định có cách.” Viên Minh ngưng nôn nóng, để bản thân bình tĩnh tỉnh táo lại.

Sau khi thoát khỏi bối rối, tỉnh táo suy nghĩ một hồi, Viên Minh quả nhiên nghĩ ra một cách.

Đối với hắn, lư hương không phải là một pháp khí bình thường, nó có mối liên hệ đặc biệt với hắn.

Viên Minh liếc nhìn cánh tay mình rồi lập tức thu hồi hồn nha, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Tiếp đó, hắn đưa tay vuốt nhẹ nơi vốn có ấn ký lư hương trên tay mình, tập trung thần niệm, bắt đầu thử liên hệ với lư hương, truyền ra ý niệm triệu hồi nó quay về.

Viên Minh cũng không biết làm thế này có hiệu quả hay không, nhưng đây là cách duy nhất mà hắn có thể thử bây giờ.

***Chú giải***

1. 2 câu thơ trong nguyên tác là: Lưu lạc tiên mộng cách thiên viễn, nhất chỉ gia thư báo bình an. - Dịch sát nghĩ là Lưu lạc tiên mộng cách xa ngàn vạn dặm, gửi một lá thư nhà về báo bình an.
Bình Luận (0)
Comment