Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 138: Loại Năng Lực Thứ Tư

Chương 138: Loại năng lực thứ tư Chương 138: Loại năng lực thứ tư

Thấy tình hình không ổn, Viên Minh vội tránh lui nhưng cuối cũng vẫn không thể tránh hết được, người bị một đợt sóng khí nóng rực hất tung lên.

Đợi khi hắn xoa ngực, mang một thân đầy bụi đất bò dậy, mới nhìn thấy cái bếp lò được dựng từ mấy tảng đá giờ đã hóa thành một hố to khoảng ba thước vuông cháy đen thui, trên hô còn từng sợi khói trắng bốc lên.

Cây cối quanh phạm vi bị trượng bị đánh cho thủng trăm ngàn lỗ, trên những thân cây cháy đen vẫn còn thấy những ngọn lửa đang thiêu đốt.

Cảnh tượng trước mắt khiến Viên Minh không khỏi trợn mắt há mồm.

Hắn cũng không phải lần đầu thấy Hỏa Cầu thuật, trái lại trước đây đã thấy Trần Uyển thi triển nó không chỉ một lần, nhưng nếu so sánh uy lực thì mười Hỏa Cầu thuật sợ rằng còn chưa bằng một Nhiên Bạo thuật.

E là đệ tử nội môn cao có tu vi cao hơn hắn mấy tầng, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không cách nào trực diện đón đỡ một kích này.

Cảm giác kinh ngạc qua đi, thay vào đó là mừng vui pha lẫn kích động mãnh liệt.

“Phải chăm chỉ tu luyện, chỉ có cách ngưng tụ càng nhiều pháp lực thì mới có thể đẩy uy lực của thuật này càng mạnh lên.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, nếu có thuật này bên người, chỉ cần vận dụng hợp lý kết hợp thêm linh thạch, dù có rơi vào tình cảnh như bị đám Khôn Đồ vây công lúc trước cũng chẳng cần phải lo.

“Rầm!”

Đũng lúc này, một bóng đen to lớn đổ rầm xuống trước mặt Viên Minh, kéo theo một tiếng va đập to lớn làm hắn giật nảy mình.

Ngôi nhà gỗ trên cây mà hắn mới dựng ngày hôm qua, giờ theo thân cây đứt gãy đổ sụp ngay trước mắt.

“Ài, xem ra phải đổi chỗ ở khác rồi.”

Thời gian chớp mắt đã qua mấy tháng.

Trong một mảnh rừng rậm giữa Thập Vạn Đại Sơn.

Một tấm sàn gỗ được dựng trên ngọn một cây cổ thụ chọc trời, trên sàn là một người đang ngồi xếp bằng, ngâm mình trong ánh trăng trong trẻo.

Hắn ôm một lư hương màu xanh trong ngực, cả người tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Đúng lúc này, quầng sáng bao phủ xung quanh người hắn bỗng thu lại, rút vào trong cơ thể.

Cùng lúc ấy lại thấy ánh sáng từ chỗ mi tâm hắn bừng lên, ngay sau đó, trong quầng sáng kia, một con độ nha màu đen thui với một túm lông trắng chỗ mi tâm xuất hiện, giương cánh bay về phía trời đông.

Ngay sau đó, lại một con hồn nha bay ra, vỗ cánh lướt về phía tây.

Tiếp đó là con thứ ba, cuối cùng là con thứ tư.

Bốn con hồn nhà lần lượt vỗ cánh bay về bốn phía khác nhau, theo đó, trong thức hải Viên Minh lập tức xuất hiện cảnh tượng từ bốn hướng khác nhau, đây chính là hình ảnh có được thông quan tầm mắt của bốn con hồn nha.

Ngay mới rồi, hắn cuối cùng đã tu thành tầng hai công pháp Minh Nguyệt quyết, lực lượng thần hồn tăng mạnh, ngưng tụ ra con hồn nha thứ tư.

Bốn con hồn nha không ngừng bay lượn về phía xa, tuy tốc độ không quá nhanh, chỉ tương đương với những con quạ bình thường, nhưng khoảng cách bay ra lần này lại tăng lên rất nhiều.

Con nào cũng ra khoảng cách hơn hai mươi trượng thì mối liên hệ với Viên Minh mới bắt đầu suy giảm, hình ảnh trong tầm mắt cũng nhanh chóng mờ đi.

Viên Minh nghĩ một cái, bốn con hồn nhà liền quay đầu bay trở về.

Sau một hồi cảm thụ thể nghiệm, hắn phát hiện hồn lực ba động của bốn con hồn nha mạnh hơn trước khá nhiều, điều này đồng nghĩa với việc uy lực của Chàng Hồn do hắn thi triển cũng sẽ mạnh mẽ hơn trước không ít.

Tu sĩ có đẳng cấp tu vi ngang hắn cơ bản đỡ không nổi một lần Chàng Hồn công kích của hắn.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Viên Minh ban đêm không ngừng tu luyện Minh Nguyệt quyết, ban ngày lại khẩn trương tu luyện Cửu Nguyên quyết nên không chỉ công pháp Hồn tu có tiến bộ vượt bậc, mà công pháp Cửu Nguyên quyết của hắn cũng đã tu luyện tới tầng chín.

Trước mắt, tu vi của Viên Minh đã là Luyện Khí tầng chín.

Pháp lực tu vi tăng trưởng khiến Mộc Thứ thuật, Mộc Lao thuật và các loại pháp thuật dựa vào tu vi của hắn cũng tăng theo, tốc độ thi triển lẫn uy lực thuật pháp đều được nâng cao thêm mấy phần.

Bốn con hồn nha lục tục bay trở về, một lần nữa tiến vào thức hải Viên Minh.

Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Ngay lúc này, một thân ảnh màu bạc từ trên cây cổ thụ gần đó bước xuống dưới ánh trăng, chậm rãi đi tới bên người Viên Minh.

“Kẻ đần như vậy mà có thể ngưng tụ ra con hồn nha thứ tư, thật đúng là vượt qua dự đoán của ta.” Thanh âm quen thuộc của Tịch Ảnh vang lên trong đầu Viên Minh.

Tịch Ảnh vừa xuất hiện, Viên Minh liền cảm nhận được ngay, thì ra trong thời gian hắn bế quan này, Tịch Ảnh vẫn luôn ở quanh đây.

Hắn lập tức nhìn sang phía nó, cất tiếng nói: “Tịch Ảnh, ta nắm giữ thêm một năng lực mới.”

“Năng lực gì?”

Vẻ kinh ngạc hiện rõ trong ngữ điệu của Tịch Ảnh.

“Khống thi.” Viên Minh vừa cười vừa nói.

“Cái này sao có thể? Hồn tu muốn nắm giữ năng lực khống thi, ít nhất cũng phải đợi sau khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, bằng không thì cường độ thần hồn chắc chắn không đủ để kẻ đó duy trì việc khống chế thi thể.” Tịch Ảnh cảm thấy hơi khó tin.

Cường độ và tốc độ tăng trưởng thần hồn của Viên Minh vượt xa người thường, Tịch Ảnh biết rõ điều này, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ là lại mạnh tới mức không hợp thói thường như vậy.

“Cụ thể có được hay không thì vẫn phải thử xong mới biết được.” Viên Minh nói.

“Ta thực sự muốn xem một chút xem ngươi có thể làm được hay không.” Tiếng mèo bạc lập tức vang lên trong thức hải hắn.

Viên Minh khẽ gật đầu, xong lập tức đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, nhắm mắt thi triển thần hồn bí thuật.

Chỉ chốc lát sau, một con hồn nha từ mi tâm hắn bay ra, lướt lên không trung, chao lượn một chút rồi bay về phía xa.

Chỉ thấy sau khi bay được khoảng bảy, tám mươi trượng, con hồn nha đột nhiên bổ nhào xuống dưới.

Ngay trong mảnh núi rừng phía dưới, có một thi thể toàn thân đã rữa nát nghiêm trọng nằm chỏng gọng trong một hố đất bị cành khố lá úa phủ kín.

Phần ngực bụng của y bị hai cây chông gỗ nhọn hoắt dưới đáy hố xuyên thủng, nhưng vết thương trí mạng lại là phần xương sọ bị lún sâu xuống, trông giống như bị một hung thú họ nhà gấu chụp chết.

Độ nha màu đen bay tới trước mặt cỗ thi thể kia, do dự một chút rồi lao đầu vào phần sọ có quá nữa bị sụp xuống kia.

Chỉ chớp mắt sau đó, trong hai hốc mắt của cái xác chợt như có quỷ hỏa bốc lên, tỏa ra hai quầng sáng màu xanh lục.

Ở một nơi khác giữa núi rừng, Viên Minh mặt mày hơi vặn vẹo, trong thức hải của hắn vẫn duy trì tầm mắt của hồn nha, chỉ có điều thị giác lúc này trở nên hơi kỳ quái.

Hắn lúc này cảm giác ngoài đôi mắt vốn có, bản thân đột nhiên mọc thêm một đôi mắt khác, hơn nữa thế giới trong tầm nhìn của đôi mắt mới này đều bị bao phủ với một lớp màu xanh nhạt.

“Thế nào rồi? Mau nói ta biết nào.” Tiếng Tịch Ảnh lại vang lên trong đầu hắn.

“Hẳn là thành công.” Viên Minh không chắc chắn lắm.

“Nhìn không ra ngươi còn có chút thiên phú.” Kinh nghiệm của Tịch Ảnh đúng lúc này vang lên trong thức hải Viên Minh: “Nếu hồn nha tiến vào trong thi thể có thể thông qua thị giác của thi thể nhìn thấy ngoại vật là đã thành công một nữa, có thể thử điều khiển thi thể hành động.”

Hắn nghe lời lập tức thử nghiệm.

“Giơ tay lên” – Ý niệm này vừa hiên lên trong lòng Viên Minh, cánh tay cỗ thi thể cách đây mấy chục trượng lập tức nâng lên một cách chậm chạp, cứng nhắc, nhưng gần như cùng lúc ấy, bản thể Viên Minh đang ngồi đả tọa ở đây cũng không tự chủ được mà nâng tay lên.

Thấy thế, Viên Minh vội buông cánh tay mình xuống, nhưng thi thể phía bên kia cũng để tay xuống.

Hắn cau mày, lại thử khống chế thi thể nhấc chân lên, có điều chân hắn sau đó cũng không tự chủ nhấc lên theo.

Viên Minh lập tức đưa một tay chặn chân mình lại, kế đó lần nữa dù ý niệm khống chế thi thể bên kia hành động.

Lần này, chân hắn dưới ngoại lực đè ép không còn tiếp tục hành động mất tự chủ, nhưng cách này hiển nhiên không phải kế dài lâu.

Một người một thi bọn lúc này, xét từ một góc độ nào đó, không khác gì một cặp trẻ sinh đôi dính liền.

“Ta muốn khống chế thi thể hành động, như khi truyền đạt ý niệm thì luôn không tránh khỏi việc bản thể cũng bị ảnh hương, lúc thi thể động đậy thì ta cũng hành động theo.” Viên Minh lộ vẻ buồn rầu, nói.

Giây lát sau đó, tiếng Tịch Ảnh vang lên trong đầu hắn:

“Với Hồn tu lần đầu tiên khống thi thì việc này cực kỳ bình thường. Không thi là tách một đạo thần niệm đi khống chế một thân thể khác, nó tự nhiên khó gấp mười lần việc chỉ đơn thuần tách thần niệm ra để quan sát bên ngoài.”

“Vậy ta nên làm thế nào mới có thể nhẹ nhàng tự nhiên như ngươi?” Viên Minh hỏi.

“Không có cách nào tốt, chỉ có không ngừng tập luyện. Ngươi nghĩ mình là thiên tài giống ta sao?” Đã không đưa ra được lối tắt đường vòng nào, Tịch Ảnh còn tranh chủ châm chọc hắn.

Nghe vậy, Viên Minh lập tức ngưng phân tâm, toàn lực tập trung thử khống chế thi thể kia.

Trong khi đó, Tịch Ảnh lại như cố tình truyền âm phá rối tiết tấu của hắn: “Thi thể chết càng lâu, lượng nước trong cơ thể và độ linh hoạt của cơ bắp càng giảm, động tác của thi thể theo đó càng cứng nhắc khiến ngươi càng khó khống chế. Trái lại, nếu thi thể mới chết chưa lâu, trong người vẫn còn linh lực chưa tan hết thì chỉ cần khống chế hợp lý, thậm chí còn có thể phát huy bản năng chiến đấu của nó lúc còn sống.”

Viên Minh ghi nhớ những lời này trong lòng, nhưng vẫn không đình chỉ khống thi.

Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, trong núi rừng tràn ngập sương mù, một cái thi thể màu đen đã phân hủy nghiêm trọng lảo đảo từ trong sương mù bước ra, cứng ngắc đi tới trước mặt Viên Minh.

Chớp mắt sau đó, thi thể ngã vật ra đất, rồi một con hồn nha màu đen bay ra từ chỗ mi tâm nó, chui vào trong thức hải Viên Minh.

Trong khi đó, Viên Minh dẫu mặt mày đầy vẻ mỏi mệt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ vui mừng khó giấu.

Sau một đêm tập luyện liên tục, gần như tiêu hao hết toàn bộ lực lượng của bốn con hồn nha, hắn cuối cũng cũng đã nắm vững bí quyết khống chế thi thể, đồng thời cũng chấm dứt cảm giác như mình và thi thể là một cặp song sinh dính liền.

“Ngươi thực sự có chút thiên phú trên phương diện tu hồn, chỉ tốn chút ít thời gian đã có thể luyện Khống thi thuần thục tới mức độ này, như vậy cũng đã không dễ chút nào, gần bằng một phần mười ta năm đó.” Tịch Ảnh lên tiếng bình phẩm, hiển nhiên cả đêm qua nó vẫn ở bên người Viên Minh.

“Có thể kể cho ta chuyện năm đó của ngươi không?” Viên Minh cực kỳ tò mò hỏi.

Không có tiếng trả lời, mèo bạc Tịch Ảnh đã rời đi.

Viên Minh hướng về phía Tịch Ảnh rời đi nói một tiếng cảm ơn, sau đó lại tắm mình trong nắng mai, tiếp tục đả tọa tu luyện, tu dưỡng thần hồn.

Nhưng đúng vào thời khắc mà tâm thần hắn vừa đắm chìm, trong đầu bỗng “ông” một tiếng như có thiên chung bị gõ vang.

Ngay sau đó, từng hình ảnh đứt đoạn hiện lên trong đầu hắn như thủy triều quét qua.

Viên Minh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói, nhịn không được đưa hai tay ôm đầu, ngã quỵ qua một bên.

Một lúc lâu sau, hắn người đầy mồ hôi lạnh mới ngừng run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tầm mắt của hắn nhưng lại, ánh mắt trong trẻo như không có thay đổi gì, lại như đã không còn giống như lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment