Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 141: Quy Luật

Chương 141: Quy luật Chương 141: Quy luật

“Chẳng qua chỉ là đệ tử cùng tông tự giết lẫn nhau, phụ tử điệp huyết, thủ túc tương tàn mà thôi, ấy là việc bình thường tới không thể bình thường hơn được.” Ô Lỗ tỏ vẻ không tán thành.

“Ô Lỗ huynh sao bỗng xúc động như vậy?” Viên Minh kỳ quái hỏi.

“Ha ha, không có gì, chỉ là chợt nhớ tới một chút chuyện cũ. Phải rồi, Viên huynh đang định đi đâu vậy? Có chỗ cần ta giúp thì đừng khách khí, cứ nói một tiếng là được.” Ô Lỗ cười ha ha, đổi chủ đề mỉm cười nói.

“Ô Lỗ huynh quan hệ rộng, trước giờ vẫn giỏi kết giao hơn tại hạ, hiện giờ đúng là có một chuyện muốn phiền ngươi.” Viên Minh cũng không khách khí, lập tức nói thẳng.

“Viên huynh cứ nói đừng ngại, chỉ cần là việc trong khả năng thì ta sẽ toàn lực giúp.” Ô Lỗ hơi sững lại, không biết là đối phương thực sự không nghe ra hay là cố tình không nghe ra lời khách sáo của mình, nhưng y vẫn lập tức cười đáp.

“Hắc hắc, Ô Lỗ huynh không phải lo. Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút xem ngươi có biết nơi nào có thể kiếm được linh tài thuộc tính hàn băng, phẩm chất càng cao càng tốt.” Viên Minh cười hắc hắc rồi nói cụ thể ra.

“Xem ra Viên huynh là muốn luyện chế pháp khí. Có điều với linh tài kiểu này thì một đệ tử ký danh mới như ta thực sự lực bất tòng tâm. Nếu Thanh Phù đường cũng không có, Viên huynh có thể tới phường thị bên ngoài thử thời vận.” Ô Lỗ hơi đổi sắc mặt, bộ dạng như trút được gánh nặng.

“Phường thị?” Viên Minh ngạc nhiên hỏi.

“Kỳ thực là chợ mua bán để các lộ tán tu và một ít tu sĩ tông môn tụ hợp, có phần giống với Cáp Mô cốc trước kia, có điều trong đó long xà hỗn tạp, đồ vật thật thật giả giả, vàng thau lẫn lộn. Nếu may mắn thì có lẽ có thể thấy được linh tài mà ngươi cần.” Ô Lỗ giải thích.

“Ta làm sao mới có thể tìm đến chỗ như vậy?” Viên Minh lại hỏi.

“Theo ta biết thì cái gần chúng ta nhất chính là phường thị Hắc Nham thành. Đây chẳng phải là vì Bạch Lộc khâu hội minh sắp diễn ra sao? Cái này cũng coi như một hồi thịnh sự của ngũ đại tông môn Bắc vực Nam Cương chúng ta. Ta đoán bên đó gần đây sẽ rất náo nhiệt.” Ô Lỗ ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Ô Lỗ huynh quả nhiên hiểu biết rộng rãi, đa tạ đã cho biết.” Viên Minh không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi đôi câu mà lại hỏi được đúng người.

“Ha ha, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần nói vậy. Nói thật, ta cũng chỉ là nghe nói thôi, chứ chút của cái này có đi cũng bị người ta coi thường. Nếu Viên huynh muốn đi, trên đường cũng phải cẩn thận một chút.” Ô Lỗ dặn dò với vẻ nghiêm túc.

“Đa tạ nhắc nhớ, ta biết rõ.” Viên Minh nghiêm mặt đáp.

Sau khi hỏi Ô Lỗ về vị trí Hắc Nham thành, Viên Minh liền từ biệt Ô Lỗ, hai người ai đi đường nấy.

Sau khi trở về chỗ ở, Viên Minh đóng cửa sổ lại, châm một cây hương đen rồi cắm vào trong lư hương.

Nếu đã quyết định đặt việc tham gia Bạch Lộc khâu hội minh là việc quan trọng nhất trong giai đoạn trước mắt, nhất định phải tận dụng tối đa khoảng thời gian tiếp đây, dùng hết khả năng để nâng cao thực lực của mình.

Ngoại trừ chuyện nghĩ cách luyện chế Thanh Ngư kiếm thành pháp khí chân chính, hắn vẫn tràn đầy chờ mong với công năng phụ thể của lư hương, cứ cách bảy ngày lại thử nghiệm một lần.

Theo làn khói xanh lượn lờ bay lên, ánh mắt Viên Minh bắt đầu mờ dần đi, nhưng thần niệm của hắn lại vô cùng rõ ràng.

Trong đầu hắn cẩn thận nhớ lại khuôn mặt vị tiểu hoàng đế Đại Tấn kia, từng bước phác họa ra dung mạo y, từ mặt mũi cho tới tiếng cười, cố gắng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, đồng thời trong lòng không ngừng đọc thầm một cái tên: “Lưu Thiên Minh.”

Lưu Thiên Minh chính là tên của tiểu hoàng đế.

Từ sau khi tu tới tầng hai công pháp Minh Nguyệt quyết, lực lượng thần hồn của Viên Minh tăng cường, trong đầu xuất hiện một lượng lớn mảnh vỡ ký ức, chỉ là những mảnh vỡ vẫn còn khá lộn xộn, chưa phải là ký ức hoàn chỉnh.

Viên Minh phải tốn thời gian sắp xếp mới có thể liên kết những mãnh vỡ này lại với nhau.

Chính ở trong những mảnh vỡ ký ức này, Viên Minh thấy quá khứ làm thư đồng bên cạnh tiểu hoàng đế của mình, cũng biết được tên của y là Lưu Thiên Minh.

Chớp mắt sau đó, ý thức của hắn chìm vào tăm tối, tiếp đó lại nhanh chóng sáng lên.

Xung quanh ánh sáng lờ mờ, không khí tràn ngập mùi cây cỏ, ánh mắt Viên Minh theo túc chủ phụ thể nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một khoảng đất rộng, khắp nơi mọc lên cỏ cây tươi tốt.

“Bệ hạ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi.” Một giọng nói the thé từ bên cạnh vang lên.

“Tất cả tránh xa một chút, trẫm sắp thi thuật.” Thanh âm trẻ trung quen thuộc vang lên.

“Tốt quá, thành công rồi!”

Viên Minh trong lòng vui mừng khôn xiết, đúng như suy đoán, hắn lần này lại phụ thể lên người tiểu hoàng đế.

Chớp mắt tiếp theo, tiểu hoàng đế đã tạo xong thế trung bình tấn, miệng bắt đầu ngâm tụng khẩu quyết.

Cơ hội hiếm có, Viên Minh lập tức đè nén hưng phấn, bắt đầu cẩn thận cảm thụ sự lưu động biến hóa của pháp lực trong người tiểu hoàng đế.

Mỗi một lần thân rơi vào trong cảnh tượng kỳ diệu, được thể nghiệm trực quan thế này đều là kinh nghiệm quý báu dành cho hắn, để để giúp bản thân hắn tự lĩnh hội và nắm vững Nhiên Bạo thuật, bớt đi rất nhiều đường quanh.

Chỉ thấy ánh lửa bừng lên từ ngón tay duỗi ra của tiểu hoàng đế, sức nóng mãnh liệt tụ lại, theo đó, một hỏa cầu to bằng nắm tay xuất hiện. Lưỡi lửa từ hỏa cầu cứ phun ra rồi thụt lại, cùng lúc đó hỏa cầu bắt đầu phình lên, chỉ qua chốc lát đã to bằng đầu người.

Cùng lúc đó, pháp lực trong đan điền tiểu hoàng đế cũng sắp cạn khô.

Có điều khác với lần trước, lần này ngay trước khi pháp lực sắp đứt đoạn, tiểu hoàng đế lập tức quyết đoán hét lớn một tiếng: “Đi.”

Hỏa cầu kia liền “vù” một tiếng, rời tay y bắn về phía trước, chớp mắt đã đánh vào chính giữa một con rối gỗ đặt cách đó bảy, tám trượng.

“Ầm”, một tiếng nổ lớn vang lên.

Ánh lửa ngùn ngụt bốc lên, giáp trụ trên người con rối gỗ nổ tung tóe, những mảnh vụn lớn nhỏ không đều kéo theo vô số tàn lửa bắn tóe ra khắp xung quanh, còn thân rối gỗ dưới lực trùng kích to lớn lập tức nổ thành năm, bảy mảnh.

Trong không khí cũng vì đó mà xuất hiện một đợt sóng xung kích mạnh mẽ tỏa ra khắp bốn phía.

“Uy lực mạnh quá!” Viên Minh thầm kích động. Uy năng của Nhiên Bạo thuật do tiểu hoàng đế đốt hết pháp lực để thi triển mạnh hơn hắn rất nhiều.

Đợi khi dư uy tan hết, một đám hoạn quan cung nữ lập tức từ khắp xung quanh chạy tới, người bưng chậu đồng, kẻ bê thùng gỗ nhanh chóng dập tàn lửa quanh đó.

“Tốt, tốt, tốt”. Đúng lúc này, một tràng tiếng vỗ tay kèm theo ba tiếng khen tốt liên tiếp từ phía xa truyền tới.

Tiểu hoàng đế nghe tiếng quay người, ánh mắt Viên Minh cũng theo đó nhìn về phía sau lưng.

Chỉ thấy một vị đạo trưởng gầy gò, thân vận tử kim đạo bào thêu đồ án bát quái, đầu đội liên hoa bảo quan dệt từ tơ vàng, tay vuốt vuốt chòm râu dài, bước về phía bên này.

Lão trông như bước đi chậm rãi, nhưng hai tiểu thái giám theo sau chạy thở hồng hộc mà vẫn không thể theo kịp.

Viên Minh vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là vị quốc sư đã truyền thụ Cửu Nguyên Quyết cho tiểu hoàng đế, Ngọc Hồ đạo trưởng.

“Quốc sư.” Tiểu hoàng đế cười lớn gọi.

“Ha ha, bệ hạ thiên tư thông minh lại chăm chỉ tu hành, tiến bộ rất nhanh nha…” Ngọc Hồ đạo trường dừng chân cạnh tiểu hoàng đế, mở miệng nói.

“Trẫm vẫn còn thiếu sót rất nhiều, mong quốc sư không ngại chỉ điểm.” Tuy tiểu hoàng đế ngoài miệng nói vậy, Viên Minh lại có thể cảm nhận được sự hưng phấn pha chút kiêu ngạo trong lòng y.

Ngọc Hồ đạo trưởng nghe xong lộ vẻ chần chừ, tựa như thực sự có lời muốn nói.

Viên Minh đang định tập trung lắng nghe, nhưng kết quả không đợi đến khi Ngọc Hồ đạo trưởng trả lời, ý thức của hắn đã chìm vào trong tăm tối.

Chờ khi thần hồn lần nữa trở lại thân mình, đưa mắt nhìn lư hương trước người, sâu trong đáy mắt hắn vẫn khó nén được vẻ hưng phấn, hắn hưng phấn không phải vì thứ gì khác, mà chỉ vì từ nơi sâu xa, hắn lại tìm được thêm một quy luật quan trọng của việc thắp hương phụ thể.

Thắp hương phụ thể quả nhiên không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên, trái lại nó có liên quan mật thiết với trạng thái, hay nói chính xác hơn là ý niệm của hắn.

Tỉ mỉ nhớ lại, Viên Minh ban đầu phụ thể trên người tiểu hoàng đế là vì lúc ấy hắn đang kẹt trong Thập Vạn Đại Sơn, cần cấp tốc tu luyện ra pháp lực, trong lòng tự nhiên sinh ra ý niệm mãnh liệt, giống như ước nguyện trong lòng, chỉ có điều khi ấy lư hương mới chỉ là thử nghiệm ban đầu, còn chưa thể thành công xác định.

Còn lần này, Viên Minh tâm niệm kiên định, mọi suy nghĩ đều đặt lên người tiểu hoàng đế, ý niệm vì đó cũng càng thêm thuần túy.

Hơn nữa sau khi tu thành tầng hai công pháp Minh Nguyệt quyết, trí nhớ của hắn đã khôi phục hơn nữa, không chỉ nhớ lại tên của tiểu hoàng đế, còn có thể nhớ ra nhiều ký ức liên quan tới y.

Đây có lẽ là điểm mấu chốt giúp hắn lần này có thể lần nữa phụ thể trên thân tiểu hoàng đế.

Ngoài ra, hương đen cắm trong lư hương không chỉ quyết định việc có thể phụ thể hay không, thời gian phụ thể dài hay ngắn, mà nó còn quan hệ không ít tới hiệu quả phụ thể.

Ít nhất khi hắn dùng hương đen nguyên bản, không chỉ thời gian phụ thể rất lâu mà hắn còn có thể triệt để khống chế hành động của túc chủ, chỉ là không biết người bị phụ thể lúc ấy sẽ có thay đổi gì, sau đó liệu có phát sinh ảnh hưởng gì không?

Đương nhiên đây chỉ là những khác biệt rõ ràng mà hiện tại hắn ghi nhận được, trực giác nói cho hắn biết, lư hương thần bí kia cùng hương đen khả năng cao còn có rất nhiều bí mật mà hắn chưa biết.

Đặc biệt là hiệu quả ôn dưỡng và chữa trị thần hồn của nó, không chỉ khiến linh thú như Hỏa Sàm Nhi yêu thích, mà ngay cả Tịch Ảnh cũng phải tốn công nghĩ cách tiếp cận.

Hồn tu thực lực mạnh mẽ nhưng rất dễ bị phản phệ, có lư hương này bảo hộ, hắn có thể hóa giải được phần lớn các nguy cơ. Có được hiệu quả thần diệu như vậy, lư hương có thể nói là thứ nghịch thiên với đám Hồn tu như hắn.

Viên Minh lúc này tâm tư lộn xộn, đầu óc không cách nào ổn định lại.

Hắn nhắm hai mắt, thôi động Minh Nguyệt quyết hóa giải tâm tư xao động, qua thời gian tròn một tuần hương mới đè nén những suy nghĩ lộn xộn kia lại.

Hắn mở hai mắt ra, cẩn thận cầm lư hương trong tay, xong bắt đầu chậm rãi rót pháp lực vào bên trong, giúp đồ án Thái Cực nhanh chóng khôi phục.
Bình Luận (0)
Comment