Chương 144: Không thiếu điều lạ
Chương 144: Không thiếu điều lạ
“Theo ngươi biết thì những cửa hàng nào ở chợ Đông có khả năng có linh tài mà ta cần?” Viên Minh thuận miệng hỏi.
“Linh tài có tính lưu động rất cao, nhất là Bạch Lộc khâu hội minh lại sắp diễn ra, các lộ tu sĩ tụ tập càng đông hơn trước. Có điều Nam Vực trù phú hơn Bắc Vực chúng ta rất nhiều, Đại Tấn Trung Nguyên càng là thiên triều thượng bang, vậy nên nếu nói chỗ nào trong Hắc Nham thành có linh tài đạo hữu cần, đó chỉ có thể là Đông thị.” Cổ Nguyệt mỉm cười giải thích.
“Ừm, đạo hữu nói vậy cũng có lý, Viên mỗ trước sẽ qua bên đó xem một chút. Vậy Nam thị và Bắc thị thì sao?” Viên Minh gật gật đầu rồi lại hỏi.
“Nam thị là nơi Tán Minh tụ họp, còn về Bắc thị có diện tích nhỏ nhất chính là nơi dựng phủ thành chủ, trừ người có quan hệ với phủ thành chủ thì ai cũng không được phép tới gần.” Cổ Nguyệt tiếp tục giải thích.
“Tán Minh(1) là gì vậy?” Viên Minh không giấu dốt, có điều không hiểu liền hỏi ngay.
“Cả Tán Minh đạo hữu cũng không biết? Những tu sĩ có tông môn các ngươi thực sự là không hiểu nỗi khổ của tán tu chúng ta! Cái gọi Tán Minh chính là những đoàn thể do đám tán tu tự tạo ra, chủ yếu thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy thú lao.” Cổ Nguyệt mắt lộ vẻ kinh ngạc, than nhẹ một tiếng rồi nói.
Trước đây, khi chuyện phiếm với Triệu Đồng và đọc một số kỳ văn dị chí ở Quy Tàng các, hắn đã biết được việc phân chia thế lực trong tu tiên giới lấy tông môn, gia tộc tu chân làm chủ, trong đó dĩ nhiên sẽ có phân chia mạnh yếu, nhưng xét tổng thế mà nói, những tông môn, gia tộc này đều là thế lực chủ lưu.
Đời sau các gia tộc tu chân đều có khả năng mang linh căn hơn người bình thường, tài nguyên tu luyện cũng được cung cấp tốt hơn, hơn nữa những gia tộc này thường còn có ngàn vạn sợi dây liên hệ với các tông môn, ví dụ tộc trưởng của một gia tộc nào đó rất có thể cũng là trưởng lão của một tông môn, không những vậy, một số đệ tử hạch tâm của gia tộc có thể được tuyển thẳng thành đệ tử nội môn của tông môn.
Về phần tán tu, cũng là lực lượng đông đảo nhất của tu tiên giới, có một bộ phận là hậu duệ của những gia tộc xuống dốc, một bộ phận khác là những người bình thường vô tình có được cơ duyên tạo hóa, từ đó bước chân vào tu tiên giới giống như Viên Minh vậy.
Cứ như vậy mà ngẫm sẽ thấy việc tán tu tụ tập là rất bình thường. Đa phần tán tu tư chất không tốt, thân ở trong tu tiên giới mênh mông chẳng khác nào lục bình không rễ, không nơi nương tựa, nếu như không có cơ duyên đặc biệt thì mãi cũng chỉ dậm chân ở Luyện Khí kỳ không tiến lên được, cứ chỉ dựa vào bản thân để sinh tồn thì quá vất vả, tự nhiên sẽ chọn bão đoàn sưởi ấm.
“Bên Nam thị có bao nhiêu Tán minh?” Viên Minh suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi hỏi.
“Không ít, đại đa số đều là những Tán minh phổ thông do tu sĩ Luyện Khí kỳ tạo thành, số Tán minh có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tọa trấn cũng chỉ có hai, ba cái. Đạo hữu nếu có hứng thú thì có thể tới đó dạo qua.” Cổ Nguyệt nói.
“Việc đó để nói sau.” Viên Minh không trả lời vào vấn đề.
Hắn hiện tại đang dồn hết tâm tư vào việc làm sao nhanh chóng luyện chế Thanh Ngư kiếm thành pháp khí, không muốn để tâm tới những việc khác.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Tây thị.
Xuất hiện trước mắt là một quảng trường hình tròn khá rộng rãi, sạch sẽ, toàn bộ được lát bằng đá đen to bản.
Trên quảng trường cũng không có cửa hàng mà là những quán hàng rong nhỏ trải khắp, có một số quầy được dựng lên bằng cách ghép những tấm ván gỗ lại với nhau, còn lại rất nhiều quầy là đặt luôn hàng hóa bán buôn xuống nền đất.
Rất nhiều tu sĩ đi lại tìm kiếm trong quảng trường, tiếng người huyên náo liên tục vang lên, bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn Tây thị.
“Đây là quảng trường Hắc Nham, cũng là khi vực trung tâm. Thành chủ đặc biệt cắt khu vực này ra, cấp cho những tán tu bày quầy bán hàng.” Cổ Nguyệt giới thiệu.
“Vị trí tốt như thế mà Hắc Nham thành chủ lại chấp nhận cắt cho tán sử dụng, đúng là một diệu nhân(2).” Viên Minh đưa mắt nhìn một lượt ba phía đông, nam, bắc rồi nói.
“Tán tu chính là lực lượng đông đảo nhất trong tu tiên giới. Thành chủ chắc là nhìn ra điểm này nên những năm qua luôn đối đãi rất tốt với tán tu, nhờ thế mà phường thị Hắc Nham thành mới có thể luôn phát triển cho tới bây giờ.” Cổ Nguyệt khâm phục nói.
Viên Minh gật đầu biểu thị đồng ý với cách nhìn này. Tiếp đó, hắn không dừng lại mà tiếp tục bước về phía Đông thị ở phía bên kia quảng trường.
Đi được nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía một cái quán nhỏ ở gần đó.
“Sao vậy, Viên phát hiện thứ mình cần rồi sao?” Cổ Nguyệt kỳ quái liếc nhìn quầy hàng kia.
Viên Minh không nói gì, chỉ tập trung ánh mắt nhìn về phía một khúc cây xanh biếc trong quầy hàng.
Khúc cây này có vân gỗ giống cây tùng, tỏa ra linh lực ba động nhàn nhạt, rõ ràng là một khúc linh tùng.
“Viên huynh muốn khúc linh mộc kia? Cao nhất có thể trả bao nhiêu?” Cổ Nguyệt theo ánh mắt Viên Minh nhìn lại, khẽ nói.
“Năm khối linh thạch.” Viên Minh do dự một chút rồi nói.
“Được, chút nữa ngươi không cần nói, để ta.” Cổ Nguyệt tự tin nói.
Tiếp đó, gã đi tới trước quầy hàng nhỏ kia. Chủ quầy là một lão giả tóc muối tiêu, mũi rỗ đỏ bừng, thoạt nhìn hơi buồn cười.
“Đạo hữu, cục gỗ này bán thế nào?” Cổ Nguyệt chỉ vào linh mộc xanh biếc, hỏi.
“Các hạ thực tinh tường, thứ này là do một vị bằng hữu của ta lấy được từ trong sào huyệt hung thú, chính là linh tùng thượng hạng, ba mươi linh thạch liền bán cho ngươi.” Lão giả trong mắt lóe lên nét giảo hoạt, hiển nhiên đã sớm để ý thấy vừa rồi Viên Minh và Cổ Nguyệt thì thầm với nhau.
“Ba mươi linh thạch? Lão đầu ngươi sao không đi ăn cướp đi, cái này chẳng phải chỉ là một khúc gỗ mục, ta thấy một linh thạch cũng chẳng được.” Cổ Nguyệt làm bộ như rất kinh ngạc, kêu lớn lên.
“Làm sao có thể là gỗ mục, đây là linh mộc hàng thật giá thật. Ta từng nhờ người kiểm tra, khúc gỗ này là Văn Tùng linh mộc, bán ba mươi linh thạch là rẻ lắm rồi.” Lão giả cũng la lên.
“Văn Tùng linh mộc? Ngươi khinh ta không có kiến thức à? Văn Tùng linh mộc là linh tài thượng phẩm, một khúc to bằng nắm đâm thôi cũng có thể bán được trăm linh thạch, ngươi còn đặt ở quầy này rao bán sao?” Cổ Nguyệt cười lạnh vạch trần lời chém gió của lão giả.
“Cứ xem như không phải Văn Tùng linh mộc thì cũng là linh mộc thượng hạng, nếu người thực lòng muốn mua, hai mươi linh thạch liền bán cho ngươi, không thể bớt.” Chủ quầy mặt mo đỏ bừng, vội nói.
“Lời này phải để ta nói mới đúng, một khúc gỗ mục không biết móc từ đâu ra, nếu lão thực lòng muốn bán, ta có thể bỏ ra hai linh thạch.” Cổ Nguyệt từng bước ép sát.
“Hai linh thạch? Không thể được, ít nhất mười lăm linh thạch.” Lão giả lắc đầu quầy quậy, có vẻ không còn tự tin lắm.
Tiếp đó hai người bắt đầu võ mồm tranh luận.
Cổ Nguyệt có vẻ rất thích trả giá với người khác, càng đánh càng hăng, biến linh mộc xanh biếc thành thứ không đáng một xu, ép cho lão đầu kia liên tục bại lui, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi khối linh mộc có phải thực sự không đáng một xu hay không, cuối cùng đành chốt giá ba linh thạch.
Lão giả đã sớm không còn khí thế lúc trước, ủ rũ như gà trống thất trận giao linh mộc ra.
Viên Minh lấy ra ba linh thạch rồi đưa tới, tiếp nhận linh mộc xong liền cẩn thận cất đi.
“Cổ Nguyệt đạo hữu hảo thủ đoạn, bội phục.” Hắn bất giác có cái nhìn mới về Cổ Nguyệt, lấy thêm một khối linh thạch ra đưa cho gã.
“Đa tạ đạo hữu! Tại hạ tu nông cạn, lăn lộn ở Hắc Nham thành nhiều năm, chủ yếu dựa vào cái miệng xem như lưu loát này. Nếu Viên huynh lại có kiểu việc thế này, cứ giao cho ta là được.” Cổ Nguyệt khấp khởi vui mừng nhận lấy linh thạch, xong liền vỗ ngực nói, trông có vẻ như đang ra sức thể hiện tấm lòng trước mặt Viên Minh.
Viên Minh ừ một tiếng, tay không nhịn được vuốt khẽ túi trữ vật bên hông, trong lòng mừng thầm.
Bất kể nói thế nào, chỉ tốn bốn linh thạch để đổi lấy khúc linh mộc này cũng là một lần mua bán có lời, ở trong những cửa hàng lúc trước, một khúc linh mộc có phẩm cấp thế này được chào giá thấp nhất là mười linh thạch, hơn nữa còn miễn trả giá.
“Khúc gỗ kia là linh mộc nào vậy? Nếu tiện tiết lộ thì cũng giúp tại hạ tăng thêm chút kiến thức.” Cổ Nguyệt nhìn cử động của Viên Minh, bèn tò mò hỏi.
“Ta cũng không biết rõ thứ này, chỉ biết là một đoạn linh mộc.” Viên Minh nói thẳng.
Cổ Nguyệt cho là Viên Minh không muốn nhiều lời, nên cũng thức thời không hỏi nữa.
Kỳ thực Viên Minh cũng không che giấu, hắn đúng là không biết khúc gỗ xanh biếc này cụ thể là linh tài gì, chỉ nhìn ra đó là một đoạn linh tùng.
Như vậy là đủ rồi, thứ hắn muốn mua chính là linh tùng.
Theo phân tích phỏng đoán không đáng tin cậy của Ô Tang, một vật liệu trong hương đen là Tùng Mộc phấn, nếu dùng Linh Tùng phấn cao cấp hơn thay thế, nói không chừng sẽ có hiệu quả vượt quá tưởng tượng.
Về phần loại linh tùng nào có hiệu quả tốt hơn thì bản thân hắn cũng không biết, trước thử rồi lại nói.
Hai người tiếp tục bước về phía trước. Viên Minh thỉnh thoảng lại đưa mắt đảo qua những hàng quán xung quanh, đáng tiếc là không phát hiện thêm thứ nào hữu dụng.
Hai người xuyên qua quảng trường, đi thẳng một mạch tới Đông thị.
Bên Đông thị có cách bố cục khá giống Tây thị, có điều cửa hàng ở đây đều do thế lực ngoại lai kiến tạo nên lối kiến trúc khác hẳn Tây thị, tạo cho người ta cảm giác mới mẻ.
Theo như Cổ Nguyệt giới thiệu lúc đi đường, trong cửa hàng của người Đông Vực và Nam Vực có buôn bán không ít linh tài xuất xứ từ biển cả, có điều này bởi hai vùng đất trên cách Thập Vạn Đại Sơn rất xa, trong cả hai khu vực lại không có sơn phong linh mạch nào ra hồn nên sản vật trên đất liền có phần cằn cỗi.
Cũng may cả hai khu vực này cùng giáp biển, mà biển cả có vô số linh tài hải thú, không ngừng cung cấp vật tư cơ sở cho người tu tiên hai vực.
“Thế giới rộng lớn, quả nhiên không thiếu điều lạ.” Viên Minh tham quan mấy cửa hàng của Đông Vực, Nam Vực xong liền bùi ngùi thở dài.
Vật liệu hải thú và linh tài dưới biển của hai vùng đất khiến hắn được mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng bất giác nổi lên khát vọng vẫy vùng thiên hạ.
Đương nhiên, chuyện này còn phải chờ sau khi hắn có đủ thực lực tự vệ.
Cổ Nguyệt không dừng lại, mà tiếp tục dẫn Viên Minh tiến về phía trước.
“Ta thấy rất nhiều linh tài trung phẩm trong các cửa hàng của Đông Vực, Nam Vực, lẽ nào không có nổi một hai kiện linh tài hàn băng?” Viên Minh hỏi.
“Tìm kiếm trong những cửa hàng này cũng được, có điều tài nguyên các vùng thuộc Nam Cương so với Đại Tấn Trung Nguyên vẫn còn kém xa, đến đó tìm linh tài hàn băng khả năng cao hơn.” Cổ Nguyệt lý giải.
“Vậy ngươi sắp xếp hành trình tiếp đây đi.” Viên Minh cũng không tự cho mình là thông minh.
“Đa tạ Viên huynh tín nhiệm, tại hạ nhất định không để ngươi phải thất vọng.” Cổ Nguyệt nghiêm mặt nói.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã tới một chỗ khác của Đông thị.
Tới nơi này, khí tức Nam Cương bắt đầu giảm đi, càng lúc càng có nhiều cửa hàng mang phong cách Trung Nguyên xuất hiện trong tầm mắt hắn. Có cửa hàng pháp khí, cửa hàng phù lục, cửa hàng đan dược…vv…, phàm là thứ mà người tu tiên cần, cơ bản đều có thể tìm được ở đây.
Viên Minh thầm gật đầu, tu tiên giới Nam Cương thực sự không thể so với Đại Tấn.
Không ít nhân sĩ Trung Nguyên đang tất tả qua lại trong những cửa hàng này, trong đó đa số là phàm nhân không hề có pháp lực, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy đôi câu tiếng Trung Nguyên.
Những những lần phụ thể tiểu hoàng đế và Vương Thuận trước đây, đây là lần đầu tiên Viên Minh thấy nhiều người Trung Nguyên như vậy, trong lòng chợt thấy thân thiết.
“Cửa hàng Đại Tấn lớn nhất trong Hắc Nham thành ở ngay phía trước, kinh doanh linh tài, pháp khí đủ loại, chúng ta tới đó xem trước, nếu không có thì đi tiếp chỗ khác.” Cổ Nguyệt chỉ về phía trước, nói.
Viên Minh dĩ nhiên không có ý kiến, đang khi muốn rảo bước tiến tới, ánh mắt đột nhiên quét qua một cửa hàng ở bên cạnh, xong liền ngừng bước.
Đây là một cửa hàng không lớn, chỉ có ba gian phòng ốc và một khoảng sân sau, từ tấm bảng hiệu treo trên cửa lớn và hàng hóa bên trong có thể chắc chắn đây là một cửa hàng pháp khí.
Viên Minh chú ý tới cửa hàng này không phải vì muốn mua pháp khí, mà bởi trên cổng tiệm này có treo thêm một tấm biển khá lớn, trên đó viết mấy chữ to: Thu mua phù văn luyện khí.
***Chú giải***
1. Tán minh: Liên minh tán tu.
2. diệu nhân: Người tài giỏi, phi thường