Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 151: Thù Lao Phong Phú

Chương 151: Thù lao phong phú Chương 151: Thù lao phong phú

“Nếu cần phí giám định, xin đại sư cứ nói.” Viên Minh thấy thế bèn lên tiếng.

“Cái này thì không cần. Cây sừng cong đỏ lửa này ấn chứa linh lực thuộc tính Hỏa cường đại, ta cũng không nhìn ra lai lịch của nó, chỉ có thể nói vật này tuyệt đối không thua linh tài trung phẩm, thậm chí còn có thể cao hơn.” Hỏa Luyện khoát tay áo nói.

Viên Minh thầm vui mừng, chỉ là cả luyện khí sư uy tín lâu năm như Hỏa Luyện cũng không nhìn ra lai lịch của cây sừng, xem ra trong thời gian ngắn không thể nào tra rõ được.

“Không biết có thể mời Hỏa Luyện đại sư xuất thủ, luyện chế thứ này thành một kiện pháp khí không?” Hắn chắp tay nói.

“Dùng nó để luyện chế pháp khí hạ phẩm thì đúng là phung phí của trời, thứ cho lão phu không thể giúp ngươi.” Hỏa Luyện lắc đầu đáp.

Viên Minh nghe vậy thoáng ngẩn ra rồi nói: “Hỏa Luyện đại sư, ta thấy ngài luyện chế pháp khí, dung luyện, rèn phôi hay khắc phù đều rất tốt, dư sức đáp ứng yêu cầu luyện chế pháp khí trung phẩm, cớ gì ngài lại chỉ luyện chế pháp khí hạ phẩm?”

“Ngươi cũng biết luyện khí?” Hỏa Luyện hỏi ngược lại.

“Có biết đôi chút.” Viên Minh hàm hồ đáp.

“Việc này liên quan tới bí mật của ta, không tiện nói ra.” Hỏa Luyện nhìn Viên Minh một chút, lắc đầu nói.

“Là tại hạ đường đột, mặt nạ Thiên Cơ kia xin nhờ cả vào Hỏa Luyện đại sư.” Viên Minh chắp tay tạ lỗi, xong thu hai kiện vật liệu lại rồi quay người rời khỏi cửa hàng pháp khí, sau lưng lại nghe có tiếng Hỏa Luyện truyền tới.

“Tiểu hữu, nếu có phù văn tốt thì nhớ lại tới tìm lão phu, giá cả sẽ không khiến ngươi thất vọng.”

“Liễm Tức phù này được giới thiệu là có thể ngăn chặn thần thức của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống, xem ra Hỏa Luyện tu vi không thấp!” Viên Minh thoáng dừng bước, tiếp đó không quay đầu lại mà tiếp tục đi ra ngoài, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Trời sắp hoàng hôn, bầu trời phía tây một màu đỏ rực, hẳn là cảnh đẹp mây đỏ giăng đầy trời, tiếc là quanh Hắc Nham thành có hai ngọn núi lớn che khuất hơn nửa bầu trời phía tây, chỉ có thấy những ánh nắng chiều như lửa chiếu qua.

Viên Minh nhìn bầu trời một chút, tiếp đó không trở về khách sạn mà đi về phía nam thành.

Kỳ thật hắn có chút hứng thú với tán minh ở Nam thị, chỉ là lúc trước lu bu lo thu thập tài liệu nên không rảnh quan tâm, hiện giờ không nghĩ những việc cần xử lý lại thuận lợi bất ngờ, thấy khá rảnh rỗi nên dự định đi xem một chút.

Kết quả khi lần nữa đi ngang qua quảng trường trung tâm hình tròn, hắn nhìn thấy một lão đạo sĩ tóc trắng, thân vận đạo bào cũ nát đang bầy quầy bán hàng, chỉ là chẳng ai hỏi tới, trông có vẻ hơi quạnh quẽ.

Trên quầy hàng của lão không có pháp khí phù lục, cũng chẳng thấy đan dược điển tịch, chỉ có duy nhất một loại hương tỏa ra ba động linh lực nhè nhẹ.

Vừa nhìn qua Viên Minh liền cảm thấy hứng thú, sau khi hỏi thăm một phen mới biết được, đối phương tới từ một tiểu quốc xa xôi nào đó ở Đông Vực, hương mà lão bán cũng không phải hương nến bình thường, mà là một thứ đặc biệt gọi là Linh hương. Nó tuy không cùng chủng loại với pháp khí, phù lục hay đan dược nhưng lại được xưng là có hiệu quả tương tự, thậm chí còn có thể cùng đan dược hỗ trợ lẫn nhau.

Chỗ ngươi này có bán ba loại, cụ thể là Thanh Huyền hương có công dụng nâng cao tốc độ tu luyện của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Dưỡng Thần hương hỗ trợ bổ thần dưỡng hồn, cuối cùng là Hàng Chân hương có thể trừ ta đuổi quỷ,

Sở dĩ mấy món này không được quan tâm mấy, một mặt là ở Nam Cương không có mấy ai đốt hương khi tu hành, mặt khác là do giá thực sự quá đắt, chỉ một bó ba mươi sáu nén Thanh Huyền hương đã đòi giá hai mươi linh thạch, mà mỗi nén có vẻ cũng chỉ cháy được trong khoảng ha, ba khắc đồng hồ, bàn về hiệu quả phụ trợ tu luyện thì kém xa linh dược đồng giá.

Nhưng lão đạo này lại kể rằng bản thân gặp biến cố dẫn tới việc cần gấp một lượng lớn linh thạch, nếu không chắc chắn sẽ không bán hương lấy linh thạch, đồng nghĩa với việc đang bán tháo số hương này.

Khi Viên Minh nói muốn thử trước hiệu quả rồi mới quyết, lão đạo sĩ không ngờ lại thoải mái đồng ý.

Dưới sự hướng dẫn của lão đạo, Viên Minh thử nghiệm một phen, phát hiện hương này thực sự hữu hiệu, lập tức học theo Cổ Nguyệt cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng chốt giá mười lăm linh thạch một bó, mua sạch ba mươi bó Thanh Huyền hương, đồng thời mua luôn cả mười bó Dưỡng Thần hương giá còn cao hơn.

Viên Minh lần này tiêu một hơi hết hơn sáu trăm linh thạch, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.

Hắn tuy tư chất không tốt, nhưng hiện tại có Cửu Nguyên quyết cùng một lượng lớn Bồi Nguyên đan, công thêm chỗ Thanh Huyền hương kia nữa, khẳng định hiệu quả bế quan sẽ tăng thêm rất nhiều.

Lão đạo sĩ tóc trắng vui mừng kêu mình với Viên Minh có duyên, tự giới thiệu lão là Huyền Hóa chân nhân, tặng cho Viên Minh một lệnh bài cổ bằng đồng trông khá bẩn, nói hắn nếu có đi qua Đông Vực thì nhớ cầm lệnh bài tới Huyền Hóa quan tìm lão uống rượu, nói xong liền thu dọn tay nải rời đi.

Viên Minh cất kỹ lệnh bài rồi liền lập tức cất bước, rất nhanh đã tới Nam thị.

Bố cục Nam Thị không khác mấy so với Đông thị và Tây thị, chỉ khác là nhà cửa hai bên đường không phải cửa hàng, mà là trụ sở tán minh. Các tòa trụ sở này tuy quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng giữa hai tòa bất kỳ luôn có một khoảng cách, trên cửa mỗi tòa có treo một tấm biển ghi các loại tên như Trảm Phong tán minh, Phá Quân tán minh…vv…

Trụ sở các tán minh này đều có người mặc đồng phục đứng trước cửa chính, hoặc hai người, hoặc bốn người, người nào trông cũng vô cùng dũng mãnh.

Ngoài ra, bên cổng mỗi tòa đều có treo một tấm bảng vàng, trên đó ghi hạng mục công việc mà tán minh nhà mình am hiểu, cơ bản đều các loại công việc như thu thập linh tài, săn giết hung thú và hộ vệ bảo tiêu.

So với Đông thị và Tây thị, Nam thị lúc này người qua lại không nhiều, trông có vẻ quạnh quẽ.

Viên Minh chậm rãi bước tới, đảo mắt nhìn qua trụ sở từng tán minh.

Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trụ sở một tán minh.

Những nhân viên gác cổng nhà này đều mang tướng mạo đặc trưng Trung Nguyên, tên tán minh cũng có phong cách Đại Tấn rõ nét: “Bách Chiến tán minh.”

“Thực kỳ lạ, chẳng lẽ là một tán minh do tu sĩ Đại Tấn tạo thành?” Viên Minh thầm tự hỏi.

Viên Minh chủ ý tới Bách Chiến tán minh cũng không chỉ bởi những thứ này. Trên bảng thông báo của nhà này có ghi một bố cáo chiêu mộ thành viên, viết rằng chỉ cần tu vi vượt qua Luyện Khí tầng sau là có thể gia nhập.

Lúc này ngoài cửa có hơn mười đứng vây quanh, xì xào bàn tán về bố cáo chiêu mộ, câu chuyện còn lan sang cả những sự tình liên quan tới tán minh này.

Viên Minh nghe một lát liền có cái nhìn sơ bộ về Bách Chiến tán minh này.

Đúng như hắn đoán, Bách Chiến tán minh là tán minh do một tán tu Đại Tấn sáng lập ra, vừa tiến vào Hắc Nham thành trong năm nay, chủ yếu làm các nhiệm vụ mua qua bán lại, vận chuyển hàng hóa Đại Tấn tới Nam Cương, đồng thời mang đặc sản Nam Cương chở về Đại Tấn, từ đó kiếm lời.

Tuy nói là một tán minh, nhưng bản chất lại giống như một thương hội.

Thủ lĩnh tán minh là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thực lực thành viên dưới trướng cũng không yếu, có không ít cao thủ Luyện Khí tầng tám, chín, thậm chí có cả tầng mười. Tán minh này tuy mới chỉ vào Hắc Nham thanh một năm nhưng đã tạo được danh tiếng không nhỏ.

Khoảng thời gian trước, trên đường từ Đại Tấn trở về Nam Cương, bọn họ gặp nạn trên đường, tổn thất không ít thành viên nên lúc này mới công khai chiêu mộ thành viên.

Viên Minh nghe xong những lời này cũng thấy hơi động tâm.

Từ Bắc Vực Nam Cương tới Đại Tấn đường xá xa xôi, hơn nữa còn phải vượt qua một số khu vực thuộc đất Nam Cương, chỉ dựa vào mỗi mình hắn mà muốn quay về e là chẳng hề dễ dàng, trong khi Bách Chiến tán minh lại thường xuyên qua lại giữa Đại Tấn và Nam Cương, có thể mượn sức bọn họ để quay về Đại Tấn.

“Bạch Lộc Khâu hội mình sắp diễn ra, đợi tham gia hội minh xong rồi tính chuyện gia nhập Bách Chiến tán minh cũng không muộn.” Viên Minh cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng không có bước tới.

Đúng vào thời khắc này, đám người xung quanh bỗng nhốn nháo ầm ĩ, cả đám nhất tề vọt tới trước, đồng thời đằng trước có loáng thoáng nghe thấy những câu kiểu “Thù lao nhiều như vậy”, “Không thể tưởng tượng nổi” truyền tới.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi cũng bước theo.

Đám người dừng chân trước trụ sở một tán minh. Tòa trụ sở tán minh này sở hữu ngói đỏ tường trắng, cao lớn uy nghiệm, trên tấm biển chỗ cửa lớn có viết bốn chữ Nam Cương cứng cáp hữu lực.

“Bách Dạ Tán Minh…” Viên Minh lẩm bẩm.

Ban ngày khi cùng Cổ Nguyệt đi dạo phường thị, hắn đã nghe qua một ít thông tin về các tán minh tại Hắc Nham thành, biết được tên một số tán minh nổi tiếng, Bạch Dạ tán mình là một trong số đó, nghe nói thủ lĩnh Bạch Dạ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Người này cũng khá nổi danh trong cộng đồng tán tu Nam Cương.

Đám người bị hút tới cũng là vì bảng vàng của Bách Dạ tán mình, trên đó cũng thấy viết một thông báo chiêu mộ, khác là chỉ chiêu mộ thành viên tạm thời để săn giết một hung thú lợi hại, thù lao cực kỳ phong phú, dựa theo biểu hiện tối đa có thể nhận được năm trăm linh thạch.

Yêu cầu tuyển mộ cũng không thấp, nói rõ tu vi phải từ Luyện Khí tầng tám trở lên, hơn nữa còn phải thông qua kiểm tra của Bách Dạ tán minh mới có thể tham gia nhiệm vụ lần này.

Phải biết rằng, bình thường một tán minh tuyển mộ tu sĩ Luyện Khí kỳ đi làm nhiệm vụ, trả cho năm tới mười linh thạch đã không tệ, có thể cấp tới năm mươi linh thạch thì đều xem là nhiệm vụ có thù lao phong phú.

Còn nhiệm vụ có thù lao cao tới mức này trong Hắc Nham thành thực sự rất ít thấy, vậy nên dù có không ít người không tin hoặc giữ thái độ chờ xem, nhưng trong đám người vây xem thỉnh thoảng vẫn có một hai người tiến vào trụ sở Bách Dạ tán minh.

Viên Minh cũng khá động tâm, bởi lúc này tuy trên người có hơn ngàn linh thạch, so với tu sĩ cùng cấp có thể coi là giàu có, nhưng nghĩ đến việc phải nhanh chóng nâng cao tu vi và thực lực, dẫu có nhiều linh thạch gấp bội thì cũng có thể tiêu hết trong chớp mắt.

Hắn vốn định về Bích La Động rồi tìm đường kiếm tiền sau, không ngờ ở Hắc Nham thành lại thấy một nhiệm vụ không tồi, dù thuyết minh không chi tiết lắm, nhưng bản thân mình vừa vặn đủ tư cách nên không thể dễ dàng bỏ lỡ.

Thêm nữa theo lời Cổ Nguyệt nói, Bách Dạ tán minh có phong cách hành sự có thể xem như chính phái, không nghe có tiếng xấu, lần này lại công khai tuyển người thì hẳn không phải là âm mưu gì.

Âm thầm cân nhắc lợi hại một hồi xong, Viên Minh bèn cất bước đi vào Bách Dạ tán minh.

Băng qua cửa lớn, phía trước hiện ra một đình viện, hai nam tử mặc y phục màu trắng chặn Viên Minh lại.

“Vị đạo hữu này muốn tham gia nhiệm vụ săn thú lần này sao?” Nam tử cao gầy bên trái đứng chắp tay quan sát Viên Minh một chút, hỏi.

Người này mặt mày đầy sẹo mụn, làn da vàng vọt, trông hơi xấu xí nhưng ánh mắt sáng dị thường, giống như do tu luyện một công pháp đặc thù nào đó nên thành ra như vậy.

“Đúng vậy.” Viên Minh đáp gọn.

“Đạo hữu hẳn đã xem yêu cầu để có thể tham gia nhiệm vụ săn thú, cần kiểm tra tu vi đạo hữu một chút, xin chớ trách.” Nam tử cao gầy nói.

Viên Minh gật đầu đồng ý.

Người bên phải nghe vậy bèn lật tay lấy ra một khối cầu lấp lánh, nhắm thẳng về phía Viên Minh, đồng thời một tay khác đặt lên khối cầu rồi thôi động, tức thì mặt ngoài khối cầu bắt đầu hiện lên vô số điểm sáng không ngừng lưu chuyển.

Viên Minh dù không cảm thấy có gì bất thương, nhưng trong lòng lại mơ hồ xuất hiện một loại cảm giác như cả tinh thần lẫn thể xác đều bị đối phương nhìn thấu.

Một lát sau, trong khối cầu xuất hiện thân ảnh Viên Minh, trên đó có chín vòng sáng màu lục tỏa sáng rực rỡ.

Viên Minh quan sát khối cầu lóng lánh kỹ thêm một chút. Thứ này không chỉ có thể tra ra tu vi của hắn, mà còn hiển thị được cả thuộc tính công pháp, đúng là hiếm thấy.

“Tu vi của đạo hữu phù hợp yêu cầu, xin mời tiến vào nội đường tiếp nhận vòng kiểm tra tiếp theo.” Nam tử cao gầy mắt lộ vẻ hiền hòa, ra hiệu mời hắn tiến vào một gian phòng ở đằng trước.

Viên Minh biết vòng kiểm tra tiếp đây mới là màn quan trọng, bởi Bạch Dạ tán minh không phải kẻ rỗi việc thừa tiền, đã bỏ thù lao kếch xù năm trăm linh thạch thì yêu cầu với nhân viên chắc chắn sẽ rất nghiêm ngặt.
Bình Luận (0)
Comment