Chương 155: Lưu Kim Sa
Chương 155: Lưu Kim Sa
“Đạo hữu chớ hiểu lầm, tại hạ tới từ Đại Tấn, qua lại Nam Cương đã nhiều năm, chuyên mua các loại kỳ trùng dị thú. Đặc biệt là trong những chợ đen Nam Cương thường có những đệ tử tông môn mang kỳ trùng dị thú chỉ Nam Cương mới có tới bán, mà trong Quỷ thị trước giờ là giao dịch bí mật, ngươi cũng hiểu đó, vậy nên có ai qua quầy hàng, ta cũng đều hỏi thăm.” Lão giả cụt tay vội giải thích.
“Ồ! Thật vậy sao?” Viên Minh vẫn lộ vẻ cảnh giác.
“Đây là ta vừa mua, nếu đạo hữu không tin thì có thể kiểm tra.” Lão giả cụt tay lấy từ phía sau ra một cái túi nhỏ màu lam, nhìn qua hình như là túi linh thú.
Vừa thấy cảnh này, sự nghi ngờ trong lòng Viên Minh liền giảm đi.
Thì ra lão giả này đúng là tới đây để mua bán.
Hắn thoáng động não, nhớ tới lai lịch quả trứng thú có chút bất chính, hắn cũng không muốn vì nó mà rước họa vào thân, bèn quyết định nhân dịp này bán ra kiếm lấy một ít linh thạch.
“Trong tay tại hạ đúng là có dị thú nhưng ta không thiếu linh thạch, không tính bán đi, e là phải khiến đạo hữu thất vọng.” Viên Minh dục cầm cố túng(1) nói.
Lão giả cụt tay nghe lời này thì không những không tỏ vẻ thất vọng, trái lại còn bình tĩnh gọi hắn lại.
Gia tộc lão am hiểu nuôi dưỡng các hung thú họ rắn, mỗi lần tới Nam Cương mua được dị thú liền đem về bồi dưỡng rồi bán cho các tông môn ở Trung Nguyên. Những dị thú này ở đất Trung Nguyên thực sự rất hiếm thấy, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Đồng thời, lão lại mua những pháp khí, linh tài ở phường thị Đại Tấn với giá thấp, sau đó mang tới Nam Cương bán với giá cao, cứ vậy mua đi bán lại ăn một khoản chênh lệch không nhỏ.
“Nếu đạo hữu không thiếu linh thạch, tại hạ còn cất giữ không ít những thứ khác, linh tài, đan dược, phù lục thứ nào cũng có một ít, ở đây còn có hai kiện pháp khí phòng ngự, đạo hữu có thể thoải mái lựa chọn.”
Nói đoạn, lão giả cụt tay lấy một cái túi trữ vật ra rồi đưa tới.
Bên trong túi trữ vậy có không ít phù lục, đan dược, còn có hai pháp khí phòng, có điều từ khí tức mà đoán thì hai món này chỉ là pháp khí hạ phẩm.
“Mấy thứ này ta không cần, kỳ thực tại hạ có một quả trứng thú vô cùng quý giá, tiếc là các hạ không mua được.” Viên Minh nói khích tướng.
“Thật vậy sao, có thể cho ta xem qua không?”
“Mời xem.” Viên Minh lấy quả trứng màu lam kia ra. Lão giả tập trung quan sát, phát hiện là loại trứng mà lão chưa từng thấy bao giờ, trên mặt lập tức nở nụ cười ngây ngô.
“Tại hạ không thiếu linh thạch, nếu muốn đổi thì phải dùng pháp khí trung phẩm để đổi.” Viên Minh nói.
“Pháp khí trung phẩm? Lão phu chỉ là một người bán buôn nhỏ tầm thường, nào có bảo vật như vậy? Ngươi đánh giá cao ta rồi, hay là dùng mấy thứ kia trao đổi đi? Đạo hữu xem lại chút ha?” Lão giả cụt tay chỉ vào túi trữ vật, nói.
“Thôi quên đi.” Viên Minh dứt khoát trả túi trữ vật lại, quay người rời đi.
Lão giả cụt tay khẽ giật mình, đưa mắt trông theo bóng lưng Viên Minh, trong lòng bất giác có chút lo lắng.
Ngay khi thân ảnh Viên Minh sắp biến mất khỏi tầm mắt, lão lập tức chạy nhanh tới, há miệng nói: “Đạo hữu xin dừng bước, ta nhớ ra rồi, trong tay ta vừa khéo có một pháp khí trung phẩm, ngươi xem có cần hay không?”
Viên Minh nghe vậy bèn chậm rãi quay lại.
Lão giả cụt tay cắn răng đưa tay luồn vào trong ngực áo, lúc đưa tay ra trong lòng bàn tay có thêm một hộp gỗ màu đen.
Lão giả hơi hé nắp hộp, Viên Minh liền đưa thần thức chui vào trong đó, chỉ thấy trong hộp đặt một tấm lụa mỏng màu vàng kim. Tấm lụa này nhìn qua giống như được dệt từ tơ vàng, dài ba thước, rộng nửa thước, được đặt ngay ngắn trong hộp, toàn thân tỏa hào quang màu vàng kim.
Chỉ nhìn qua bề ngoài thôi, tấm lụa mỏng màu vàng này đã hơn xa tấm thuẫn màu đỏ lửa lúc trước.
Viên Minh vận khởi thần thức tính thăm dò sâu bên trong tấm lụa, nhưng lập tức có một lực vô hình từ trong tấm lụa chặn thần thức hắn lại.
Viên Minh vận chuyển Minh Nguyệt quyết, tức thì một luồng thần thức cường đại phóng ra ngoài, nhanh chóng đột phá lực cản, thăm dò sâu bên trong tấm lụa.
Ánh sáng vàng kim theo một tiếng “tách” từ mặt tấm lụa tỏa ra, xuyên qua khe hở chỗ nắp hộp chiếu ra ngoài, hai phù văn cũng lóe hiện lên.
Lão giả cụt tay giật nảy mình, vội vàng khép hộp lại, ánh sáng vàng kim theo đó lập tức tắt đi.
“Đạo hữu còn nghi ngờ gì về phẩm cấp của bảo vật này không?” Lão giả cụt tay hỏi.
“Tấm lụa này miễn cưỡng coi là pháp khí trung phẩm, không biết đổi thế nào?” Viên Minh hỏi. Hắn mới có pháp khí trung phẩm phòng ngự Thủy Vân phiên, đợi lúc về Bích La Động, Tam động chủ còn hỗ trợ hắn luyện thành Thanh Ngư kiếm, như vậy pháp khí đã đủ một công một thủ.
Chỉ là Tịch Ảnh đã giúp hắn nhiều lần, nếu hòn bấc quăng đi mà hòn chì mãi không quăng lại thì hắn thực sự khó mà an tâm. Với tính tiểu thư của Tịch Ảnh thì chắc sẽ thích nó.
“Gì mà miễn cưỡng! Lưu Kim Sa này là quà mừng sinh nhật ta chuẩn bị cho con gái, lực phòng ngự mạnh hơn pháp khi trung phẩm nhiều, nếu không phải vì quả trứng thú kia, có nói gì lão phu cũng không bán, chốt giá bảy trăm linh thạch.” Lão giả cụt tay hùng hồn nói như chém đinh chặt sắt.
“Tấm lụa này chỉ pháp khí trung phẩm mà thôi, ở cửa hàng pháp khí bên ngoài thì pháp khí phòng ngự trung phầm thường thường không quá năm trăm linh thạch, huống hồ đạo hữu đang buôn bán trong Quỷ thị. Ta trả nhiều nhất bốn trăm linh thạch.” Viên Minh từ tốn nói.
“Lưu Kim Sa này của ta được chế từ tơ của Lưu Kim tằm, kết hợp với Nhuyễn Kim thạch, Tinh thiết và đủ loại tài liệu quý hiểm, há là thứ mà pháp khí trung phẩm tầm thường có thể so sánh, hơn nữa lai lịch vật này trong sạch, đạo hữu mua nó rồi có thể sử dụng thoải mái, tự nhiên không thể bán theo lối Quỷ thị.” Lão giả cụt tay phản bác.
“Ta không quan tâm lai lịch thứ này, nếu không ta đã không tới Quỷ thị. Kỳ thực ta vừa mới bỏ năm trăm linh thạch ra mua quả trứng này, trong thời gian qua còn tốn thêm không ít linh thạch để bảo dưỡng nó nữa.” Viên Minh quyết không chịu thua kém.
Cò kè mặc cả một lúc, khí thế của lão giả cụt tay yếu đi rất nhiều, thêm một phen miệng lưỡi nữa, cuối cùng chốt giá bán Lưu Kim Sa là năm trăm linh thạch, còn quả trứng màu lam của Viên Minh thì bán cho đối phương với giá hai trăm linh thạch.
Một phen đấu võ mồm kịch liệt, kết quả cuối cùng xem như ai cũng có được thứ mình muốn.
Viên Minh không tiếp tục ở lại Quỷ thị mà lập tức đi giao lại đấu bồng màu đen cho ngươi trông cửa, giấu túi trữ vật chỉ còn một viên linh thạch trung phẩm duy nhất vào ngực áo, sau đó rời khỏi nơi này.
Hắn đi lòng vòng một đoạn, đồng thời thả hồn nha ra quan sát phía sau, khi xác nhận không bị theo dõi mới quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào phòng, Viên Minh lập tức đóng chặt cửa sổ, lấy Tứ Phương Phong Linh phù ra, dán lên vách tường v cửa số.
Bốn cỗ ba động linh lực tỏa ra, dung hợp với nhau ra một loại kết giới bao phủ cả căn phòng lại, âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất.
Viên Minh phất tay tế Lưu Kim Sa ra. Tấm lủa mỏng màu vàng kim lơ lửng bay lên không trung, đồng thời tỏa ra một đợt sóng pháp lực, nhưng tất cả đều bị kết giới Tứ Phương Phong Linh phù chặn lại.
Hắn khá hài lòng với hiệu quả của Tứ Phương Phong Linh phù. Tiếp đó, Viên Minh đưa mắt nhìn qua Lưu Kim Sa rồi thôi động pháp lực.
Lưu Kim Sa bừng sáng rồi thình lình dài ra gấp hơn mười lần, bề rộng cũng tăng thêm mấy lần, lượn vòng xung quanh người hắn, dễ dàng quấn được năm, sáu vòng.
Hắn bấm niệm pháp quyết điểm tới. Lưu Kim Sa bỗng nhiên siết lại, năm sáu tầng lụa mỏng chồng lên nhau, hình thành một lớp lụa vàng dày, che kín xung quanh không một chỗ hở.
Viên Minh lật tay lấy Thanh Ngư kiếm ra, rót pháp lực vào, tức thì lưỡi kiếm phóng ra một luồng kiếm khí sắc bén dài hơn thước, bổ lên lớp lụa màu vàng kim.
Kết quả lớp màn lụa không hề nhúc nhích, một kích toàn lực của Thanh Ngư kiếm với nó chẳng khác nào kiến càng lay cây.
Viên Minh thu Thanh Ngư kiếm lại, duỗi tay phải ra, miệng lẩm bẩm.
Bảy tám đạo Mộc Thứ thuật từ lòng bàn tay hắn bắn ra, sau đó tụ thành một thể, hóa thành một cây gai gỗ thô to hình kiếm dài nửa trượng, chính là Thanh Kiếm thuật.
“Đi!” Viên Minh khẽ rung tay, Thanh Ngư kiếm liền như tên rời nỏ, đâm thẳng lên lớp màn lụa.
Kết quả, lớp màn lụa chỉ khẽ rung lên rồi lập tức bình ổn trở lại.
Thấy vậy, trên mặt Viên Minh lộ vẻ hài lòng. Thanh Kiếm thuật là thuật pháp bậc trung mà cũng chỉ có thể khiến Lưu Kim Sa hơi lay động, xem ra sức phòng ngự của Lưu Kim Sa này còn vượt trên cả dự liệu của hắn.
Nhiên Bạo thuật dù có thể kiểm tra sâu hơn khả năng phòng ngự của Lưu Kim Sa, có điều thuật này khá tốn pháp lực, động tĩnh cũng quá lớn, chưa chắc Tứ Phương Phong Linh phù có thể che giấu được, thứ nữa là hắn cũng sợ biến khéo thành vụng, lỡ hỏng một cái rồi mất cả chì lẫn chài thì thực sự không đáng.
Sau khi thu Lưu Kim Sa và Tứ Phương Phong Linh phù lại, Viên Minh ngồi trên giường, lấy cuốn Trận Đạo Tạp Luận mới mua được ở Quỷ thị ra, bắt đầu cẩn thận lật xem.
Sách này trình bày các nguyên lý cơ bản và các tri thức ở cấp độ nhập môn về trận pháp, thoạt nhìn là dành cho người mới học trận đạo.
Người viết cuốn sách này chẳng những hiểu sâu về trận pháp, ngôn từ lại súc tích dễ hiểu, để người ngoài nghề như Viên Minh cũng có thể dễ dàng hiểu được.
Lật xem hết cuốn sách, Viên Minh cũng có những hiểu biết bước đầu về trận pháp.
“Ồ, đây là…” Ánh mắt Viên Minh rơi vào nội dung hai trang cuối cuốn sách.
Hai trang sách có giải thích về một thứ gọi là ‘Trận Kỳ’ và ‘Trận Bàn’, chính là một loại pháp khí đặc thù có thể mang theo trận văn.
Để tạo ra thứ này thì cần trận pháp sư khắc một bộ trận văn pháp trận lên trận kỳ, trận bàn, khi cần sử dụng thì sắp xếp chúng theo một quy luật nhất định, kết hợp linh thạch tương ứng là có thể nhanh chóng bố trí ra một tòa pháp trận.
Dùng trận kỳ trận bàn bày trận nhanh hơn nhiều so với việc tạm thời khắc họa trận văn để bày trận, chỉ có điều trận kỳ trận bàn có mức độ tương thích với hoàn cảnh cụ thể không cao, uy lực cũng vì thế kém đi rất nhiều.
Nhưng ở cuối cuốn sách lại nói, khắc họa một bộ trận kỳ trận bàn còn khó hơn việc bố trị một tòa pháp trận, dù là trận pháp sư cao tay thì xác suất thành công cũng không cao.
“Nói vậy thì những tiểu kỳ và khay ngọc trong cái hộp của Lệ Sa, Bạch Long đảo hẳn là một bộ trận kỳ trận bàn! Chỉ tiếc không biết đó là pháp trận gì.” Viên Minh thầm nghĩ.
Thu Trận Đạo Tạp Luận lại, Viên Minh lấy ra ra một nén Thanh Huyền linh hương rồi châm lên. Nhất thời hơi khói cùng linh khí ẩn chứa trong hương tràn ngập gian phòng, khiến tâm thần người ta cảm thấy thanh thản.
Viên Minh quay lại giường, khoanh chân ngồi xuống, nuốt một viên Bồi Nguyên đan rồi nhắm hai mắt, bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên quyết luyện hóa đan dược.
Xa có Bạch Lộc khâu hội minh, gần có nhiệm vụ của Bạch Dạ tán minh, trước mắc cần tranh thủ thời gian tu luyện, tăng thêm một chút pháp lực là tăng thêm một phần an toàn.
Vừa tu luyện được một khắc, Viên Minh chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn gọi lư hương ra, đặt nó lên trân bàn rồi cắm cây linh hương đang cháy vào trong lư.
Linh hương bên trên lư hương lập tức phát sinh biến hóa, một làn khói xanh lượn lờ dâng thẳng lên, kéo dài mà không đứt, tụ mà không tan.
Hắn cảm giác bản thân và làn khói kia có liên hệ, mũi khẽ hít sâu một hơi, tức thì làn khói xanh phiêu đãng kia liền tụ lại thành một sợi khói, rồi dũng mãnh lao về phía hắn như vật sống vậy.
Viên Minh chỉ thấy có một luồng thanh lương chi ý theo hơi thở tràn xuống phổi, rồi chìm xuống đan điền, cùng với đó là một cảm giác thoải mái khó tả tự nhiên sinh ra.
Cả người hắn lúc này như đang ngụp lặn trong dòng sông trong mát giữa ngày hè oi ả, toàn thân được thả lỏng. Làn khói xanh này đi một vòng trong người rồi bị hắn chậm rãi phun ra.
Linh lực bên trong khói xanh ở lại cơ thể, mệt nhọc trong người theo làn khói phun ra.
Trong một nhịp thở này, sợi khói xanh lượn lờ như có sinh mệnh, du động khắp nơi trong cơ thể Viên Minh, hết đến rồi đi, tuần hoàn qua lại.
Một phương thiên địa này, tựa như ảo cảnh.
***Chú giải***
1. dục cầm cố túng: Vờ thả để bắt, ở đây là vờ như không cần để ép giá đối phương.