Chương 158: Tụ Linh pháp trận
Chương 158: Tụ Linh pháp trận
Viên Minh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
Sau không biết bao nhiêu lần thấp thỏm đứng lên ngồi xuống, cuối cùng Viên Minh cũng thấy A Mộc Hợp quay lại, tiếc rằng vừa thấy Viên Minh, A Mộc Hợp đã lắc đầu.
Trái tim Viên Minh lập tức trùng xuống.
“Ngoại trừ sư tôn, Hỏa Luyện đường chúng ta chỉ có ba vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ trở lên, trước mắt đều đang bế quan luyện khí, không một ai đi ra, chẳng ai có thể giúp đỡ ngươi được.” A Mộc Hợp bất đắc dĩ thông báo.
“Vậy phải làm sao bây giờ, không thể trở mắt nhìn linh lực Thanh Ngư kiếm trầm tịch, cứ vậy biến thành phàm phẩm chứ?” Viên Minh nhíu mày nói.
“Ngươi chỉ có thể trông vào số mệnh, đợi thêm xem sư tôn có thể quay về trong ba ngày hay không.” A Mộc Hợp thở dài, bất đắc dĩ đáp.
Viên Minh cũng chỉ còn biết nói một tiếng cảm tạ A Mộc Hợp, xong liền vội vàng rời đi.
Tiếp đó, hắn lại đi một chuyến tới tiểu viện của Tam động chủ, kết quả vẫn không thấy người đâu, chỉ đành quay về chỗ ở trước.
Vừa đẩy cửa đi vào, hắn thấy ngay Hỏa Sàm Nhi đang nằm trên bàn cạnh cửa sổ. Nghe được tiếng Viên Minh, Hỏa Sàm Nhi lập nhỏm dậy.
Viên Minh đưa mắt ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, liền thấy Tịch Ảnh đang nằm phơi nắng trên cây tùng già bên ngoài.
Mèo bạc Tịch Ảnh phát hiện hắn đang nhìn nàng, nhưng lại không thèm để ý mà trở mình tiếp tục nằm yên.
Thấy Tịch Ảnh như vậy, Viên Minh đang muốn há miệng nói gì đó đành phải ngậm lại, ôm hộp kiếm ngồi xuống cạnh bàn, mặt mày buồn thiu suy tư.
Hỏa Sàm Nhi bước tới dụi dụi đầu lấy lòng nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm tới nó.
Thời gian bảo dưỡng của uẩn linh kiếm hạp chỉ còn hai ngày, hắn nhất định phải hoàn thành việc khắc phù quán linh trong hai ngày này.
Nhưng trong lòng hắn có một dự cảm, Tam động chủ khả năng rất cao là vướng công chuyện không thể về kịp.
“Chẳng lẽ lại tới phường thị một chuyến?” Viên Minh phân vân không biết có nên tới đó tìm luyện khí khí hỗ trợ mình hay không, có điều khi tính tới lộ trình thì thời gian hai ngày là không đủ.
“Cho ta xem trong uẩn linh hạp có gì nào.” Đúng lúc này, thanh âm hiếu kỳ của Tịch Ảnh vang lên trong thức hải hắn.
Viên Minh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tịch Ảnh đã tới trước cửa sổ, còn Hỏa Sàm Nhi chẳng biết đã nhảy xuống đất từ lúc nào.
“Đây là thanh kiếm mà Tam động chủ luyện chế giúp ta. Không có tu vi Trúc Cơ kỳ thì không có cách nào quán linh cho pháp khí sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên không được…Nhưng, không có gì là tuyệt đối.” Tịch Ảnh nghe câu hỏi xong liền biết vì sao hắn lại mặt mày buồn thiu như vậy.
“Ngươi có cách?” Viên Minh hai mắt sáng lên, lòng vui mừng khôn xiết.
“Trong Pháp tu có phù sư tinh thông phù lục chi đạo, cũng có trận sư tinh thông trận pháp. Bọn họ có hiểu biết rất sâu về phù lục, pháp trận, có thể dùng phù hoặc trận để phát huy ra năng lực đặc biệt mà tu sĩ khác không có. Trong đó, trận sư phát minh ra một loại phù văn pháp trận gọi là Tụ Linh pháp trận, có thể đủ để thay thế cho luyện khí sư trong lúc tiến hành quán linh cho pháp khí.” Tịch Ảnh giải thích.
“Ngươi không phải là Hồn tu sao, lẽ nào còn là trận sư nữa?” Viên Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi.
“Ta không phải trận sư nhưng ta biết Tụ Linh pháp trận?” Tịch Ảnh lườm hắn một cái rồi nói.
“Ngươi chỉ là biết hay còn có thể vẽ hoặc là…Có thể giúp ta không?” Viên Minh thực sự cũng không biết sử dụng Tụ Linh pháp trận thế nào.
“Ta không phải trận sư, cũng không biết vẽ thế nào. Huống hồ Tụ Linh pháp trận lại không phải phù lục, không phải vẽ lên phù là có thể dùng.” Tịch Ảnh nói.
“Được rồi, còn lại hai ngày, nếu ta không tìm ra cách quán linh thì cứ để Thanh Ngư kiếm phế đi. Ngươi cũng không thể giúp gì được.” Viên Minh nói.
“Cái gì? Có chuyện ta không làm được?...Tụ Linh pháp trận thực ra ngươi đã từng gặp, nó ở ngay trên lò đúc của Hắc Mộc đại sư mà ngươi phát hiện trên đảo sương mù, chỉ là ngươi có mắt không tròng, không biết lấy đi thôi.” Tịch Ảnh tức giận nói.
Nàng làm sao biết hắn không phải nhìn không ra, chỉ là khi đó khả năng có hạn, bằng không hắn đã lấy nó đi từ lâu rồi.
“Khi đó ở trên đảo hình như còn có người khác, chỉ e lò đúc kia đã sớm không còn ở đó.” Viên Minh đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó lại lo lắng nói.
“Lò đúc vẫn còn ở đó.” Tịch Ảnh lập tức nhét cho hắn một viên thuốc an thần.
“Thật chứ?” Viên Minh nghe thế vô cùng mừng rỡ.
Mèo bạc Tịch Ảnh xì mũi khinh bỉ không thèm đáp.
“Đa tạ!” Viên Minh mừng vui khôn xiết, lập tức ôm kiếm hạp chạy ra ngoài.
“Lần sau ta nhất định phải tìm chuyện mà ngươi không biết tới kiểm tra ngươi.” Bước tới cửa, Viên Minh lại nghĩ đến chuyện gì đó, bồi thêm một câu.
“Sẵn sàng!” Mèo bạc đáp.
Khi Viên Minh ngang quan người Hỏa Sàm Nhi, nó lập tức nhảy tới bám lấy bắp chân hắn rồi bò lên đầu vai.
Tịch Ảnh nhìn theo bóng lưng hắn, đáy mắt hiện lên nét cười, sau một thoáng do dự, nàng liền nhảy từ trên cây tùng xuống rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
…
Nửa ngày sau, bên trên đảo sương mù.
Trên vách núi đá dựng đứng phủ đầy rêu xanh, vô số những sợi dây leo xanh đen rủ xuống, che khuất một cái cửa hang hình bán nguyệt.
Trên khoảng trời bên ngoài động, một con độ nha màu đen giương cánh bay múa, chao lượn một lúc lâu mới chậm rãi đáp xuống một tảng đá ngoài hang. Nó cúi đầu mổ mổ như đang kiếm ăn, nhưng tròng mắt đen nhánh lại đảo liên tục, âm thầm đánh giá bốn phía xung quanh.
Sau khi thấy mọi thứ xung quanh đều bình ổn không có gì khác thường, độ nha mới tung cánh bay lên, lao thẳng vào cửa hang bị dây leo che khuất rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Trong một khoảng rừng kín đáo cách đó hơn mười dặm, Viên Minh khoanh chân ngồi xếp giữa tán cây rậm rạp của một gốc cổ thụ che trời, thông qua tầm mắt của hồn nha để tra xét tình hình động quật phía bên kia.
“Cũng may vẫn còn ở đó.” Vừa thấy lò đúc, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Viên Minh đứng dậy thi triển Phong Tiệp thuật nhảy xuống tán cây, cấp tốc lao về phía bên kia.
Thân ảnh mèo bạc xuất hiện ở cách đó không xa, bám theo quan sát.
Chỉ sau chốc lát, Viên Minh đã mang theo Hỏa Sàm Nhi trên vai đi vào trong động quật kia.
Vừa thấy lò đúc, Viên Minh liền phất tay bốc lên một luồng gió mạnh thổi bay hết bụi bặm bên trên lò đúc, tiếp đó lập tức bước tới tìm kiếm Tụ Linh pháp trận trong lời của Tịch Ảnh.
Sau khi đảo quanh lò đúc một vòng, hắn vẫn không phát hiện ra bên trên có khắc họa trận pháp gì.
“Sao lại không có gì?” Hắn vừa suy ngẫm, vừa cúi người bò xuống dưới lò.
Nhưng ở đáy lò cũng chỉ là những đường vân hỏa diễm chứ không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
“Ở bên trong lòng lò.” Đúng lúc này, tiếng Tịch Ảnh chợt vang lên trong thức hải hắn.
Viên Minh nghe tiếng giật mình ngẩng đầu lên, đập “cốp” một cái vào thân lò.
Đợi khi hắn ra khỏi đáy lò, đã thấy Tịch Ảnh nằm trên lò khoan khoái nhìn hắn luống cuống chân tay.
“Ngươi không nhắc ta cũng có thể tìm được.” Viên Minh nói.
“Cứ coi như tìm được, ngươi có biết dùng Tụ Linh pháp trận thế nào không?” Tịch Ảnh đưa mắt nhìn hắn, trong mắt không giấu diếm vẻ châm chọc.
Viên Minh nhất thời ngẩn ra rồi bỗng nhiên hỏi: “Không lẽ ngươi biết?”
“Dĩ nhiên, mở nắp lò ra, nhìn dưới đáy.” Tịch Ảnh ra chỉ thị.
Viên Minh vội theo lời Tịch Ảnh mở nắp lò ra, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn cho rõ, Hỏa Sàm Nhi đã nhanh hơn một bước bò theo tay hắn chui vào trong lò, chạy một vòng trong đó rồi mới chạy ra.
Viên Minh lúc này mới thấy phần đáy lò cũng không phải là dạng phiến nhẵn mà có khắc một vòng phù văn pháp trận khá phức tạp.
Hắn mới nhìn một chút đã cảm thấy phù văn này hơi quen quen, nhìn có phần giống như biến thể của Hỏa Diễm phù văn, quanh đó còn có năm vòng phù văn phức tạp nhưng hắn không nhận ra được.
Năm vòng phù văn kia lấy Hỏa Diễm phù văn làm trung tâm, liên kết với năm phù văn còn lại tạo ra một chỉnh thể, hỗ trợ lẫn nhau hình thành kết cấu khung ổn định.
“Đây chính là pháp trận sao?” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
“Tụ Linh pháp trận này rất đơn giản, dù kết cấu tinh xảo nhưng uy năng có hạn, tối đa cũng chỉ có thể phụ trợ hoàn thành quán linh cho pháp khí trung phẩm, coi như là loại rác rưởi nhất.” Tịch Ảnh bình phẩm.
“Từ đâu lại nói là đơn giản?” Viên Minh thấy những vòng phù văn kia đã phức tạp lắm rồi.
“Tụ Linh pháp trận này lấy Hỏa Diễm phù văn làm trung tâm, cũng lấy nó làm điểm xuất phát, kết hợp với năm cái Tụ Linh phù làm điểm tự mà dựng lên, ở trong này không có những đường vân phức tay và phù văn dư thừa nên uy năng có hạn, có điều cũng nhờ vậy mà tránh được tổn thất linh lực, như vậy còn chưa tính là đơn giản?” Tịch Ảnh nghe hỏi liền truyền âm vào trong thức hải Viên Minh.
“Nói như vậy thì phù văn pháp trận cũng không đơn giản là xếp chồng, tổ hợp phù văn lại với nhau, nếu không sắp xếp hợp lý, trái lại còn có nguy cơ sự bội công bán(1)?”
“Dĩ nhiên không thể nào chỉ là đơn giản xếp chồng lên, trên thực tế, khá khó để kiểm soát loại phối kết hợp này, không chỉ cần xem xét vấn đề tương sinh tương khắc giữa thuộc tính của các phù văn, còn phải cân nhắc xem mối liên kết giữa các vòng phù văn có thông thuận hay không, có tạo ra việc cản trở lẫn nhau hay không. Không phải phù sư nào cũng có thể trở thành trận sư đâu.” Tịch Ảnh giảng giải.
“Thì ra là thế. Vậy nên sử dụng cái Tụ Linh pháp trận này thế nào?” Viên Minh giật mình rồi hỏi.
“Có thấy cái lỗ ở giữa mấy vòng phù văn kia không?” Tịch Ảnh hỏi.
“Thấy, chỗ đó dùng để làm gì?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
“Đó là chỗ để đặt linh thạch và hấp thu linh lực. Bản thân ngươi không đủ pháp lực nên phải dùng linh lực của linh thạch để bổ sung thêm. Hỏa Diễm phù văn ở giữa chính là chìa khóa để chuyển hóa, nó khống chế linh lực chuyển vận vào trong Thanh Ngư kiếm.” Tịch Ảnh đáp.
Nghe vậy, Viên Minh liền lật tay lấy ra năm khối linh thạch hạ phẩm.
“Loại này có được không?” Viên Minh khiêm tốn hỏi.
“Đủ để quán linh cho kiếm của ngươi.” Tịch Ảnh nhìn lướt qua rồi rờ cằm(2) nói.
Viên Minh liền cẩn thận lần lượt đặt từng viên linh thạch vào trong lòng lò.
“Mở uẩn linh kiếm hạp ra.” Tịch Ảnh chỉ huy.
Bởi thực sự không hiểu về Tụ Linh pháp trận nên Viên Minh cũng không dám lơ là, dứt khoát thành thật làm người thừa hành.
Hắn theo lời Tịch Ảnh mở uẩn linh kiếm hạp ra. Thanh Ngư kiếm lập tức lộ ra bộ mặt thật, từng sợi khí tức âm hàn từ đó lan tràn ra, tức thì Hỏa Sàm Nhi lộ vẻ chán ghét, chạy qua một bên.
“Thuộc tính cơ sở trên thân kiếm là âm hàn, ngươi tính khắc họa phù văn gì?” Tịch Ảnh hỏi.
Về việc này thì trên đường tới đây Viên Minh đã sớm nghĩ kỹ, có điều giờ mở miệng lại có chút chần chừ.
***Chú giải***
1. Sự bội công bán: Bỏ công sức hai phần mà chỉ thu lại nửa phần. Đây là thành ngữ TQ chỉ việc bỏ nhiều công mà thu lại ít.
2. Tịch Ảnh hiện tại là mèo nên dùng sờ, vuốt cằm nghe hơi lạ, nhưng nguyên gốc là vậy.